Hành Trình Sủng Phu

Chương 96: Thuốc Tráng Âm






Quý Thư Mặc chỉ là nam nhi, không chịu nổi gậy của Tiêu gia.

Còn vừa bị hoan ái kịch liệt, toàn thân đau nhức, không đỡ nổi trượng hình của hai ma ma thô cao.
"Thê Chủ......!Ta......"
Chật vật như vậy, Quý Thư Mặc muốn nói với Tiêu Vãn rất nhiều chuyện, muốn chất vấn Tiêu Vãn, vì sao từng sủng ái hắn ba năm mà lại thích người khác.

Nhưng bản tự ập xuống, làm máu trong ngực hắn phun trào ra, đau nhức hôn mê ngất xỉu.
Nhìn Quý Thư Mặc thở thoi thóp, Tiêu Vãn khó chịu quay đầu.

Môi dính máu mím chặt, diễn xong hình tượng Thê Chủ bị thương tâm lần cuối, nhưng mắt lại không nhịn được mà nhìn về phía hắn.
Ba tháng trước, Quý Thư Mặc hại Tạ Sơ Thần bị trượng hình, nếu không phải nàng kịp về, Tạ Sơ Thần có lẽ đã mất mạng, còn mang tội danh đầy mình bị vứt khỏi Tiêu phủ.
Lúc này, Quý Thư Mặc phải gánh hậu quả như thế, Tiêu Vãn tuyệt đối không mềm lòng, càng sẽ không đau lòng, chỉ thở dài, không hiểu rốt cuộc kiếp trước vì sao mình bị che mắt, yêu thiếu niên lòng dạ rắn rết như thế, rơi vào kết cục bị lừa một cách ngu xuẩn.
Tin tức Quý Thư Mặc và Sở Mộ Thanh bị Trần Thái Công bắt gian đã truyền khắp Tiêu phủ.

Khi Quý Thư Mặc bị trượng hình, không ít khách khứa mang biểu cảm, suy nghĩa khác nhau nhìn Quý Thư Mặc, Sở Mộ Thanh và Tiêu Vãn.
Một người là tài tử kinh thành, một người là hoàng nữ không được sủng, một người là Công Bộ thị lang đang được sủng.

Hôm nay là ngày nhược quán của Tiêu Vãn, vậy mà lại xảy ra màn cẩu huyết như vậy, đúng là gièm pha! Hơn nữa còn liên quan tới hoàng tộc!
Không biết sau khi nữ hoàng bệ hạ biết chuyện này sẽ xử lý Quý Thư Mặc ra sao? Sẽ giết kẻ dâm phu khiến hoàng tộc xấu hổ sao?
Cảm nhận được những ánh mắt quái dị phóng tới từ bốn phía, Sở Mộ Thanh giật mình nhận ra Tiêu Ngọc Dung và hai vị hoàng tỷ đang ở cách đó không xa, nhíu mày bất mãn nhìn mình.

Trong lòng nàng rất tức giận, nhưng lại càng lo lắng việc sẽ xảy ra nếu mẫu hoàng biết, không biết bà sẽ xử lý mình thế nào, liệu bà có nhận ra điều gì không......
Rõ ràng cũng là người bị bắt gian, nhưng không ai dám tới chỉ trích hoàng nữ cả.

Thấy Tiêu Vãn khổ sở đau lòng, lại biết việc này không đơn giản, Trần Thái Công lạnh lùng trừng Sở Mộ Thanh, quát: "Tam điện hạ, vừa rồi lúc chúng ta mới tới, thấy ngài rất thân mật gọi "Thư Mặc", có vẻ đối với việc Quý Thư Mặc xuất hiện trên giường cũng không thấy lạ.

Không biết ngài có thể giải thích cho chúng ta biết rõ nguyên nhân được không?"
Trần Thái Công không phải đèn cạn dầu, đôi mắt cực sáng có thể nhìn ra rõ ràng quan hệ lén lút giữa Sở Mộ Thanh và Quý Thư Mặc, chắc chắn không giống lời giải thích của nàng ta.
"Biết rõ Quý Thư Mặc là phu lang của Vãn Nhi nhưng ngài vẫn bị dụ dỗ, say rượu loạn tình.

Tam điện hạ, chẳng lẽ ngài không cần phải cho Tiêu gia chúng ta công bằng sao?" Ánh mắt Trần Thái Công lạnh xuống, nói: "Hay bởi vì Tam điện hạ là hoàng nữ, có thể biết rõ sai lầm mà vẫn phạm phải? Nếu là vậy, ta sẽ tới tìm bệ hạ để phân xử! Liệu có phải cứ là hoàng nữ thì có quyền chiếm đoạt phu lang của người khác không!"
Bị Trần Thái Công mắng tới mức nghẹn họng không trả lời được, Sở Mộ Thanh đổ mồ hôi lạnh.

Vừa nghĩ thầm cái lão nhân này nói lắm, vừa vội vàng giải thích: "Trần Thái Công, ngài hiểu lầm.

Trong phủ ta có một tiểu thị nổi danh tên là "Thư Đường Mặc".

Lúc nãy tỉnh lại, ta tưởng là ở trong phủ mình, nên gọi nhầm tên......"
Vừa nói, vừa liếc nhìn Quý Thư Mặc đã ngất đi, nghiến răng, làm như bản thân rất tức giận vì bị hại: "Hôm nay là ngày nhược quán của Tử Tích, là bạn tốt, vậy mà ta lại làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa này......!Là tên độc phu này chuốc say ta, bò lên giường ta, đúng là không biết xấu hổ!"
"Tử Tích, không thể giữ mạng của tên độc phu này được!"
Nếu là biết được vào phút cuối cùng, Sở Mộ Thanh còn dẫm lên danh dự của mình, muốn giết người diệt khẩu, liệu Quý Thư Mặc có phun máu hay không......
Tiêu Vãn híp mắt, run rẩy: "Tử Thanh, đừng nói tới Quý Thư Mặc nữa......!Lòng ta không thoải mái......"

Biết ba năm nay Tiêu Vãn rất yêu thương Quý Thư Mặc, vì muốn cưới hắn mà mất rất nhiều công sức, bây giờ lại bị Quý Thư Mặc phản bội, Sở Thi Ngọc đau lòng, vội an ủi Tiêu Vãn: "Biểu muội, đừng quá đau lòng, ta nhất định sẽ lấy lại công bằng cho ngươi.

Cái kẻ đoạt đi trong sạch của Quý Thư Mặc kia, ta nhất định sẽ điều tra rõ, tuyệt đối không thể đôi gian phụ dâm phu này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!"
Da đầu Sở Mộ Thanh căng lên, lo lắng.

Lúc này, hộ vệ lấy đồ cho nàng cũng mới tới Tiêu phủ.
Sở Mộ Thanh trừng tên hộ vệ một cái, đầu đau đớn, mặc đồ lại rồi lấy lí do không khỏe, cáo từ rời khỏi Tiêu phủ.
Nếu việc Tiêu Vãn thể hiện tài hoa trong kỳ thi và cứu tế khiến Sở Mạch Dung lau mắt mà nhìn, giờ đây màn bắt gian này càng khiến nàng có nhận thức khác về Tiêu Vãn.
Liếc mắt nhìn Sở Mộ Thanh, Sở Mạch Dung cũng chào Tiêu Ngọc Dung và Tiêu Vãn, trở về.
Ngày nhược quán lại trở thành một mớ hỗn độn, Tiêu Ngọc Dung không thể không lên tiếng kết thúc yến hội, xin lỗi các vị khách, tiễn họ về, đồng thời sai người trả Quý Thư Mặc về Quý phủ.
Kết hợp với lời Tiêu Vãn từng nói, Quý Thư Mặc là kẻ không thể tin, nàng chắc chắn sẽ hưu bỏ, Tiêu Ngọc Dung cũng đã đoán được mọi chuyện.

Chỉ là bà không ngờ Tiêu Vãn lớn gan tới thế, dùng ngày nhược quán của mình để bố trí hoàng nữ vào bẫy.
Nhìn xe ngựa của Sở Mộ Thanh rời đi, sắc mặt Tiêu Ngọc Dung trầm xuống.
Vãn nhi sẽ không vô duyên vô cớ hại người, càng sẽ không vì xúc động mà hại hoàng nữ khiến Tiêu gia và hoàng tộc mất mặt.

Vậy rõ ràng là Quý Thư Mặc và Sở Mộ Thanh thật sự có quan hệ! Cho nên Vãn nhi mới được ăn cả ngã về không, làm ra việc này.
Nghĩ tới đây, Tiêu Ngọc Dung chợt nhớ tới câu Tiêu Vãn từng nói: "Mẫu thân, ta sẽ bảo vệ ngài, bảo vệ toàn bộ Tiêu gia!"
Thấy mọi người đi hết rồi, màn diễn bắt gian hạ xuống, Họa Hạ mới nhìn về phía Tiêu Vãn, đắc ý vô cùng, bắt đầu tranh công: "Tiểu thư, ngài thấy ta đá cửa đẹp chưa, lúc nãy bọn họ đang ân ân a a, lập tức bị Trần Thái Công bắt được ~ Bắt được ngay tại trận nha ~"
Không ngờ màn bắt gian này lại thành công tới vậy, Họa Hạ cao hứng quơ chân múa tay, thậm chí ngạc nhiên vỗ vai Tiêu Vãn: "Đương nhiên, tiểu thư đóng kịch càng giống, vẻ mặt lo lắng đau lòng tới vậy, còn phun máu, suýt thì lừa được ta cảm thấy tiểu thư thật đáng thương......!A, máu!"
Vừa ho một tiếng, trong miệng Tiêu Vãn lại tràn ra máu tươi.

Mặt nàng trắng bệch không còn chút máu, môi tái nhợt ho ra máu, vẻ mặt yếu ớt khiến Họa Hạ hoảng sợ, vội kêu lên: "Tiểu thư, ngài......!Ngài không phải là diễn kịch sao......!Chẳng lẽ ngài, ngài còn nhớ tới Quý Thư Mặc kia? Hắn, hắn phản bội ngài đó!"
Vân Yên nhăn mày, vội tiến lên bắt mạch cho Tiêu Vãn.

Nhưng rất nhanh, đôi lông mày cũng giãn ra, hơi khó hiểu mà lẩm bẩm: "Trong khoảng thời gian này, tiểu thư tức giận, hình như có cái gì đó cũng bị nghẹn ở phần ngực.

Nhưng bây giờ mạch đập vững vàng, khí huyết lưu thông hơn rất nhiều......"
Sau khi sống lại, ngực Tiêu Vãn như bị người nào đó đào ra một cái động, máu chảy đầm đìa, giống như cả trái tim cũng bị lấy đi, chỉ còn lại hận ý và phẫn nộ thiêu đốt.
Bây giờ, tuy được Tạ Sơ Thần lấp dần vết thương kia, nhưng cừu hận sâu thẳm vẫn luôn tích tụ lại ở trái tim, nuốt không được phun không ra, thậm chí mỗi khi nhìn thấy Quý Thư Mặc, nơi ấy lại đau nhói.
Nhưng vừa rồi, khi nàng phun được máu ra, cỗ áp lực kia dường như cũng biến mất, cả người nàng bỗng nhẹ bỗng, giống như hoàn toàn thông suốt.
Dùng tay áo lau đi vết máu, Tiêu Vãn lắc đầu tỏ vẻ mình không sao.
Lúc này, nữ tử bị Vân Yên trói chặt cũng tỉnh lại.

Nàng ta vừa mở mắt đã thấy Tiêu Vãn dùng đôi mắt lạnh lùng đáng sợ nhìn mình, lập tức khóc rống lên: "Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân không dám nữa......"
Mắt nheo lại, Tiêu Vãn mỉm cười: "Vừa rồi ngươi dùng tay nào chạm vào Sơ Thần?"
Nữ tử đổ mồ hôi đầm đìa.

Thời điểm chuẩn bị cởi áo Tạ Sơ Thần, nàng ta dùng cả hai tay......
Tiêu Vãn hừ lạnh, phất tay: "Họa Hạ, phế hai tay nàng ta, ném vào nha môn."
Họa Hạ tức giận, hỏi: "Vậy tên Vân Thư kia thì sao? Kẻ ác độc như vậy, có cần giết không?"
"Chẳng phải hắn thích hạ dược sao?" Nở nụ cười lạnh lùng, Tiêu Vãn mở miệng, nói lời tàn khốc một cách nhẹ nhàng: "Bỏ thuốc rồi ném vào nhà thổ, nhất định sẽ khiến hắn sung sướng tới chết."
Vừa nghĩ tới vậy, Tiêu Vãn cười nhẹ, nhìn nữ tử mặt trắng bệch, run rẩy: "Ném tên này vào nhà thổ luôn.


Tới nha môn thì tiện nghi cho nàng quá, nói không chừng có thể kiếm được khách nha."
Vì muốn ngụy trang cho Tạ Sơ Thần thành kẻ hồng hạnh xuất tường, đương nhiên nữ nhân thông gian không thể quá xấu.

Mà nhiệm vụ này lại rất khó, không phải người quen, Quý Thư Mặc không tin được.

Cho nên Vân Thư mới đề cử người biểu tỷ cho công tử nhà mình, tỏ vẻ sẵn sàng trợ giúp chủ tử.
Biểu tỷ của Vân Thư là kẻ mê tửu sắc, vừa nghe thấy kế hoạch này, vừa có được tiền vừa có được sắc, lập tức nhận lời Vân Thư.

Ai ngờ lại tự đâm đầu vào con đường chết.

Đương nhiên, nàng ta cũng không biết được nếu kế hoạch này thành công, không chỉ hai tay bị phế đơn giản như thế, mà còn chết một cách cực kỳ thê thảm......
Tiêu Vãn nghiêng đầu, dưới ánh mắt hoảng sợ của nữ tử, nàng cười, nói: "Nghe nói có những người rất yêu thích nữ sủng, thích dùng một số loại đạo cụ, tra tấn nữ tử không ra hình người nha......"
Cơn gió lạnh rét run sau lưng, nữ tử run rẩy hoảng sợ.
Là người ham mê nữ sắc, tất nhiên nàng cũng từng tới nhà thổ, những đạo cụ đó rất kích thích đối với người sử dụng, nhưng nếu dùng trên người mình......
Nghĩ tới cảnh tượng khủng bố đó, hai mắt nữ tử trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.
Không ngờ tiểu thư ác tới vậy, Họa Hạ run lên, hỏi: "Cũng ném Quý Thư Mặc tới nhà thổ? Chứ thả hắn về Quý phủ thì tiện cho hắn quá......"
Mắt phượng híp lại, Tiêu Vãn im lặng một lát, mở miệng: "Quý Thư Mặc biết rất nhiều chuyện của Sở Mộ Thanh, còn biết được một số sản nghiệp sau lưng nàng.

Bây giờ hắn đã bị ta hưu khỏi Tiêu phủ, đối với Sở Mộ Thanh, hắn đã là một quân cờ vô giá trị, chắc chắn nàng ta sẽ âm thầm trừ bỏ Quý Thư Mặc, bảo vệ bí mật của mình.

Nhưng bí mật của Sở Mộ Thanh rất hữu dụng với ta, các ngươi hãy phái người theo dõi Quý Thư Mặc.

Một khi có tin tức, lập tức báo cho ta, tạm thời đừng đụng tới hắn."
"Dạ, tiểu thư."
Phân phó việc xong, Tiêu Vãn mệt mỏi xoa mày, chờ đợi tin tức trong cung truyền tới.
Lúc này, Vân Yên đưa hộp gấm của Tạ Sơ Thần tới, hỏi: "Tiểu thư, đây là lễ vật của Tạ công tử, ngài của muốn mở ra xem luôn không? Hay cất tạm trước?"
Nghĩ tới chiếc khăn quàng cổ Tạ Sơ Thần đan cho mình, Tiêu Vãn cảm thấy ấm lòng, vội vàng mở ra xem.

Ai ngờ vừa mới mở ra, nụ cười trên miệng cứng đờ, cả người dại ra.
Trong hộp gấm có: Thuốc tráng âm bổ thân thể, công thức canh đại bổ, một trăm công thức món ăn tráng âm, ngưu tiên, lộc nhưng, cũng một cuốn xuân cung đồ vẽ đầy các tư thế hấp dẫn......
Một đống thuốc tráng âm chói lọi làm Tiêu Vãn suýt hỏng mắt, nhưng điều làm nàng suýt sụp đổ là mấy dòng chữ nhỏ viết bằng nét bút nghiêm túc trên mấy trang đầu của xuân cung đồ, lời chú giải làm Tiêu Vãn không dám nhìn.
"Tư thế này, có lẽ Thê Chủ thích......"
"Tư thế này hình như hơi khó......"
Tiêu Vãn nhìn, nhìn tới tư thế nam nữ sau chín, mặt đỏ bừng.
"Tư thế này......!này...!này thật sự......!Xấu hổ quá......!Nhưng mà......!Thật muốn thử xem......"
"Không ngờ có thể làm tư thế này nha! Nhưng nhìn đau quá......"
"Còn có đạo cụ nữa này!"
Não bổ tưởng tượng Tạ Sơ Thần bày ra tư thế dụ người như trên sách, hô hấp của Tiêu Vãn dồn dập, "Bộp" một tiếng đóng lại cuốn xuân cung đồ, ai ngờ vừa liếc tới tờ cuối cùng.

Trên tờ giấy kia, ghi một đoạn bình luận nghiêm túc: "Bản vẽ sinh động như thật, vẽ đẹp thế này, đúng là bản đặc biệt."

Máu mũi chảy ròng ròng, Tiêu Vãn mới nhìn bảy tám trang đã thấy trái tim mình không chịu đựng nổi hình ảnh kích thích như vậy, không ngờ Tạ Sơ Thần có thể xem tới chương cuối, còn chủ giải rõ ràng, nghiêm túc phân tích các loại tư thế hợp lý.
Không, không phải, vấn đề quan trọng không phải cái này!
Bản thân là Thê Chủ, vậy mà lại bị phu lang nghi là mình không được?!
Nhìn một đống phương thuốc tráng âm, mặt Tiêu Vãn đen sì, tay run rẩy kịch liệt.

Cố tình, sau khi Họa Hạ nhìn thấy, cười to không ngừng, lửa cháy đổ thêm dầu mà cười nhạo: "Tiểu thư, Tạ công tử vì ngài mà chuẩn bị nhiều đồ tráng âm đến thế vào ngày nhược quán của ngài, rốt cuộc ngài "không được" tới mức nào vậy? A ha ha ha ha ha ha!!"
Tiêu Vãn "Rắc" bóp nát cái chai, hai mắt đầy lửa giận, cảm tháy mặt mũi chủ tử bị ném đi quét rác hết rồi.
Vân Yên đã sớm nghe những chuyện này từ Chiêu Nhi, còn bị hắn dò hỏi tiểu thư có bị bệnh kín nào về phương diện này không.

Bây giờ, thấy Tạ Sơ Thần loạn tới mức đưa nhầm hộp gấm, nàng cố nhịn cười, nói: "Vì để tiểu thư khỏe mạnh, sinh cho tiểu thư một tiểu thư nhỏ hoặc một tiểu thiếu gia, Tạ công tử rất khổ tâm nha......!Nếu tiểu thư thật sự có nỗi niềm khó nói, không ngài nói cho Vân Yên chứ.

Thuộc hạ nguyện vì tiểu thư nấu vài bài thuốc, sau này nhất định tiểu thư có thể uy phong mà——"
"Câm miệng!" Tiêu Vãn giận tới mặt xanh mét, nổi giận đùng đùng chạy tới Mai Viên, quyết định hỏi Tạ Sơ Thần cho rõ ràng!
Nàng không hiểu vì sao mình còn chưa động phòng với Tạ Sơ Thần mà Sơ Thần đã cho rằng nàng không được? Thân thể nàng khỏe mạnh, sao có thể không được! Nàng là nữ tử bình thường nha!!
Khi Tiêu Vãn u oán vọt vào Mai Viên, Tạ Sơ Thần đang ngủ ngon lành trong phòng.

Mái tóc dài như ngọc rũ xuống, nhẹ nhàng phất qua khuôn mắt tuấn mỹ như ngọc.

Dưới ánh trăng, hai má ửng hồng như hoa đào, không nhiễm một hạt bụi, rực rỡ ánh sáng.
Tiêu Vãn vốn định chất vấn Tạ Sơ Thần, nhưng vừa nhìn dung mạo mỹ nhân đang ngủ, nàng lập tức im lặng ngắm nhìn.

Hô hấp chậm lại, rón rén tới bên giường, sợ đánh thức Tạ Sơ Thần.
Vừa rồi chỉ lo bắt gian, trong lòng tức giận nên quên không chú ý tới sự thay đổi của Tạ Sơ Thần.

Bây giờ quan sát, có lẽ vì hiệu quả của xuân dược lúc trước, hai gò má Tạ Sơ Thần hồng hào pha chút quyến rũ.

Môi duyên dàng, màu hồng mọng nước, làm Tiêu Vãn không thể rời mắt, cảm giác hờn dỗi cũng tan thành mây khói.
Nghĩ đến đây, lòng Tiêu Vãn như bị một chiếc lông chim phất qua, hơi ngứa ngứa, lại tê dại, khiến nàng không nhịn được mà cúi đầu, trộm hôn lên đôi môi hồng kia.

Lại không thỏa mãn, sau khi hôn trộm, nàng theo môi đỏ mổ nhẹ xuống, để lại dấu vết ái muội trên người hắn.
Cứ hôn như vậy, Tiêu Vãn nửa nằm trên giường, áp sát vào Tạ Sơ Thần.

Chăn che đi da thịt trắng nõn nửa kín nửa hở của Tạ Sơ Thần, chỉ thấy xương quai xanh đằng sau áo trắng lỏng lẻo, da thít mềm mại trắng mịn, vô cùng dụ hoặc.
—— Tư thế này Thê Chủ có lẽ thích......
—— Tư thế này hình như có chút khó khăn......
Tiêu Vãn vui vẻ, trong đầu hiền lên một màn nam nữ tử giao, đủ các loại tư thế trong xuân cung đồ, mà lời chú giải rõ ràng càng khiến nàng như bị lửa đốt, một tay chậm rãi thâm nhập vào trong nội y.
Có lẽ Tạ Sơ Thần ngủ sâu quá, Tiêu Vãn kệ luôn mọi băn khoăn, vừa sờ, vừa cọ, vừa ôm, hung hăng ăn đậu hũ của Sơ Thần.

Trong lúc đang khinh bạc vui vẻ, Tiêu Vãn bỗng cảm thấy một thứ hơi cứng chạm ở chỗ bụng dưới của nàng.
"......" Đọc hơi ba bốn trăm cuốn sách cấm, làm sao Tiêu Vãn không biết đó là gì được.

Nàng trộm liếc nhìn, thấy đôi mắt Tạ Sơ Thần vẫn nhắm, nhưng lông mi lại hơi rung động.
Sau khi biết Tạ Sơ Thần ngủ giả vờ, Tiêu Vãn cười nhẹ, nghĩ thầm thân thể Tạ Sơ Thần thật mẫn cảm, mới thổi mấy cái, hôn vài cái đã có phản ứng rồi.
Tiêu Vãn là nữ nhân bình thường, không phải Liễu Hạ Huệ không phản ứng gì khi bị dụ dỗ.

Trước đó luôn chịu đựng là vì Tạ Sơ Thần không khỏe, sau ba tháng nàng lại quá bân việc, không thể để ý tới việc này.
Bây giờ tuy rất muốn xử lý phản ứng đang thiêu đốt của mình, nhưng đủ các loại thuốc bổ trong hộp gấm làm lý trí của nàng tan rã, khiến quan niệm: "Mọi điều tốt đẹp phải để cho đêm tân hôn" bị ném ra sau đầu.
Trăng tối, gió mạnh, ngày tốt cảnh đẹp, lại là ngày nhược quán thành niên của nàng, đúng là ngày đẩy ngã Sơ Thần rất tốt! Thuận tiện dùng thực lực để sửa quan điểm sai lầm của Tạ Sơ Thần, chứng minh uy phong của Thê Chủ!
Tạ Sơ Thần bởi quá nóng nên mở mắt, bỗng thấy Tiêu Vãn ôm mình hôn tới hôn lui, trái tim hắn nhảy lên kinh hoảng.


Rất nhanh, hắn lại cho rằng mình đang mơ, vội nhắm mắt lại.
Hơi thở ấm áp lưu luyến, bỗng nghe thấy âm thanh đầy mê hoặc của Tiêu Vãn từ từ vang lên: "Sơ Thần, ngươi tỉnh? Chúng ta cùng làm một chút chuyện sung sung sướng sướng đi......"
"Thê......!Thê Chủ......?!" Tạ Sơ Thần cảm thấy đầu lưỡi như bị thắt lại, mơ màng không phân biệt mơ và thật.
Tiêu Vãn cười vui vẻ, nhịn không được phả ra hơi nóng bên cổ hắn, ăn đậu hũ: "Sơ Thần, không phải là đêm nay ngươi muốn thị tẩm sao? Nghe nói còn học không ít tư thế hầu hạ Thê Chủ......!Làm vợ rất mong chờ nha......"
Cả người Tạ Sơ Thần như hóa đá trong lòng Tiêu Vãn, giống như con thỏ trắng bị sói đói đẩy ngã, run rẩy nói: "Ta......!Ta......"
Âm thanh run rẩy, nhưng lại rất chờ mong Thê Chủ có thể giống như sách cấm, ôm hắn yêu thương một cách hung hăng.

Bởi vì quá chờ mong, ngược lại cà lăm ngượng ngùng, âm thanh mềm như bông làm Tiêu Vãn cười nhẹ.
"Dù sao cũng là lần đầu của ngươi và ta......" Nàng nhỏ nhẹ nói, cánh tay ôm chặt, âm thanh khàn khàn, "Chúng ta tập luyện từ tư thế dễ nhất đi......"
Tiêu Vãn càng nói, âm thành càng thấp, trong giọng khàn khàn lộ ra ái muội.

Hơi thở ấm áp phả bên gương mặt Tạ Sơ Thần, làm toàn thân hắn nhiễm một màu hồng phấn.
Thấy đôi mắt to trong veo nhìn mình, trong mắt mang theo chờ mong và lo lắng, Tiêu Vãn cũng hơi khẩn trương, nàng vươn tay, nâng hàm dưới Tạ Sơ Thần lên, phủ lên cánh môi mềm ấm áp của hắn.
Không phải là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, nụ hôn của Tiêu Vãn dần trở nên bá đạo, nàng dán mình sát lại, gần như đè lên người Tạ Sơ Thần.

Tận cho tới khi Tạ Sơ Thần không thở nổi, Tiêu Vãn mới tha cho hắn, hôn nhẹ lên vầng trán cao.
Tuy là lâng đầu của Tiêu Vãn, nhưng nàng cũng đọc qua sách cấm rất nhiều, mỗi bước đi đều nhớ rõ.
Cho nên, khi Tạ Sơ Thần đang thở dốc, một tay nàng nhẹ nhàng cởi quần áo của Tạ Sơ Thần, một tay cách một lớp vải nhẹ nhàng xoa nắn tiểu sơ thần, trong lòng tà ác nghĩ nhất định lát nữa phải làm với Sơ Thần thế này, rồi thế này, rồi thế này!
"Ưm......" Đang lúc Tiêu Vãn Tiêu Vãn tình cảm mãnh liệt muốn đẩy ngã Tạ Sơ Thần, chỉ nghe thấy một tiếng ngâm khẽ, sau đó ngón tay ẩm ướt......! Thứ cực nóng kia trong tay nàng chậm rãi mềm xuống.
Tiêu Vãn không cam lòng, lại sờ soạng vài cái, thứ nóng bỏng kia rùng mình mà cứng rắn đứng dậy, không chờ tới khi Tiêu Vãn cởi đồ xong, Tạ Sơ Thần bị kích thích rới run rẩy, nhịn không được thoải mái ngâm khẽ một tiếng.
Qua lại vài cái, Tạ Sơ Thần được Tiêu Vãn hầu hạ thỏa mãn, giống như bay trên đám mây.

Cuối, trong cơn buồn ngủ, cả người hắn mềm như bông, thoải mái dễ chịu, mỹ mãn ôm Tiêu Vãn, ngủ say trong lòng nàng.
Tiêu Vãn thì dục hỏa đốt người, lại nhìn tiểu sơ thần đã mềm xuống, cùng quần áo trên người mình mới cởi một nửa, u oán cắn một cái.
"Sơ Thần, hóa ra ngươi hầu hạ Thê Chủ như thế này đây hả! Hay, hay lắm!"
.
.
.
So với Tiêu Vãn đang hưởng thụ dụ hoặc, Sở Mộ Thanh lại tức một bụng đầy lửa.

Đá tên hộ vệ đi, nàng nổi giận lôi đình: "Một đám vô dụng, không tìm hiểu được vì sao Quý Thư Mặc ở trong phòng sao!"
Hạ hộ vệ run rẩy quỳ trên mặt đất, ấp úng mà không đáp được.
Ký ức của Sở Mộ Thanh dừng lại khi Tiêu Vãn sai nha hoàn đưa nàng tới phòng nghỉ cho khách, sau khi tỉnh lại đã thấy Quý Thư Mặc bên cạnh.

Phần ký ức ở giữa thì lại không nhớ được, đầu đau như muốn nứt ra.
Mà nàng lại không ngờ tửu lượng mình không kém, làm sao Tiêu Vãn lại rót cho mình say mèm được? Chẳng lẽ Tiêu Vãn hạ thuốc trong rượu?
Không, không có khả năng đó, vì Tiêu Vãn cũng cùng uống bầu rượu kia.
Sở Mộ Thanh nghĩ mãi cũng không ra, đương nhiên không nghĩ tới lúc ban đầu trong bầu rượu đã bị giở trò.

Tiêu Vãn gắn một cơ quan trong bầu rượu, chia rượu thành hai phần, phần rượu cho Sở Mộ Thanh là nàng đã gia công qua, còn rượu bình thường mình uống là nước lã.

Cho nên Sở Mô Thanh mới say nhanh vậy, còn mê mang.
Mà trong Mặc Uyên Cư đã bị Vân Yên lén bỏ mê hướng, Sở Mộ Thanh đi vào, tất nhiên sẽ trúng mê hương, ngất đi.

Sau đó, Vân Yên và Họa Hạ lén dẫn hai gã hộ vệ đi, sau đó cởi hết đồ của Sở Mộ Thanh đã hôn mê, vác hắn tới phòng Quý Thư Mặc, đắp chăn cho nàng ta, ngụy trang thành Tiêu Vãn.
Sở Mộ Thanh cho dù có cảnh giác đến đau cũng sẽ không nghĩ tới việc Tiêu Vãn động thủ ở chính Tiêu phủ, càng sẽ không ngờ Tiêu Vãn có thể hạ dược mình trước mặt bao nhiêu người, dụ nàng vào cái bẫy đã bày sẵn.
"Điện hạ, không hay rồi!" Một hộ vệ chạy tới, kinh hoảng kêu: "Bệ hạ gọi ngài vào cung!".