"Bà nói ai là hồ ly tinh?"
Mạc Thanh Phong cao giọng lập lại câu hỏi khiến cho đôi vợ chồng kia có chút sợ hãi.
Mạc Thiên Tỷ cũng bất ngờ trước hành động của anh, ánh mắt nhìn anh như muốn tìm câu trả lời.
Lâm Mỹ Kiều dù đang hoang mang nhưng khi nghĩ đến con gái mình thì lá gan liền lớn hơn một chút.
Bà ta chỉ thẳng mặt Thẩm Linh mà đay nghiến
"Là nó, nó ganh tị với Hạ Vy, nó ghét con bé có được tình yêu của con nên mới muốn hủy hoại con bé, tìm người làm nhục con bé...!Hức hức..."
Mạc Thanh Phong:"..."
Thẩm Linh:"..."
"A Phong! Bác biết con rất thương Hạ Vy, con bé là vợ sắp cưới của con, con yêu nó nhất mà, con hãy đòi lại công bằng cho nó đi, hãy trừng trị con đàn bà độc ác này đi"
"Bác gái xin bác cẩn trọng lời nói.
Bác đang xúc phạm vợ tôi ở trước mặt tôi đó".
Câu nói kia như một tia sấm sét đánh ngang tai những người có mặt ở đó.
Kể cả Thẩm Linh cũng xém chút nữa là sặc nước bọt rồi.
Anh đây là muốn dùng thân phận chồng cô để bảo vệ cô sao? Ây da cẩu lương chết mất.
Tiểu Lộ đứng bên ngoài len lén nhìn vào trong, thấy Mạc Thanh Phong bảo vệ Thẩm Linh như thế khiến trong lòng cô ta ngọt ngào hơn cả kẹo ngọt.
Ước gì...!ước gì cũng có một người bảo vệ che chở cô như thế thì thật tốt.
Gương mặt của ai đó đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.
Người đàn ông đó cũng từng bảo vệ cô, che chở cô như thế.
"Nhìn gì vậy?"
Tiểu Lộ bị giọng nói của ai đó làm cho ba hồn bảy vía chạy mất ra ngoài.
Trường Tam nhìn cô lén lút lại có chút buồn cười.
Cô gái nhỏ này lá gan cũng không hề nhỏ.
"Không có gì.
Chỉ là tôi ngưỡng mộ chị Thẩm Linh, chị ấy có người bảo vệ mình, thật tốt".
"Thích không?"
"Thích!"
"Vậy sau này để tôi bảo vệ cô".
Nói rồi anh kéo tay Tiểu Lộ đi vào trong, đứng một góc quan sát.
Tiểu Lộ nhìn mặt lượt những người trong phòng, ai ai cũng khí thế bức người, thật đáng sợ.
Ông cụ Mạc tức giận ném mạnh tách trà xuống sàn khiến nó vỡ tan tành.
Mạc Thanh Phong nhìn thấy ánh mắt tức giận của ông liền cười lạnh một tiếng, thú vị thật.
"A Phong, con có biết mình đang nói vớ vẩn gì không?"
"Ông nội già rồi nghe không rõ.
Có cần con lập lại lần nữa không?"
"Con...Con muốn chọc ta tức chết đúng không?"
"Con đâu dám".
Đỗ Minh Tuấn đứng bên cạnh nghe rõ mồn một từng câu từng chữ Mạc Thanh Phong nói, sắc mặt liền có chút khó coi.
Ông ta buông Lâm Mỹ Kiều ra đi đến trước mặt ông cụ Mạc, ánh mắt đặt lên người Mạc Thanh Phong cẩn trọng chấp vấn.
"A Phong, con có ý gì?"
"Chú Đỗ, ý của con rất đơn giản, Thẩm Linh là vợ của con, con không hy vọng người khác lớn tiếng xúc phạm cô ấy trước mặt con".
Lâm Mỹ Kiều không nhịn được liền đi tới trước mặt anh, ánh mắt nghi ngờ nhìn vào gương mặt điển trai của cậu thanh niên trước mặt.
"A Phong, con hồ ly tinh này đã cho con uống bùa mê thuốc lúa gì mà lại có thể khiến con bảo vệ nó đến như vậy?"
"Cô ấy là vợ con.
Là người vợ hợp pháp đứng tên cùng con trong tờ giấy đăng ký kết hôn, là người vợ được pháp luật công nhận.
Bác gái, vẫn là hy vọng bác nên tôn trọng cô ấy".
Lời giải thích quá mức rõ ràng khiến thái độ của Đỗ Minh Tuấn lập tức thay đổi.
Ông ta nổi giận chỉ tay vào mặt Mạc Thanh Phong quát lớn.
"Nếu cô ta là vợ cậu vậy thì cậu còn muốn đính hôn với con gái tôi làm gì?"
"Ngại quá, chú Đỗ có điều không biết.
Đính hôn hay kết hôn gì đó đều là ý của một mình ông nội con.
Từ trước đến nay con nửa chữ cũng chưa từng nhắc đến.
Còn có...chú đừng chỉ tay như thế, không vui chút nào ".
Mạc Thanh Phong ghét nhất là bị người khác chỉ tay vào mặt.
Anh rất ghét, rất ghét như vậy.
"Mạc Thanh Phong! Cậu xem Đỗ gia chúng tôi là cái gì hả? Cậu xem con gái của Đỗ Minh Tuấn tôi là món đồ chơi sao? Muốn thì giữ không muốn thì vứt ".
"Cái đó thì phải hỏi con gái chú.
Là cô ta cứ bám lấy con không buông".
"Mày...thằng nhóc thối tha này.
Mày muốn ông mày tức chết thì mày mới vừa lòng có phải không?"
"Ông nội, con đâu có nói sai!".
Thẩm Linh đứng sau lưng Mạc Thanh Phong, mồ hôi đổ đầy lòng bàn tay, ánh mắt lo lắng nhìn anh vì cô mà đối đầu với trưởng bối.
Cô bỗng thấy trong lòng có chút vui vẻ, có chút hạnh phúc và có chút cảm động rồi.
Ít nhất thì bây giờ, cũng đã có người bảo vệ cô.
"Được! Cứ cho là con bé bám lấy cậu không buông đi.
Nhưng cậu cũng không cần thiết phải để mặc cho Thẩm Linh hủy hoại nó như vậy"
"Là cô ta đáng đời ".
Câu nói lạnh lùng không chút thương cảm thốt ra từ miệng anh khiến những người nghe thấy đều không rét mà run.
Chỉ cần nhớ lại bộ dạng của Thẩm Linh ngày hôm đó, Mạc Thanh Phong đã giận đến mức răng nghiến qua nghiến lợi, chỉ hận không thể lập tức tiễn cô ta lên đường.
Người phụ nữ của Mạc Thanh Phong anh đâu phải kẻ tiểu nhân nào cũng có thể động tới, nhất là loại người tâm cơ như Đỗ Hạ Vy thì lại càng đáng hận.
"Mạc Thanh Phong, cậu có còn là con người hay không?"
Lâm Mỹ Kiều hét lên, bàn tay đưa lên nhằm vào gương mặt cao ngạo kia đánh tới.
Mạc Thanh Phong bất ngờ bị đẩy lùi ra sau, thân người nhỏ bé đứng chắn trước mặt anh, thay anh hứng trọn cái tát kia.
Bàn tay của Lâm Mỹ Kiều đánh xuống chỉ còn cách khuôn mặt kiên định của Thẩm Linh trong gang tấc thì lại bị một bàn tay to lớn giữ chặt.
Mạc Thanh Phong trừng mắt, tức giận nhìn người phụ nữ đáng tuổi mẹ anh đang xuống tay đánh Thẩm Linh mà trong lòng không khỏi giận dữ.
Anh hơi dùng sức đẩy bà ta ra, Lâm Mỹ Kiều loạng choạng lùi về sau mấy bước thì ngã xuống.
Ông cụ Mạc tức giận mắng anh.
"Đây là cách mày xử sự với trưởng bối sao? Mau xin lỗi bà ấy nhanh lên".
"Là bà ta ức hiếp vợ con trước.
Con bảo vệ vợ mình thì không có gì là sai".
_________☘️☘️
????????CÁC BẠN ĐỌC GIẢ YÊU QUÝ! GHÉ THĂM TRUYỆN THÌ CHO VY XIN MỘT LIKE MỘT COMMENT VÀ MỘT LƯỢT THEO DÕI CỦA MỌI NGƯỜI NHÁ! ĐỂ VY CÓ ĐỘNG LỰC RA CHAP MỚI ????????
ĐẦU TUẦN CÓ PHIẾU VOTE RỒI.
CÁC BẠN QUÝ VY VÀ YÊU THÍCH TRUYỆN THÌ VOTE CHO VY NHA ???????? CẢM ƠN RẤT NHIỀU Ạ ❤️❤️❤️.