Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài

Chương 37: 37: Nguy Cơ Sinh Non Rất Cao





Lâm Thiên ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, chân đung đưa qua lại mà gật đầu.

“ Trong tay anh là cái gì? Thật đẹp a.”
Trần Sâm không nhanh không chậm đi đến bên cạnh nhóc, cá bên trong bơi tung tăng đuôi lượn qua lại nhìn rất đẹp mắt, Lâm Thiên vẫn là một đứa nhóc nhìn thấy cảnh này liền không rời nổi mắt.

Trần Sâm:” Đẹp không? Là anh bắt dưới ruộng do mưa hôm nay lớn nước tràn ruộng nên nó theo vào.”
Lâm Thiên:” Trá? Là trá đúng không ạ?”
[ Lời Tác Giả: cái này không phải do mình ghi sai chính tả, mà là Lâm Thiên chưa nói rành vẫn đang tập nói do ẻm mới học lớp mầm thôi nhé, Trá = cá.

]
Trần Sâm:” Là cá….”
Vân Sam lúc đi ra đã thấy một đứa nhóc nộm nộm ngồi lên đùi của Trần Sâm, tay còn ôm một cái hộp trong ngực không buông.

Gia đình Trần Sâm từ khi gia đình hai người chuyển tới đây vào hai năm trước bọn họ đã giúp không ít, nếu nói Trần Sâm và Lâm Thiên là hai anh em có khi người khác vẫn tin là thật, nhóc rất thích dính lấy Trần Sâm.

Vân Sam không bước ra ngoài, mà ngồi trong sofa phòng khách nhìn chiếc xe màu đen đang đổ trước cửa nhà cô gần ba mươi phút.

Vân Sam ngồi chưa đến năm phút thấy Trần Sâm dẫn Lâm Thiên đi ra ngoài liền bật dậy, vali màu hồng nhạt bên trên có cái túi màu đen cô không do dự mà kéo đi ra bên ngoài, bên ngoài chỉ còn lất phất vài giọt mưa.


Lúc cô bước ra người tài xế trên xe bật dù bước xuống, che cho Vân Sam vào xe thì mới đặt vali của cô vào sau xe.

Cố Phong cầm trên tay vài tờ văn kiện, đầu không ngẩn lên mắt cũng không nhìn qua yên lặng như không có người bên cạnh, Vân Sam cũng lười nói chuyện với hắn.

Hiện tại tâm trạng cô rất không vui, Vân Sam chưa bao giờ đi xa nhà một tuần hay hai tuần nói chi lần này là một năm, nhưng bây giờ ngoài chấp nhận ra cô không thể làm được gì khác.

Bỏ đứa nhỏ rồi về nhà? Không thể Vân Sam không thể bỏ đứa con của mình cho dù nó là tai nạn, bản thân cô cũng không cho mình có suy nghĩ như vậy, nếu sau này đứa nhỏ chào đời biết được mẹ nó muốn bỏ nó đi, thì sẽ cảm giác như thế nào.

Sinh mạng nào cũng là độc nhất.

Vân Sam nhịn cảm giác nhộn nhạo trong bụng, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vì cửa sổ được kéo lên để khi lái xe mưa không hất vào bên trong, cô cũng không có ý định sẽ để mưa hất vào trong mặt mà chống tay lên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Xe chạy vượt qua hàng cây, từng mái nhà bị bỏ lại phía sau, Vân Sam không giỏi ăn nói nên không biết một năm này có thể hoà hợp với mẹ của tên này hay không, cô càng không phải người có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

Xe chạy gần bốn mươi phút, từ xa xuất hiện một căn biệt thự màu trắng, vì trời mưa nên càng làm căn biệt thự trở nên rất thu hút ánh nhìn, nếu nói căn biệt thự này xây rất giống một cái núi, không giống những biệt thự tổng tài mà Vân Sam từng thấy qua, trước không có sân lớn chỉ đủ để đổ xe, muốn lên phải đi vài bật thang bằng đá tuy là đá nhưng đi rất dễ, không có độ trượt hay trơn.

Vân Sam bước theo sau Cố Phong, chưa bước vào cửa nhà nhưng thứ đầu tiên cô thấy chính là hồ bơi rất to, đi vào bên trong là phòng khách bằng gấp đôi căn nhà hiện tại của Vân Sam ở, tuy là rộng nhưng không trống ngược lại mang cho người khác cảm giác ấm áp đến dễ chịu.


Cố Phong chuyển vali cho người giúp việc thì lên tiếng:
“ Nơi này ở tạm một thời gian, nhà tôi hiện tại đang sửa đợi thêm một tuần chúng ta sẽ chuyển đến.”
Vân Sam không câu nệ mà ngồi xuống sofa:
“ Vậy còn ba mẹ anh?”
Cố Phong:” Tôi không ở chung với họ.”
Bụng Vân Sam lúc này đột nhiên biểu tình, dạo này cô ăn nhiều hơn bình thường nhưng ăn chưa được bao lâu liền muốn nôn, đói cũng rất dễ đói, những thức ăn cô thích trước đây bây giờ nhìn liền buồn nôn.

Vân Sam thở dài, Cố Phong tất nhiên nghe thấy tiếng bụng cô:
“ Dì Lưu chuẩn bị thức ăn rồi, chúng ta đến phòng bếp.”
Dì Lưu hôm qua đã được chuyên gia dinh dưỡng hắn mời về để dạy những việc ăn uống của thai phụ, tuy dì Lưu đã gần năm mươi không phải chưa từng mang thai, nhưng so với bà thì người giàu mang thai cần chăm sóc đầy đủ, người mẹ quen sống trong hoàn cảnh nào thì em bé cũng cần như vậy.

Những người mang thai còn đi ra đồng làm ruộng nhưng thai vẫn khoẻ mạnh là do người mẹ đã quen làm những việc này nên em bé cũng rất khoẻ mạnh mà thích ứng, còn những phu nhân nhà giàu lại khác, bình thường họ đã quen được chăm sóc tỉ mỉ khi có thai thì càng phải tỉ mỉ hơn, không thể so sánh.

Bà cũng không dám làm qua loa cho có lệ.

Vân Sam đột nhiên thấy bụng đau, tay bấu chặt vào ghế sofa, mặt trắng đến doạ người:

“ Đau….bụng tôi đau quá….đau….”
Trong biệt thự yên tĩnh chỉ có giọng cô được phóng đại gấp ngàn lần.

Cố Phong vừa định xoay người đi thấy người kêu đau liền đi lại trấn an:
“ Cô chịu một chút, tôi gọi cho Tử Chương.”
Hắn gọi chưa đến năm phút người đã có mặt, trên người Tử Chương vẫn còn mặc bộ đồng phục của bệnh viện màu trắng, trên túi áo còn có tên và chức vụ.

Vân Sam nằm trên sofa, sắc mặt càng lúc càng tệ, tay đặt ngay bụng.

Cố Phong ngồi một bên, nắm tay cô không buông, miệng trấn an không ngừng.

Tử Chương không để ý nhiều, mà lấy một vài vật dụng cần thiết đựng trong một chiếc hộp:
“ Để tôi khám cho cô ấy.”
Hắn nghe lời này tay mới buông ra nhưng mắt vẫn không rời khỏi tay đang đặt ở bụng của Vân Sam.

Tử Chương khám một lúc, mày lúc nhíu lại lúc thì giãn ra, làm người khác rất khó phân biệt.

Tử Chương khám gần mười lăm phút mới lên tiếng:
“ Vì cơ thể người mẹ quá yếu không được bồi dưỡng đầy đủ nên nguy cơ sảy thai rất cao, tôi có thể cho cậu thuốc dưỡng thai nhưng đó là phụ, chế độ ăn uống mới là việc chính, nếu đau bụng thêm vài lần chắc chắn đứa nhỏ cũng sẽ không còn.”
Tử Chương vừa nói vừa ghi chép gì đó vào một tờ giấy:
“ Tôi lấy tư cách là một bác sĩ khuyên hai người nên nghiêm túc bàn về việc phá bỏ cái thai này đi, nếu không sau này thai nhi lớn, nếu thai nhi lớn mà mất bên trong thì sẽ làm phẩu thuật lấy thai nhi ra bên ngoài, không phải không thể giữ đứa nhỏ….nhưng vấn đề cơ thể người mẹ quá yếu.”

Tuy bên trong được bật điều hoà rất dễ chịu nhưng trên trán Vân Sam xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, khó nhọc mà nói:
“ Không….tôi nhất định không bỏ đứa nhỏ.”
Tử Chương không còn cách nào khác mà nhìn Cố Phong, cậu biết bạn mình thủ thân như ngọc chỉ vì muốn bản thân trong sạch cho vợ sau này của mình, nhưng Tử Chương không nghĩ hắn sẽ có bạn gái còn có con sớm như vậy, bình thường khi nhắc đến Cố Phong mọi người đều nhớ đến khuôn mặt người sống chớ lại gần, vậy mà bây giờ hiện tại đã sắp làm ba.

Cố Phong đành gật đầu với Tử Chương, liền quay qua trấn an cô:
“ Được, chúng ta không bỏ.”
Hắn kêu dì Lưu chuẩn bị một bát cháo, còn có thuốc để cho Vân Sam uống, hai người đi ra bên ngoài.

Cố Phong dựa vào cửa rít một điếu thuốc thì thở dài:
“ Là con của cả hai, cô ấy không muốn tôi cũng không còn cách nào.”
Tử Chương:” Tôi biết cậu tôn trọng quyết định của cô ấy, nhưng tình hình hiện tại việc thai nhi bị chết đến 80% nhưng nếu dưỡng qua 5 tháng đầu không phải không thể, chỉ sợ trong 5 tháng này xảy ra bất trắc phải phẩu thuật lấy đứa nhỏ, chưa kể nguy cơ sinh non rất cao.”
Hắn không phải không muốn, mà là đứa nhỏ không phải trong bụng Cố Phong, cho dù muốn bỏ cũng không thể làm được.

Cố Phong:” Chỉ cần dưỡng qua 5 tháng đầu là được?”
Tử Chương gật đầu:” Lão Cố, tôi nói thật với cậu hai người không phải chỉ có một cơ hội này, hiện giờ nó chưa thành hình….”
Hắn không đợi Tử Chương nói hết mà cắt ngang.

“ Tuần sau phiền cậu đến đây thêm một chuyến, nếu không có chuyện gì thì cậu về đi.”
Nói xong Cố Phong liền quay trở vào trong..