Sau khi Tiêu Vãn chiến thắng trở về, nàng liền lệnh cho Vân Yên thả Quý Thư Mặc bị cầm tù ra ngoài.
Bây giờ, toàn bộ kinh thành đều biết Quý Thư Mặc đã thắt cổ tự vẫn, vừa có danh tiếng hỏng vừa không có hộ khẩu thì khó có thể tìm chỗ dừng chân trong kinh thành, càng miễn bàn tới uy hiếp được nàng hay Tạ Sơ Thần.
Nhưng làm Tiêu Vãn ngoài ý muốn là Quý Thư Mặc vẫn không rời khỏi kinh thành!
Hơn hai tháng không thấy, hắn gầy hẳn một vòng, dung nhan xinh đẹp ngày xưa trở nên vô cùng tiều tụy, gương mặt tái nhợt còn thêm quầng thâm trên mắt.
Trên người là một tấm áo choàng đen che đậy cơ thể gầy yếu và mái tóc dài rối tung của hắn, chỉ lộ ra đôi mắt ngập nước mong ngóng nhìn mình.
Vốn định đại phát từ bi bỏ qua cho Quý Thư Mặc một mạng, không ngờ hôm nay lại thấy hắn.
Tiêu Vãn nhíu mày, coi như không nhìn thấy, lại quay đầu chuẩn bị đồ bổ cho dựng phu Tạ Sơ Thần.
Nhưng Tiêu Vãn vừa quay đầu đi, thiếu niên nấp ở góc tường lập tức hoảng hốt chạy tới, nôn nóng nắm tay áo nàng.
Áo choàng đen to rộng bay trong gió, cánh tay trắng nõn ẩn hiện màu xanh tím và áo vải bố vừa cũ vừa bẩn bên trong.
"Xin giữ tự trọng!"
Bị Tiêu Vãn ghét bỏ hất tay ra, Quý Thư Mặc ngẩng đầu, môi mỏng tái nhợt run rẩy: "Tiêu, Tiêu Vãn......!Trước kia là ta sai......!Ngươi có thể nghe ta giải thích được không? Ta......!Ta......"
Bị ám vệ Tiêu gia cầm tù hai tháng nay, Quý Thư Mặc vẫn tự hỏi bản thân.
Lúc đó hắn còn bị chìm trong tức giận vì bị Sở Mộ Thanh lừa gạt, thậm chí còn oán trách với Tiêu Vãn thay lòng đổi dạ.
Nhưng mấy ngày gần đây, không xu dính túi, không có chỗ ở, làm Quý Thư Mặc cảm thấy như mình đang ở trong một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy.
Đặc biệt là đêm qua khi hắn ngủ ở miếu ngoài trời, vậy mà suýt bị một tên ăn mày làm nhục.
Người thân tính toán, Sở Mộ Thanh lợi dụng, trải qua đủ sự ấm lạnh tình người trên đời, làm hắn giật mình nhận ra chỉ có Tiêu Vãn từng thật lòng đối xử tốt với hắn, là thật lòng quan tâm, yêu thương hắn không chút tính toán.
Mà người nữ nhân hắn đã từng chán ghét khinh thường này bây giờ văn võ song toàn, trí dũng phá địch, là Thê Chủ tốt nhất mà toàn kinh thành đều thừa nhận.
Nữ tử chói sáng, lóa mắt như vậy làm lòng hắn rung động, không ngừng gợi sóng.
Lúc này, khi Quý Thư Mặc nhìn thấy Tiêu Vãn, trong lòng vừa chua xót vừa tủi thân, khiến họng hắn nghẹn ngào, nhịn không được muốn nhào vào hơi ấm mang tới cho hắn, giúp hắn vượt qua khó khăn suốt ba năm nay.
Hắn đột nhiên nhận ra, mình trước đó không thừa nhận với Sở Mộ Thanh, nhưng thật ra là hắn có cảm giác với Tiêu Vãn.
Có lẽ ngay mấy tháng trước hắn cũng đã thích Tiêu Vãn......
Nhưng bị Tiêu Vãn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn mình, đại tài tử đã từng có khả năng biện giải lập tức ngập ngừng, nhỏ giọng giải thích: "Ta......!Ta trước kia cho rằng ngươi dùng quyền bắt mẫu thân gả ta đi, cho nên ta cực kỳ ghét ngươi, cảm thấy ngươi cướp đoạt đi hạnh phúc của ta......!Ta......"
Khi đó Quý Thư Mặc là con cưng, đối với loại người ăn chơi như Tiêu Vãn thì cực kỳ khinh thường, thậm chí còn cảm thấy phiền chán và bối rối khi nhìn Tiêu Vãn điên cuồng lấy lòng mình.
Mỗi lần ra khỏi cửa, hắn đều cảm thấy như Tiêu Vãn đang đứng ở cửa cười ngu vẫy tay về phía hắn, tâm trạng tốt một ngày của hắn cũng đi tong, giống như nuốt phải ruồi bọ vậy.
Hai năm trước, Quý gia đột nhiên xuất hiện khủng hoảng kinh tế, là Tiêu Vãn bôn ba khắp nơi giúp Quý gia hắn giải quyết toàn bộ, thậm chí còn tặng hai cửa hàng ở mặt phố.
Lúc đó, hắn thật sự có chút cảm động, cảm thấy Tiêu Vãn cũng không phải là hoàn toàn tệ như trong suy nghĩ.
Nhưng thích Tiêu Vãn? Trăm triệu lần cũng không.
Nhưng một năm sau, mẫu thân đột nhiên lại muốn gả hắn cho Tiêu Vãn.
Khi đó hắn đã sớm có người trong lòng, sao có thể nguyện ý gả cho một cái bao cỏ! Nhưng mẫu thân lại nói Tiêu gia là cái mỏ vàng lớn, nếu không đồng ý lời cầu hôn của Tiêu Vãn thì Quý gia sẽ gặp họa.
Một khắc kia, hận ý của hắn với Tiêu Vãn càng sâu trong lòng, cảm thấy Tiêu Vãn thật sự là kẻ đê tiện, vậy mà lại thừa dịp Quý gia bọn họ gặp nạn để áp chế bằng hôn sự, bắt mẫu thân nàng phải nhận lời cầu hôn!
"Ép buộc?" Giống như đoán được gì đó, Tiêu Vãn hừ một tiếng, mỉa mai trả lời: "Khi theo đuổi ngươi, ta chưa từng bao giờ uy hiếp Quý Hiểu Phong, việc trả nợ cho Quý gia hoàn toàn là ta cam tâm tình nguyện, chưa bao giờ nói tới nợ.
Nhưng thật ra bình thường Quý Hiểu Phong nói rằng ngươi có cảm tình tốt với ta, chỉ là ngượng không dám nói ra, lại bảo ta chủ động hơn một chút, cũng giúp đỡ thêm cho Quý gia.
Nhưng lúc đó ta cũng thật ngu xuẩn, hết lần này tới lần khác làm kho bạc cho Quý gia các ngươi, còn vui hớn hở nghĩ rằng mình trả giá lớn như vậy thì ngươi sẽ thích ta.
Đúng là ngu xuẩn!"
Lời nói lạnh nhạt của Tiêu Vãn như sấm đánh giữa ban ngày, đánh thẳng vào lòng Quý Thư Mặc.
"Vậy......!Mẫu thân...!ngài......" Bừng tỉnh nhận ra lời nói dối này là chính Quý Hiểu Phong tạo nên, Quý Thư Mặc hít hơi lạnh, rõ ràng không ngờ được rằng vị mẫu thân luôn tỏ ra chán ghét khinh bỉ Tiêu Vãn lại chính là kẻ đẩy hắn đi, hắn còn tưởng Tiêu Vãn là keo da chó, quăng không được, không ngờ người đáng lẽ khiến cho hắn lại chính là mẫu thân ruột thịt của mình.
"Xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi......!Có thể cho ta một cơ hội nữa được không?......"
Quý Thư Mặc nói nhỏ nhẹ, hy vọng có thể sử dụng kí ức tốt đẹp của hai người, lấy lại tình yêu say đắm từ sâu trong đáy lòng của Tiêu Vãn, nhưng nghĩ lại Tiêu Vãn đã từng săn sóc hắn vô điều kiện, một cảm giác hối hận mãnh liệt làm giọng nói của hắn trở nên nghẹn ngào.
"Cho dù là thị lang cũng được, chúng ta lại bắt đầu một lần nữa đi......"
Nếu không phải biết trước được kết cục Tiêu gia bị diệt môn ở kiếp trước, Tiêu Vân không dám bảo đảm, bản thân mình có thể bị lời cầu xin đau khổ của Quý Thư Mặc làm cảm động hay không.
Người mình yêu thầm suốt ba năm cuối cùng cũng chủ động đề nghị ở bên mình, vốn Tiêu Vãn phải rất vui vẻ, nhưng giờ khắc này nàng lại chẳng hề có một chút cảm giác, ngược lại thấy Quý Thư Mặc quá rẻ mạt, thích vật chất.
"Bắt đầu lại lần nữa?" Như nghe được chuyện gì rất buồn cười, nàng lạnh lùng ngắt lời: "Quý Thư Mặc, nếu ta còn là cái bao cỏ vô dụng ba năm trước đây, ngươi còn muốn ở bên ta sao?"
"Ta......"
"Rõ ràng là không! Cho dù có một chút ngươi cũng chưa từng thích ta!"
"Ngươi chỉ thích danh dự, vinh quang! Vì bản thân mà sẵn sàng dẫm đạp lên tấm lòng của người khác, tất cả chỉ để thỏa mãn tâm lý tham hư vinh cao cao tại thượng của ngươi! Mà bây giờ ngươi hối hận chỉ vì bị Sở Mộ Thanh lừa mà thôi! Ngươi không cam lòng, thậm chí không tin được người từng yêu thầm mình lại thay đổi lòng!"
Tiêu Vãn nói, ánh mắt lạnh băng, chán ghét mang theo sát khí: "Bây giờ, ta nói thật cho ngươi biết, cả đời Tiêu Vãn ta hối hận nhất là gặp được ngươi! Người ta hận nhất ngoài Sở Mộ Thanh chính là ngươi!"
"Không, không phải!" Quý Thư Mặc nhào tới, mắt đỏ lên, "Tiêu Vãn, nếu ngươi hận ta thì sại sao luôn phái người bảo vệ ta, còn cứu ta khỏi bàn tay của Sở Mộ Thanh? Nếu ngươi hận ta, vì sao lại minh oan cho mẫu thân ta? Vì sao ngươi làm nhiều chuyện vì ta như vậy, chắc chắn trong lòng ngươi còn một chút ít tình cảm......!Ta sai rồi, thật sự sai rồi......! Ta vô cùng hối hận......"
Hắn nhìn Tiêu Vãn, con ngươi đen nhánh ngập nước, giọng nói khàn khàn mở miệng: "Ta, chúng ta......!Trở lại như trước được không......?"
"Cứu ngươi và Quý Hiểu Phong? Không ngờ ngươi lại hiểu lầm ta còn lưu luyến với ngươi đấy, thật là buồn cười."
Tiêu Vãn cười nhẹ, tàn nhẫn nói: "Vạn Tiêu chính là ta, người khiến Quý gia các ngươi thiếu nợ liên tục là ta.
Người thiết kế để ngươi và Sở Mộ Thanh bị bắt gian chính là ta! Ta làm nhiều chuyện như vậy chính là để hưu kẻ thân bại danh liệt là ngươi! Làm cho Sơ Thần chính thức trở thành Chính Phu của ta."
"Còn việc phái ngươi theo dõi ngươi, đương nhiên không phải vì cứu ngươi, mà là ta biết Sở Mộ Thanh sẽ giết ngươi, cho nên thuận nước đẩy thuyền làm cho ngươi giả chết, khiến Sở Mộ Thanh thả lỏng cảnh giác.
Bị kẻ âu yếm trong lòng giết chết, cảm giác thế nào? Có phải rất đau không? Ta chính là muốn ngươi mở to mắt nhìn cho rõ những người bảo vệ, yêu thương ngươi ở kia thực ra chỉ coi ngươi như một quân cờ đã được đào tạo kĩ lưỡng mà thôi! Mà Tiêu Vãn đã từng yêu ngươi bằng cả mạng sống kia đã sớm bị ngươi và Sở Mộ Thanh giết chết một năm trước, chết dưới đoạn đầu đài rồi!"
Lập tức, ngực Quý Thư Mặc nghẹn lại, làm hắn hô hấp không nổi.
Rõ ràng không hiểu câu nói cuối cùng kia của Tiêu Vãn, nhưng vẻ mặt đau khổ đầy xa lạ của Tiêu Vãn khiến trong lòng hắn cảm thấy vô cùng bi thương.
"Cho dù là cái gì hay người nào hãm hại Tiêu gia và Tạ Sơ Thần, ta đều sẽ không bỏ qua, bây giờ ta không giết ngươi không phải vì ta còn nhớ đến ngươi, mà vì Sơ Thần mang thai, ta không muốn làm bẩn tay mình."
Cố gắng kiềm lại cơn giận trong lòng, Tiêu Vãn lạnh lùng phất tay áo, nói: "Về sau không được xuất hiện lại trước mặt ta.
Còn quấy rầy hạnh phúc của ta và Sơ Thần nữa, ta nhất định sẽ giết ngươi.
Không nương tay!"
Nở một nụ cười ảm đạm, sắc mặt Quý Thư Mặc cũng tái đi.
Ánh mắt dần mơ hồ, hắn mơ màng nhìn bóng dáng quyết tuyệt xoay người của Tiêu Vãn, âm thanh nhỏ như đang tự lẩm bẩm: "Không chút lưu tình......!Tiêu Vãn, vì sao ngươi......!Đến cơ hội cuối cùng cũng không muốn cho ta......."
Không biết rằng Quý Thư Mặc thật sự muốn bắt đầu lại với mình, Tiêu Vãn chỉ cho rằng hắn lại bắt đầu lộ ra sự tham hư vinh nên cảm thấy rất khinh bỉ, không hề tin tưởng sự hối lỗi và lời xin lỗi của hắn.
Tuy bị Quý Thưu Mặc ngắt mất hứng thú đi dạo phố, nhưng chỉ vừa nghĩ tới Tạ Sơ Thần và bé con trong bụng hắn, Tiêu Vãn đã lập tức ném cơn giận ra sau đầu, đầy hứng thú đi mua sắm đồ chơi cho trẻ con.
Hoàng hôn buông xuống, Tiêu Vãn ôm một đống quà trong lòng, khuôn mặt sáng bừng đi tới Vãn Thần Cư, mà lúc nàng vừa vào sân, từ xa đã thấy Tạ Sơ Thần nằm trong phòng ngủ, hắn nhắm hai mắt, thoải mái dễ chịu tựa trên giường nệm nghỉ ngơi.
Nàng vội vàng bước lên trước, cẩn thận kéo chăn lên cho Tạ Sơ Thần, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Mà Tiêu Vãn vừa cúi đầu đã thấy đôi tay của Tạ Sơ Thần đang ôm một bộ đồ cho trẻ con mới thêu được một nửa, hô hấp nhẹ nhàng, hương thơm dịu như lan, miệng hơi mỉm cười, căng mọng sáng bóng.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua song cửa sổ, trải lên trên khuôn mặt trắng như ngọc của hắn, khiến hắn càng trông dịu dàng.
Lông mi cong vút như cây quạt, tóc đen mượt mà, ánh mắt dịu dàng đầy hạnh phúc ngọt ngào, giống như hoa đào nở rộ, làm lòng Tiêu Vãn ấm áp, nhìn tới ngây ngốc.
Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, trong mắt phượng là nhu tình và dịu dàng lan tràn.
Cứ nhìn Tạ Sơ Thần ngây ngốc như vậy rất lâu, cuối cùng Tiêu Vãn không nhịn được tò mò, chậm rãi vươn tay, vuốt ve phần bụng hơi nhô lên theo từng nhịp thở của Tạ Sơ Thần.
Nhìn bụng hơi nổi lên, Tiêu Vãn cảm thấy vô cùng vui sướng.
Nhưng trong lúc nàng đang sờ soạng, bỗng cảm thấy được chỗ ngón tay chạm tới hơi nảy lên một chút.
Tuy cảm giác đó rất nhẹ, nếu không để ý kĩ thì không thể nhận ra được, nhưng vừa rồi, ở chỗ bụng mà nàng chạm vào thật sự có nảy lên.
Mang theo tò mò, Tiêu Vãn vội áp đầu nhẹ lên bụng Tạ Sơ Thần, cẩn thận lắng nghe.
Nhưng lần này cố đến mấy nàng cũng không nghe được tiếng gì cả, không khỏi cảm thấy khẩn trương: "Bảo bảo, bảo bảo à......!Mẫu thân này......! Ngoan, động một cái.......!Cho mẫu thân xem......"
Dần dần, bên tai truyền tới một âm thanh nho nhỏ như bơi qua bơi lại, Tiêu Vãn gần như nín thở, mắt phượng sáng lấp lánh, cảm nhận được dấu hiệu sinh mệnh thần kỳ mà lúc nãy mới thấy được, lập tức vừa hưng phấn lại vui sướng.
"Thê Chủ! Thê Chủ! Không cần ——!"
Đang lúc Tiêu Vãn cởi đồ của Tạ Sơ Thần ra, ngón tay ấm áp chậm rãi di động trên da thịt hắn, Tạ Sơ Thần bỗng la lên một tiếng, ngồi phịch dậy từ trên giường.
Bị Tạ Sơ Thần thình lình tỉnh làm giật mình, Tiêu Vãn đang muốn chạm vào bé con thêm một chút lập tức giật mình thu tay lại, có tật giật mình nói: "Sơ Thần, ta......!ta......!ta không muốn cái kia, ta chỉ là......! Muốn nghe xem......"
Lời nói của nàng còn chưa dứt đã bị Tạ Sơ Thần ôm chặt vào lòng.
Thấy trên trán Tạ Sơ Thần đổ đầy mồ hôi lạnh, Tiêu Vãn vội lấy khăn gấm ra cẩn thận lau cho hắn, lại quan tâm hỏi: "Sơ Thần, ngươi sao vậy? Là gặp ác mộng sao?"
Cảnh tượng chân thật trong mơ làm sắc mặt Tạ Sơ Thần trắng bệch, một cỗ áp lực lan lên đôi mắt hắn, lòng hắn chua xót, đột nhiên nức nở thành tiếng.
"Ta mơ thấy......!Thê Chủ bị đưa lên pháp trường......."
Hắn vừa nói, vừa ôm chặt lấy Tiêu Vãn, giống như sợ Thê Chủ sẽ gặp phải cảnh như lúc nãy nhìn thấy, máu văng bốn phía.
Nụ cười trên mặt Tiêu Vãn cứng đờ, thấy thiếu niên trong lòng còn đang khóc, nức nở ra tiếng: "Còn có......!Còn có con......!Con cũng mất......! Ta không bảo vệ được hắn......"
Hoảng hốt cảm nhận được sự thống khổ và đau đớn của Tạ Sơ Thần, cảm giác này làm trái tim Tiêu Vãn nhảy dựng lên.
Nàng vội vàng nắm hai vai Tạ Sơ Thần, lại vội vàng nói: "Sơ Thần, đó chỉ là mơ! Chỉ là mơ mà thôi! Không cần nghĩ nhiều! Bé con vẫn còn, ta cũng vẫn còn! Sẽ không xảy ra chuyện gì cả, bất kể là ai cũng không làm hại được chúng ta!"
Bên tai vang lên âm thanh hoảng hốt của Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần dần tỉnh táo lại từ trong ác mộng.
Hắn ngẩng đầu, thấy sắc mặt Tiêu Vãn trắng bệch, trên mặt nàng còn lộ ra sự hoảng sợ mà hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ, hắn vội lau nước mắt, nhẹ nhàng an ủi nàng: "Thê Chủ nói đúng, đó chỉ là mơ thôi.
Ta cũng sẽ không nghĩ nhiều nữa......"
Hai cánh tay Tiêu Vãn ôm chặt vai Tạ Sơ Thần, Tạ Sơ Thần gần như là bị nàng ôm chặt vào lòng.
Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, hơi thở ấm áp của nàng nhẹ nhàng thấm vào lòng hắn, làm bình ổn trái tim đang đập mạnh của hắn.
Cảm nhận được cái ôm ấm áp của Tiêu Vãn, mọi lo lắng trong lòng Tạ Sơ Thần đều tan biến.
Trong mơ Thê Chủ rất dự tợn, hoàn toàn không giống Thê Chủ trước mặt mà, nhất định là phản mộng*!
(Candy giải thích xíu: Phản mộng là mơ ngược, ý nói giấc mơ trái ngược với sự thật, nhưng đồng thời người ta cũng nói giấc mơ thường xảy ra do ảnh hưởng của những chuyện đã từng trải qua mà để lại dấu ấn trong lòng chưa thể xóa đi.
Mọi người hiểu tầng ý sâu ở đây chưa? )
Ôm chặt lấy Tiêu Vãn một lát, hắn mới bất giác phát hiện ra quần áo mình lộn xộn, mà Tiêu Vãn còn đang cầm đai lưng của hắn.
Lập tức, khuôn mặt nóng hôi hổi, rõ ràng hiểu sai ý Tiêu Vãn rồi!
"Thê, Thê Chủ......" Tạ Sơ Thần đỏ mặt, xấu hổ ngượng ngùng mở miệng, "Đại phu nói trước mấy tháng......!không thể......!cái kia......"
Hắn nói tới đây, bỗng nghĩ tới việc mình là phu lang duy nhất của Thê Chủ, thế nhưng lại không thể thỏa mãn được Thê Chủ, đúng là đáng tội chết.
Nghĩ vậy, Tạ Sơ Thần lại đỏ mặt, nhỏ giọng bổ sung: "Nhưng, nếu Thê Chủ muốn......!Sơ Thần vẫn có thể hầu hạ Thê Chủ......"
Thấy Tạ Sơ Thần không nghĩ về ác mộng nữa, mà lại dựa thân hình mềm mại vào lòng, làm Tiêu Vãn bị dọa suýt bay nửa cái mạng thở dài nhẹ nhõm.
Sau khi sợ bóng sợ gió một lúc, nàng nhịn không được nâng cằm Tạ Sơ Thần lên, vừa liếm vành tai đỏ hồng của hắn, vừa dụ dỗ: "Hầu hạ thế nào? Lỡ đè hỏng con rồi thì ngươi phải chịu tội gì?"
"Dùng......!Dùng đạo cụ......" Tạ Sợ Thần nghiêm túc dùng ánh mắt hồn nhiên nhìn nàng: "Nhất định sẽ thỏa mãn được Thê Chủ."
Tiêu Vãn đen mặt, nhịn không được vỗ đầu hắn, nghẹn họng thở dài: "Sơ Thần, vợ ngươi cũng chưa đói bụng tới ăn quàng......"
"Nhưng vừa rồi rõ ràng ngài trộm sờ ta!" Tạ Sơ Thần chu môi, nhỏ giọng nói, "Nếu Thê Chủ không nhịn được thì phải nói với ta, không được nghẹn tới hỏng.
Đương nhiên cũng không được tìm người khác!" ( =))) )
"Được được được, không tìm người khác." Hôn trán Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn lại đùa, "Chờ ngươi sinh bé con xong, ta nhất định sẽ không dễ dàng tha cho ngươi."
Tạ Sơ Thần vừa nghe đã run.
Lần trước động phòng, Thê Chủ nói sẽ không bỏ qua cho hắn, kết quả hại hắn ba ngày không thể xuống giường.
Lần này Thê Chủ nhịn mười tháng, chỉ sợ hắn sẽ phải nằm trên giường thêm mấy ngày mất......
"Sơ Thần, nghĩ cái gì mà run thế? Chẳng lẽ muốn Thê Chủ sủng hạnh ngươi ngay bây giờ? Nếu không, Thê Chủ mát xa giúp ngươi?"
Hai ngươi dính nhau nửa tiếng, cả người Tạ Sơ Thần đầy mồ hôi.
Bây giờ, hắn hoàn toàn không phân biệt được chỗ mồ hôi này rốt cuộc là do lúc nãy gặp ác mộng hay là do bị Tiêu Vãn sờ loạn.
Lúc nãy Thê Chủ nói rất hiên ngang lẫm liệt là muốn mát xa cho mình, nói là ra mồ hôi thì lưu thông máu, tốt cho cả thân thể lẫn thai nhi, nhưng nhìn nụ cười xấu xa kia của Tiêu Vãn, lại thấy hai cái tay đang sờ loạn, Tạ Sơ Thần cảm thấy Thê Chủ rõ ràng đang ăn đậu hũ của hắn thì có!
Giữ lại cái tay đang sờ lung tung, hắn thở hổn hển, mắt phượng ngập nước: "Thê Chủ, ngài mát xa chưa xong nữa à......?"
Thấy hai má Tạ Sơ Thần đỏ ửng, đôi mắt đảo quanh không dám nhìn mình, Tiêu Vãn cười xấu xa, cố ý nói: "Sơ Thần à, nếu không nhịn được thì phải nói cho ta, đừng vì mặt mũi mà nghẹn hỏng nha ~"
"Thê Chủ!" Tạ Sơ Thần đỏ mặt, tức giận nói: "Ngài quả nhiên sờ loạn! Ta đi tắm rửa!"
Thấy Tạ Sơ Thần xoa eo đứng lên, Tiêu Vãn cười, cao giọng hô: "Chiêu Nhi, lấy thau tắm vào đây dọn phòng, mau hầu hạ Chính quân nhà ngươi tắm.
Hắn nóng muốn chết rồi ~"
Tạ Sơ Thần đỏ mặt, không khỏi nhăn mặt hầm hừ đứng lên.
Nhưng vừa đi được mấy bước, hắn nhíu mày, bỗng kêu rên ngồi xổm xuống, hô hấp khó khăn.
"Thê Chủ, đau......!đau quá......" Giống như chịu kích thích rất lớn, hắn cố sức gọi Tiêu Vãn, ánh mắt mơ màng vì cơn đau kịch liệt trong bụng.
"Sơ Thần! Làm sao vậy!?"
Cảm giác đau như nội tạng bị đảo lộn, đau đớn kịch liệt như thế làm Tạ Sơ Thần chân mềm không giữ nổi trọng lượng của mình.
Nếu không phải Tiêu Vãn nhanh chóng đỡ hắn, hắn đã ngã ngồi trên mặt đất rồi.
"Bụng, bụng.......!Đau......" Dưới bụng đau tới nóng rát, giống như có gì đó đang chảy ra, cảm giác kì lạ lại quen thuộc như thế làm Tạ Sơ Thần khủng hoảng.
Hắn hoảng hốt nằm chặt tay Tiêu Vãn, thân thể theo bản năng hướng tái cái ôm ấm áp này, đôi môi tái nhợt run rẩy: "Con, đứa con......"
"Chiêu Nhi, mau đi tìm đại phu! Lại gọi Vân Yên tới! Nhanh!"
Tiêu Vãn vừa hoảng hốt kêu Chiêu Nhi, vừa bế Tạ Sơ Thần từ dưới đất lên.
Nhưng hướng tay xuống dưới đã thấy một màu đỏ ướt át.
Vết máu uốn lượn chảy theo đùi xuống đầu gối.
Nhưng giọt máu đỏ hồng khiến hai mắt Tiêu Vãn cũng đỏ lên, hô hấp của nàng nghẹn lại.
Đôi tay run rẩy, nàng lại hoảng sợ hô: "Vân Yên!!! Sơ Thần chảy máu! Mau, mau cứu hắn!!"
Mồ hôi chảy xuống bên khuôn mặt tái nhợt của Tạ Sơ Thần, hắn thở yếu ớt, mười ngón tay nắm chặt quần áo Tiêu Vãn, giống như lại rơi vào ác mộng.
"Thê Chủ, con......!Xin ngài cứu con......!Đừng.......!Đừng......."
Âm thanh thống khổ của Tạ Sơ Thần, hắn còn lăn lộn trên giường, khiến vết máu dưới hạ thân càng chảy nhiều hơn.
Tiêu Vãn vội giữ người hắn lại, kinh hoảng khuyên: "Sơ Thần ngoan, đừng cử động......!Đại phu và Vân Yên sắp tới......!Ngươi và con sẽ không sao......"
"Đừng, xin đừng......" Trong khi bị Tiêu Vãn đè lại, Tạ Sơ Thần như chịu kích thích gì đó rất lớn, bỗng nức nở khóc rống lên: "Thê Chủ......! Đừng giết hắn......!Xin ngài, đừng giết hắn......"
"Sơ Thần, ta sẽ không hại con, ta sẽ bảo vệ hắn.
Đó chỉ là mơ, là ác mộng thôi!"
"Hắn không phải là con hoang......!Đừng......!Ta không muốn uống......"
Từng âm thanh quen thuộc vang lên bên tai làm bàn tay Tiêu Vãn run rẩy, đứng đờ người tại chỗ.
Mà cùng lúc đó, nỗi sợ hãi như bóng tối tràn ngập trái tim nàng, từng chút gặm nát lý trí của nàng.
Trong khi Tạ Sơ Thần đang gặp ác mộng, Quý Thư Mặc ăn mặc đói rách ngồi ở miếu cảm giác được một đôi tay dịu dàng nắm lấy tay mình, mà trước mắt là sương mù nhìn không rõ.
"Thư Mặc, để ngươi chờ lâu rồi.
Ngươi xem, đây là món quà ta chuẩn bị cho ngươi."
Trong lúc khó hiểu, bên tai lại truyền tới âm thanh quen thuộc.
Ngay sau đó, trước mắt hắn sáng ngời, đập vào mắt lại là một ngôi viên hồng nhạt màu tường vi.
Ngôi viện hồng nhạt nhuộm ánh mặt trời, mà trước mặt chính là Tiêu Vãn đang ôm một đóa hồng vi đưa tới, ánh mắt lấp lánh nhìn mình, nụ cười ấm áp chờ mong hiện rõ trên mặt.
"Nắm tay người, cùng nhau tới già.
Thư Mặc, ngươi đồng ý gả cho ta sao? Ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi cả đời này."
"Ta......!đồng ý."
Quý Thư Mặc còn chưa kịp mở miệng nói gì, âm thanh trong lòng hắn đã vang lên.
Tiêu Vãn vừa nghe, lập tức nở nụ cười vui sướng, cao hứng nói:
"Thật vậy sao? Thư Mặc, ngươi thật sự đồng ý gả cho tao sao? Ta nhất định sẽ làm ngươi được hạnh phúc!"
Ngôi viện hồng nhạt được ánh sáng chiếu tới vô cùng sáng lạn, mà thiếu nữ trước mặt hoan hô một tiếng, hưng phấn ôm mình lên, kích động xoay một vòng.
Không kháng cự, không chán ghét, tâm trạng Quý Thư Mặc nhảy nhót.
Hắn ngọt ngào mỉm cười, theo bản năng vươn tay muốn ôm Tiêu Vãn.
Nhưng lúc này, hắn không chạm được vào Tiêu Vãn, thậm chí cảnh tượng trước mắt lại mơ hồ lên.
"Tiêu Vãn, Tiêu Vãn!"
—— cả đời Tiêu Vãn ta hối hận nhất là gặp được ngươi! Người ta hận nhất ngoài Sở Mộ Thanh chính là ngươi!
Chớp mắt, Quý Thư Mặc bỗng bừng tỉnh, hoảng hốt.
Hắn vừa thở dốc đã phát hiện ra xung quanh không có ánh mặt trời ấm áp, không có ngôi viện hồng nhạt, không có Tiêu Vãn, chỉ có những cơn gió lạnh xuyên qua ngôi miếu đổ nát.
Vừa rồi, hắn lại mơ thấy cảnh tượng Tiêu Vãn cầu hôn hắn một năm trước.
Ký ức đánh úp lại, Quý Thư Mặc cười khổ, vui sướng hòa thành đau lòng.
Năm ấy, khi Tiêu Vãn cầu hôn hắn, hắn khinh thường Tiêu Vãn lãng phí tiền bạc bày trò lãng mạn, bây giờ nhớ lại, hắn mới nhận ra, có được một người thích mình, sẵn sàng yêu thương che chở mình là chuyện hạnh phúc tới mức nào.
Mà chính hắn lại tự bóp chết hạnh phúc ấy của mình......
Trong ngôi miếu đổ nát, gió thổi rất lạnh, Quý Thư Mặc lạnh run, cuối cùng vẫn nhắm mắt đi vào giấc ngủ..