Có một số chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên cậu ấy bị đình chỉ học tập một ngày. Tiết cuối, tôi lợi dụng cơ hội để được ngồi cùng bàn với cậu ấy. Khoảng cách giữa tôi và cậu ấy có thêm một cậu bạn nữa.
Có lẽ là do chuyện đình chỉ đã khiến cậu ấy suy sụp rất nhiều. Cậu ấy ngồi yên lặng ở đầu bàn, lặng lẽ tô tô vẽ vẽ bức tranh. Bộ dáng im lặng đến đáng sợ này của cậu ấy thật khác với mọi khi.
Sau khi tô xong bức tranh, tôi đưa tranh cho cô bạn lớp trưởng rồi ngồi đó nói chuyện với mấy cậu bạn. Thỉnh thoảng cậu ấy vươn người qua cậu bạn ngồi giữa chúng tôi để lấy màu. Chính vì vậy mà khoảng cách lúc bấy giờ gần một cách đáng sợ. Một bên sườn mặt của cậu ấy gần tôi trong gang tấc.
Được một lúc, cậu bạn ngồi giữa chúng tôi đi ra ngoài. Tôi nhân cơ hội này quay sang bóp ngực cậu ấy.
"Chuyện kia sao rồi? Mày bị đình chỉ à?" Tôi quay sang hỏi cậu ấy, bàn tay vẫn tiếp tục bóp.
"Ừ, bị đình chỉ một ngày. Cô bảo sáng mai tiết một đến làm bài kiểm tra rồi về" Cậu ấy gật đầu.
"Có bị gọi phụ huynh không đấy?" Vừa rồi cô giáo chủ nhiệm lên lớp gọi cậu ấy xuống. Xét về tình hình, chuyện này cũng không hề nhỏ một chút nào. Có lẽ sẽ phải gọi phụ huynh.
"Có. Vừa gọi xong" Y như rằng cậu ấy bị gọi phụ huynh mà.
"Mày vẫn ổn chứ? Bố mẹ mày ác lắm mà" Tôi nhíu mày suy nghĩ.
"Cũng quen rồi. Dù sau mặt tao cũng dày như mặt đường rồi" Cậu ấy cười nhạt.
"Hay là mai tao trốn học cùng mày nhé?" Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy.
"Ừ cũng được" Cậu ấy liền gật đầu.
"Cơ mà trốn rồi đi đâu?" Tôi tiếp tục hỏi.
"Về nhà tao" Cậu ấy trả lời ngay.
Trong đầu tôi bỗng dưng xuất hiện viễn cảnh ngày mai. Nhưng ngay sau đó, có một chuyện xảy ra, dập tắt mãnh mẽ khung cảnh đó.