Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài

Chương 57: 57: Sẽ Không Lấy Tiền





Cố Phong không nói lời nào, vỗ nhẹ lên vai ông như an ủi liền rời đi.

Lúc hắn tra thông tin có từng thấy tên Vân Tịnh nhưng lại không để ý quá nhiều, lần cuối Cố Phong gặp bà là lúc mười chín tuổi, chỉ nghe người xung quanh kêu là Tiểu Tịnh nên liền kêu theo, cả họ tên thật cũng không biết.

Còn việc Vân Sam là con nuôi, lúc hắn tra bên trong không tra ra được cô là con nuôi mà chính là con ruột, đích thân Vân Tịnh sinh ra nên mới không nghi ngờ gì mà bỏ qua, nếu Vân Sam không nói thì hắn không thể nào biết được.

Hắn quay lại về phòng cô, nhẹ nhàng đóng cửa lại leo lên chỗ bên cạnh kéo người vào lòng.

Giường ở đây nằm đủ hai người lớn một em bé vẫn dư một chút, nên cả hai nằm tương đối thoải mái.

Giữa Vân Sam và hắn chỉ cách nhau một tấm giấy mỏng chỉ cần lỡ lời cũng có thể đâm thủng lớp giấy mỏng này, nhưng lời đến miệng không ai muốn nói ra, mỗi người đều có cái sợ riêng của bản thân, tuy nhìn ra nhưng lại không muốn vạch trần đối phương.

Cố Phong từ khi nào đã đặt người này vào tim, còn là đặt vào một vị trí không thể thiếu nếu mất đi coi như tim hắn cũng mất đi một mảnh lớn.


Ngày hôm sau trước đi về Vân Sam có vào thăm Vân Tịnh một lúc gần ba mươi phút mới đi ra ngoài, khoé mắt hơi đỏ mũi cũng hơi hồng.

Cố Phong vừa thấy liền khó chịu không thôi, tiến lên ôm vai cô:
" Chúng ta về nhà đón Lâm Thiên đến nhà mình đi, bên kia để nhóc một mình em cũng không yên tâm đúng không?"
Tử Chương với Cao Khánh đứng một bên nghe hết lời này thì chậc lưỡi mà nhìn nhau.

Cho dù là chủ tịch cấm dục đến mức nào, từ khi có vợ những câu nói ra khỏi miệng đều là lấy lòng lão bà nhà mình.

Cao Khánh nhìn cô một lượt, khuôn mặt hay đường nét đều không giống Vân Tịnh, hai người đứng cùng một chỗ đều nổi bật nhưng mỗi người có mỗi nét riêng biệt, như Vân Tịnh vừa xinh đẹp lại có ánh mắt sắc bén chỉ cần nhìn vào như những suy nghĩ trong đầu đều bị bà đọc được hết.

Khuôn mặt Vân Sam mang vẻ lanh lợi của thiếu nữ mới lớn, nhưng ánh mắt lại nói lên cô không phải người dễ trêu vào.

Cả hai người không đi về nhà mà là đi đến quán ăn để xem một chút, một tuần nữa đã là cuối tháng, đây cũng là quán ăn đầu tiên Vân Sam tự tay mở cũng tự trang trí theo ý mình nên trước khi khai trương có một chút hồi hộp.

Bởi vì quán này gần trường học nên kinh doanh chắc chắn 60% là nhờ vào đám học sinh cao trung, Vân Sam không mở nhà hàng là bởi vì nơi đó chỉ có những người có tiền mới vào được còn nếu quán ăn có thể tiếp nhiều loại khác nhau.

Ví như học sinh nếu nhờ ai tuyên truyền quán ăn thì nhờ đám học sinh là thích hợp nhất, khẩu vị của học sinh cũng không quá khó đa dạng lại phong phú.

Bên trong quán ăn có hai tầng, tầng dưới là để phục vụ ăn uống ở phía trên có tổng cộng tám phòng nhỏ, nhưng nó không dùng để ăn mà là để học bài bày trí đơn giản có sofa và một bàn tròn đặt ở trước, cách một khoảng phía sau có một bàn dài dùng để dùng thức ăn, cửa sổ lớn chỉ cần kéo ra gió thổi vào tương đối mát, điều hoà tất nhiên không thể thiếu nhưng vẫn có vài người thích không khí tự nhiên hay là thích gió trời hơn, trên tường ngay chỗ ra vào có một nút bấm chuông để gọi phục vụ không cần đi lên hay đi xuống, tv càng không thiếu, bởi vì tránh cho những đứa nhóc hay những người thuê phòng làm những chuyện không đúng ở trong phòng đều để một tờ giấy rất dễ thấy.

Trên đó ghi một dòng chữ đen in đậm rất bắt mắt.


" Bên trong phòng có camera phục vụ sẽ xem thường xuyên xin đừng làm những việc không đúng, nếu muốn xin hãy dừng ở mức hôn môi."
Bên trong sáu người đầu bếp bận rộn nấu những món có trong thực đơn để có thể điều chỉnh lại gia vị để hợp khẩu vị mọi người.

Vân Sam thấy hai đứa nhóc ăn mặc tương đối sạch sẽ đứng bên ngoài đưa mắt nhìn vào bên trong quán, cô cầm hai cái bánh muffin việt quốc yến mạch vừa mới làm xong đi ra ngồi xổm trước mặt hai nhóc.

" Quán này chị chưa khai trương, cái này cho hai đứa, ăn thử xem chị cần bỏ thêm thứ gì không?"
Một đứa nhóc lanh lợi chớp chớp đôi mắt giọng nói non nớt:
" Bao giờ quán mới khai trương ạ? Khi nào khai trương em có thể đến không?"
Vân Sam:" Có thể đến, mau ăn thử có phải chị bỏ nhiều sữa hay không đủ béo không"
Hai đứa nhóc đưa tay nhận lấy, đứa nhóc lúc đầu không nói lời nào lúc này mới lên tiếng:
" Ngon, nhưng không đủ béo."
Đứa nhóc này mặt tương đối khó gần nhưng lại trắng khiến người khác không quan tâm vẻ khó gần này, hai má mũm mĩm vừa nhìn liền muốn hôn.

Vân Sam:" Được, chị sẽ bỏ thêm sữa đầu tháng là quán khai trương hai đứa có thể đến ăn rồi nhận xét lại cho chị không? Chị không tính tiền đâu."
Hai đứa nhóc nghe vậy mắt liền sáng rực, nói:
" Được ạ."

Đứa nhóc phía sau ngoài câu góp ý lúc nãy không nói thêm câu này, động tác ăn tao nhã lại từ tốn.

Vân Sam không nghĩ nhiều chỉ nghĩ bánh này không đủ béo nên đám nhóc không thích.

Hai đứa nhóc không ở lại lâu cầm bánh vừa ăn vừa chạy đi mất.

Cố Phong đứng bên trong nhìn ra ánh mắt ngập vẻ cưng chiều.


Cô không phải hỏi ý kiến đám nhóc rồi bỏ qua, mà kêu đầu bếp bỏ thêm sữa vào bánh lúc khai trương sẽ không bán mà để hai đứa nhóc kia ăn thử, khẩu vị của con nít đa số rất hợp nhau có nhiều đứa nhóc là con cưng của ba mẹ, chỉ cần bọn chúng ăn hợp khẩu vị sẽ kêu ba mẹ đến mua tiếp.

_________
*Bánh Muffin Việt Quốc Yến Mạch.