Hành Trình Theo Đuổi Lộc Y Ninh Của Cố Thiếu Gia

Chương 17: Chương 17





Y Ninh vô nhà tắm cô rửa mặt cho tỉnh cô tự nhủ với mình chỉ là do phản xạ tự nhiên thôi khi tiếp xúc gần với người khác giới thôi.
Y Ninh chạy xuống nhà thấy Cố Mặc đang phụ mẹ mình dọn cơm.

Y Ninh cũng chạy xuống giúp đỡ cô ngó nghiêng rồi quay qua hỏi mẹ
- Ba với anh hai đi đâu rồi mẹ.
- Hôm nay ba dẫn Lộc Diệp về nhà nội rồi hôm nay có bác mới về thăm nhà dẫn theo Tiểu Mai về bạn thân của Lộc Diệp nên con bé nhất quyết đòi đi cùng ba về nội.

Còn Lộc Ân hôm nay ở lại kí túc xá rồi mai còn phải dậy sớm ôn bài.

Hôm nay có ba người chúng ta ăn cơm thôi
Còn ở phía Lộc Ân lúc này anh phát hiện mình để quên sách ở quán cabuzin mà giờ đã muộn rồi anh đang hoang mang không biết có nên về lấy không vì sợ không kịp sẽ bị nhốt ngoài đường.

Do ngày mai có bài kiểm tra quan trọng nên anh đành liều một lần.


Anh đã phóng xe nhanh hết mức đến quán lấy xong anh lái xe quay trở về trường đang đi nửa đường thì thấy có một nhóm người đang bắt nạt một cô gái.

Thấy vậy anh đang định giúp nhưng lại sợ mình không đánh lại được còn sợ bị muộn trường sẽ đóng cửa.

Lương tâm anh lại khong cho phép mình làm như vậy.
Anh xuống xe chạy qua đó mới biết người bị bắt nạt là YY bạn thân của em gái mình.

Anh quát lớn đuổi bọn chúng đi, lũ côn đồ tức giận mắng anh đừng lo chuyện bao đồng YY sợ hãi kêu anh chạy đi.

Lộc Ân không nhiều lời chỉ nói một câu
- Đừng lằng nhằng ngon thì nhảy vào đây, ông sẽ cho chúng mày khỏi về nhà.
Bọn chúng hùng hổ cầm gậy lao vào đánh nhưng bọn đã quá xem thường Lộc Ân anh đã từng được ba dạy võ cho từ nhỏ nhưng do bọn chúng quá đông nên anh đã bị bọn chúng đánh cho bị thương ở vai.

Trong đó có một tên đánh lén đấm vào mặt anh làm anh chảy máu YY hoảng sợ hét lên kêu Lộc Ân cẩn thận tên cầm đầu đã tát cô đau điếng người.


Lộc Ân thực sự đã nổi cáu anh ném tên đánh lén mình sang một góc đá thẳng chân vào bụng hắn anh lớn tiếng quát
- Trần đời tao ghét nhất là mấy bọn đánh con gái, lũ đàn ông mặc váy cút hết cgo tao
Bọn chúng biết anh không phải người dễ động vào nên đành bỏ đi.

YY lo lắng vừa khóc cô vừa nói : sao anh ngốc thế không sợ chết à ?
Anh không nói gì chỉ lắc đầu bỗng anh nhìn đồng hồ giờ đã muộn rồi trường anh lúc này đã khóa cửa từ lâu.

Anh nằm rạp ra đất lải nhải nói
- Thôi xong tôi rồi quả này hôm nay ngủ ngoài đường rồi.

Về nhà giờ có khi Ninh Ninh và mọi người đã ngủ rồi...!toang...!toang thật rồi.
- Anh không lo cho vết thương đi nếu anh không chê thì có thể đến phòng trọ của em ở lại qua đêm cũng được
- Em dễ dãi quá đấy em không sợ anh làm gì em sao.
YY lắc đầu đáp : Anh mà làm gì em, em sẽ mách với Y Ninh và ba mẹ của anh.
YY đỡ Lộc Ân dậy hai người lên xe đến phòng trọ của Y Y .Vừa bước vào phòng Lộc Ân choáng ngợp với căn phòng dù khá nhỏ nhưng lại rất gọn gàng ngăn nắp, được trang trí những con hạc bằng giấy nhiều màu sắc sặc sỡ những chú gấu bông nho nhỏ đáng yêu, căn phòng đầy đủ tiện nghi với màu hồng phấn là chủ đạo làm anh liên tưởng đến phòng của Y Ninh cùng là con gái hai người còn là bạn thân tại sao người thì gọn gàng sạch sẽ, còn phòng em mình thì vừa bộn ngoài tủ truyện ra thì cả phòng như mớ hỗn độn.