Âu Na Na gượng cười tỏ vẻ hơi mệt đáp
- Cháu không để ý đâu , cháu thấy hơi mệt cháu vô trong phòng nghỉ ngơi nha
Với giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng sự hiểu chuyện lễ phép khiến cho Lí Trang rất thích cô nhưng đâu ai để ý rằng tay của cô đang nắm chặt móng tay cắm vào thịt khiến máu chảy ra.
Cô ta tức giận đến run người sau khi vào phòng đóng chặt cửa lại lúc này mọi tức giận mà cô dồn nén đã nổ tung ra cô ta ném hết đồ đạc trong phòng , cô hất tung hết đồ trên bàn xuống khiến bình hoa vỡ tan
trong cơn thịnh nộ cô đã chửi rủa
- Con không Thích cô ta.
Anh ta nghĩ mình là cái thá gì mà có quyền thích mình, còn bà dì Nhược thì chỉ là đồ ăn nhờ ở đậu nhà người ta mà cũng bày đặt lên giọng, nếu không vì Âu gia tại sao mình phải chịu sự sỉ nhục này .
Sau khi bình tĩnh trở lại trở lại cô cúi xuống nhặt từng mảnh thủy tinh vương vãi trong phòng, đứng trước gương hít thở sâu lấy lại vẻ mặt ngoan ngoãn tươi cười như không có việc gì.
Sáng hôm sau Âu Na Na dậy sớm để nấu đồ ăn sáng cho cả nhà, dì Nhược thấy thế rất bất ngờ không nghĩ rằng Âu Na Na lại chịu vào bếp để lấy lòng cả nhà.
Dì mỉm cười vỗ tay khen ngợi
- Âu tiểu thư mới sáng sớm tinh mơ đã xuống bếp nấu nướng đồ ăn trông cũng đựơc đấy, nhìn cũng khá đẹp mắt nhưng liệu tiểu thư có biết phu nhân, lão gia và hai vị thiếu gia thích ăn gì, ghét gì không?
Âu Na Na có phần gượng gạo :Cháu không biết, cháu chỉ muốn làm gì đó để coi như cảm ơn mọi người đã cho cháu ở nhờ mà thôi.
Dì cầm lấy khăn mát đắp lên chỗ bị bỏng của Âu Na Na do nấu đồ ăn bị bắn gây ra, dì ân cần lau đi cho cô và nói :"Nếu ba mẹ cô mà nhìn thấy sẽ đau lòng lắm.
Âu tiểu thư không cần phải lấy lòng tôi và cả nhà.
Là người trong giới hào môm rất là khó, tôi hiểu ( dì Nhược thở dài ).
Tôi chỉ là một quản gia nhỏ nhoi trong nhà nhưng cũng đã trải qua bao khó khăn để trở thành bảo mẫu của hai vị thiếu gia có đựơc lòng tin của ông bà chủ mà trở thành quản gia trong căn nhà này
Âu Na Na thắc mắc hỏi : sao dì lại kể
cho con nghe những điều này ạ ?
Dì chỉ cười rồi nói : cô là nguời thông minh tôi tin cô sẽ sớm hiểu những gì tôi nói.
Âu tiểu thư cô về phòng nghỉ ngơi đi để chỗ này tôi dọn cho
Âu Na Na vừa đi vừa suy nghĩ cảm giác như sắp hiểu được điều gì đó bỗng cô quay lại nở một nụ cười đắc ý
- Cảm ơn dì đã chỉ giáo nhưng rất tiếc con không phải dì , những thứ mà dì phải đấu tranh để dành lấy là chuyện đơn giản đối với con.
Đã có ước mơ to lớn thì phải biết hi sinh vì nó có đúng không ạ!
Dì Nhược nghiêng đầu nói: tôi đã mong Âu tiểu thư đây sẽ có thể hiểu hết lời nói nhưng cô chỉ hiểu được một nửa tôi có lẽ, đã đánh giá quá cao Âu tiểu thư đây rồi.
Cô về phòng trang điểm xinh đẹp xuống để cho cả Cố gia ngắm đi, vô trong bếp làm mặt cô lấm lem cả rồi nhớ bôi thuốc cho chỗ bị bỏng nữa đấy nếu không muốn để lại sẹo.
Những lời dì Nhược vừa nói khiến cho Âu Na Na đặt ra rất nhiều dấu chấm hỏi cảm giác vô cùng khó chịu kho mình chỉ hiểu được một nữa, cô rất muốn biết ý mà dì muốn nói nhưng lại nghĩ mãi không ra.
Không để ý coi va phải ghế ngã ra đất bỗng một cánh tay đưa ra hỏi cô : Em có sao không ?