Hành Trình Sủng Phu

Chương 103: Mặt Đối Mặt






Chỉ liếc mắt một cái, Tiêu Vãn đã thấy đèn đuốc bên ngoài sáng trưng, một đám lính mặc áo giáp xanh lá nghiêm ngặt vây chặt nàng.
Mà trước ngực nàng là một thanh kiếm bạc, trong ánh sáng trưng của doanh trướng, nó lập lòe hàn quang sát khí.
"Phan phó tướng, ngươi có ý gì đây!?" Nhìn nữ tử cầm kiếm trước mắt, hàng lông mày Tiêu Vãn nhíu chặt lại, lạnh giọng quát, "Bây giờ quân địch đột kích, vì sao ngươi lại hướng đao kiếm tới phía ta!"
Phan Lung cười lạnh, cũng không đáp lời của Tiêu Vãn, ngược lại lấy ra một tờ giấy ném về phía Tiêu Vãn.
"Tiêu Vãn, nếu không muốn chết thì mau dựa theo lệnh của ta, sao chép lại nội dung bức thư này đi." Bà ta nói xong, thanh kiếm liền hướng lên cổ Tiêu Vãn.
Mệnh lệnh cứng rắn, sát khí vùn vụt làm Tiêu Vãn trầm mặt.

Nàng nhanh chóng nhặt bức thư rơi dưới đất lên, dưới sự uy hiếp của Phan Lung mà chậm rãi xem.
Nhưng vừa đọc được bức thư có nội dung giống hệt kiếp trước, Tiêu Vãn cắn chặt răng, nhịn không được mà phẫn nộ hét lớn: "Phan Lung! Vậy mà ngươi lại dám bắt ta làm giả bằng chứng thư cấu kết với chủ tướng Nam Cương sao?! Tiêu Vãn ta dù có chết cũng sẽ không làm ra loại bằng chứng phạm tội giả này đâu!"
Thanh kiếm lạnh băng chạm tới cổ Tiêu Vãn, một mùi máu tươi nhè nhẹ xông lên.

Phan Lung lấy hành động để cảnh cáo Tiêu Vãn, nếu nàng thật sự không làm theo lệnh mình, chỉ cần tay bà ta rung lên thì lập tức đầu Tiêu Vãn sẽ phải chuyển nhà.
Đau đớn làm Tiêu Vãn cắn răng, mặt nàng tái nhợt, đôi tay nắm chặt, nhưng trong mắt lại mang theo tin tưởng kiên định: "Chờ Tề Vương và Triệu tướng quân trở về, chắc chắn sẽ giết sạch lũ bán nước cầu vinh các ngươi, báo thù cho ta!"
"Trở về? Ha ha! Tiêu Vãn, tới bây giờ mà ngươi vẫn chưa hiểu sao?"
—— Tới bây giờ mà ngươi vẫn chưa hiểu sao? Chuyện Tiêu gia thông đồng với địch và mưu hại hoàng tỷ đều là do bản cung sắp đặt đấy.
Giọng nói quen thuộc của nữ tử vang lên bên ngoài doanh trướng, gợi lên ký ức đau đớn nhất trong lòng Tiêu Vãn.

Nàng nheo mắt, tay nắm chặt, cố gắng kìm nén lại sát ý mãnh liệt không ngừng cuộn lên trong lòng mình.
Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, rất lâu sau đó, Tiêu Vãn mới ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào nữ tử mình hận suốt hai kiếp người, chỉ thấy Sở Mộ Thanh mặc một bộ áo giáp đỏ đậm, đầu đội ngọc quan ánh vàng, giống như chiến thần vừa chiến thắng oai hùng trở về, công khai đi vào doanh trướng.
Nàng ta mặc một chiếc áo choàng dài chấm đất, đôi mắt sáng tinh quang rạng rỡ, khi nhìn Tiêu Vãn thì lộ ra sự tự tin của kẻ chiến thắng.


Rõ ràng là nàng ta đã chờ giờ phút này rất lâu rồi, thậm chí là không chờ nổi mà xuất hiện trước mặt Tiêu Vãn, tuyên cáo chiến thắng của mình.
"Tử Thanh, tại sao ngươi lại ở đây!" Tiêu Vãn run lên, dường như không thể tin nổi mà nhìn người mới được phong làm Khang Vương này: "Ngươi và Phan Lung......!Các ngươi......"
Thấy Tiêu Vãn đã bị khống chế, thậm chí kinh ngạc tới hoảng sợ, Sở Mộ Thanh cực kỳ khoái trá.

Nàng liếc nhìn Tiêu Vãn đã bị rơi vào đường cùng, cười khinh miệt: "Phan Lung là người của ta, bà đã sao chép kế hoạch tác chiến và cả quân cơ đồ đem cho chủ tướng Nam Cương rồi.

Cho nên ngươi có đợi bao lâu thì Triệu Đình và Sở Mạch Dung cũng không về được đâu."
Nghĩ đến Sở Mạch Dung đi mà không về, chết không chỗ chôn, Sở Mộ Thanh cười sảng khoái, đi tới gần Tiêu Vãn, đắc ý nắm cằm nàng lên: "Biết được kế hoạch tác chiến của các ngươi, Gia Luật Đạt đã cho mấy vạn quân thiết kỵ và cung thủ của Nam Cương mai phục trên con đường Sở Mạch Dung đi qua rồi.

Bây giờ Sở Mạch Dung có lẽ đã phơi xác trong lòng quân địch, thành cá trong chậu."
Thấy Sở Mộ Thanh đắc ý vui sướng khoe chân tướng thật sự trước mặt mình, hệt như kiếp trước, Tiêu Vãn không cảm kích chút nào mà ngược lại còn hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt vừa khiếp sợ lại phẫn nộ: "Tề Vương nàng......!Các ngươi......!Các ngươi lại dám tiết lộ kế hoạch tác chiến và quân cơ cho Nam Cương! Các ngươi điên hết rồi sao?! Một khi Tề Vương thất bại, Nhạn Môn Quan bị công phá thì Đông Ngụy sẽ nguy to rồi!"
Tiêu Vãn vừa sợ vừa hoảng, sắc mặt trắng bệch của nàng làm Sở Mộ Thanh vô cùng sung sướng, nàng ta cười ha ha: "Nguy to rồi? Chính xác, Sở Mạch Dung là Tề Vương của Đông Ngụy, chủ soái của quân đội, nàng ta chết rồi thì đại quân Đông Ngụy của Nhạn Môn Quan sẽ như rắn mất đầu, chia năm xẻ bảy."
"Nhưng!" Ánh mắt Sở Mộ Thanh rét lạnh, mang theo sát ý đỏ rực trong con ngươi, "Chỉ cần Sở Mạch Dung chết rồi, Đông Ngụy bại trận liên tục, bổn vương liền có thể xuất binh, đánh phá tiêu diệt quân địch!" Nàng ta nói xong, khóe miệng chậm rãi cong lên, từng câu từng chữ lạnh như băng, mang theo khát vọng và dã tâm khổng lồ với quyền lực, "Một khi thành công đánh lui, xông tới kinh đô của Nam Cương, vậy bản cung chính là chiến thần của Đông Ngụy! Đến lúc đó, có dân chúng cả nước ủng hộ, vị trí Thái Nữ đương nhiên sẽ thuộc về ta."
Tiêu Vãn nghe vậy, đôi mắt tối lại, trả lời mỉa mai: "Đông Ngụy đã có Thái Nữ rồi, bệ hạ sẽ không lập ngươi làm Thái Nữ đâu.

Ngươi chết tâm đi!"
"Chết tâm?" Sở Mộ Thanh đen mặt, khinh bỉ nhìn Tiêu Vãn: "Tiêu Vãn, hôm nay Phan phó tướng phát hiện ngươi cấu kết với Nam Cương, ý đồ mưu hại nhị hoàng tỷ, cho nên trảm tên phản tặc là ngươi ngay trong doanh trướng.

Mà kế hoạch mưu hại Sở Mạch Dung là do Sở Thi Ngọc và Tiêu gia cùng tham gia.


Các nàng sợ Sở Mạch Dung có thế lực càng lúc càng lớn, nên thừa dịp Sở Mạch Dung chống đỡ quân Nam Cương liền để lộ quân cơ cho quân địch, mượn đao giết người diệt trừ Sở Mạch Dung."
Lời nói của Sở Mộ Thanh giống như ma chú, gợi lên sát ý nặng nề nhất tận sâu trong tim Tiêu Vãn.

Kiếp trước, nàng ngu xuẩn mà tin tưởng hai kẻ phản bội Quý Thư Mặc và Sở Mộ Thanh, khiến kế hoạch độc ác của nàng ta tiến triển thuận lợi từng bước một.
Lương thực bị gián điệp tiết lộ thu mua, hàng vạn dân chúng vô tội chết đói.

Cơ mật của Binh Bộ bị Quý Thư Mặc lấy cắp, Sở Mạch Dung bị quân địch mai phục chết ở biên quan, Sở Thi Ngọc bị bắt vào tù.

Tiêu Khinh Như tham sống sợ chết ngụy tạo bằng chứng, mẫu thân trúng độc mà mất, hơn một trăm người của Tiêu gia bị chết oan, tất cả những chuyện này đều là do kẻ trước mắt gây ra.
Thấy sắc mặt Tiêu Vãn càng ngày càng tệ, kinh hoảng tới xụi lơ trên mặt đất, thở hổn hển, trên mặt Sở Mộ Thanh càng ngày càng đắc ý.
Nàng ta nhìn Tiêu Vãn quỳ rạp xuống đất, thở gấp run rẩy, lại nghĩ tới kế hoạch thành công, tương lai tốt đẹp, nàng ta cao ngạo tuyên bố: "Một khi giá họa cái chết của Sở Mạch Dung cho Sở Thi Ngọc, Tề Vương và Thái Nữ đều sẽ mất quyền lực.

Ta chẳng những không cần tốn sức mượn thế lực của Tề Vương, còn có thể đá Sở Thi Ngọc ra khỏi cái ngai vị Thái Nữ kia, làm cho bản thân từ một hoàng nữ không được sủng ái sinh bởi một nô tài nho nhỏ, xoay người trở thành nữ hoàng kế nhiệm của Đông Ngụy!"
Sở Mộ Thanh đắc ý cười phá lên.

Mà lúc này, Tiêu Vãn luôn quỳ trên đất run rẩy liền nở nụ cười tàn nhẫn, đôi mắt sáng rực.

Nàng giơ tay lên, lôi một thanh thủy chủ trong tay áo ra, lấy tốc độ nhanh như chớp mà đâm Phan Lung đang đứng ngay cạnh mình.
Hoàn toàn không ngờ tiêu Vãn đã rơi vào đường cùng lại đột nhiên tấn công, Phan Lung hoảng hốt dùng kiếm ngăn cản, nhưng tốc độ của Tiêu Vãn còn nhanh hơn, cổ tay nàng xoay chuyển, thủy chủ trong tay liền lần thứ hai đâm về phía chân phải của Phan Lung, sau đó nghiêng người, rạch qua kinh mạch trên chân bà ta, đồng thời tránh được sát chiêu bổ tới.

Trường kiếm đâm tới thất bại, bàn chân đau đớn kịch liệt làm Phan Lung mất hết lý trí.

Bà ta phẫn nộ xông tới Tiêu Vãn, nhưng Tiêu Vãn vô cùng nhanh nhẹn, lúc Phan Lung còn đang chú ý tới cái chân đau đớn của mình thì đã xông ra sau lưng bà ta.
Nàng cầm chủy thủ trong tay, lấy tốc độ sét đánh đâm thẳng vào huyệt Phong Trì.
(Candy giải thích:
Vị trí: Phía sau dái tai, chổ lõm dưới xương chẩm.Khi bị đánh trúng: Đập vào trung khu diên tuỷ, hôn mê bất tỉnh.

Đây là một trong 36 huyệt có thể gây tổn thương trực tiếp đến não, thậm chí là mất mạng.)
Máu đỏ phun trào từ cổ, khuôn mặt Phan Lung dại ra, đầy hoảng sợ.
Bà ta là phó tướng, cầm quân đánh giặc nhiều năm như vậy, võ công còn cao hơn Tiêu Vãn biết bao nhiều lần, vậy mà chỉ nhất thời thả lỏng đã bị Tiêu Vãn thành công đánh lén?!
Mà điều khiến bà ta hoảng sợ chính là trên thủy chủ có độc!
Trên cổ truyền tới đau nhức kịch liệt làm Phan Lung không nói được ra lời, và ta ngơ ngác nhìn máu đen không ngừng trào ra, rồi ngã quỵ trên mặt đất.
Vẩy máu tươi còn trên thân kiếm, Tiêu Vãn sờ nơi cổ bị thương của mình, mỉm cười tàn nhẫn: "Ta ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp, một kiếm này ta trả lại cho ngươi."
"Tiêu Vãn, ngươi, ngươi......" Sở Mộ Thanh đang cực kỳ đắc ý lập tức nghẹn họng, nàng ta hoảng hốt lùi ra sau vài bước, cảnh giác kéo giãn khoảng cách với Tiêu Vãn, rõ ràng là không thể ngờ nổi vẻ mặt của Tiêu Vãn bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, còn thành công ám sát Phan Lung.
Xoay thanh thủy chủ mang độc trong tay, Tiêu Vãn chậm rãi bước tới gần Sở Mộ Thanh, trào phúng mở miệng: "Sở Mộ Thanh à, ngươi vẫn giống trước đây, cuồng vọng tự đại, hát hết bài này tới bài khác, lải nhải làm lỗ tai ta giăng thành kén rồi."
Thấy Tiêu Vãn đầy sát khí, chủy thủ trong tay còn lóe màu đỏ máu ghê người, Sở Mộ Thanh tái mặt, vội hô lên: "Người đâu! Mau tới đây!"
Lúc trước, vì muốn khoe khoang thắng lợi của mình trước mặt Tiêu Vãn, hơn nữa vì lo người khác biết được chân tướng đại nghịch bất đạo của mình, nên để hộ vệ và quân canh giữ lại ngoài cửa.

Bây giờ Sở Mộ Thanh mới nhận ra mình sai lầm tới mức nào.
Thấy hộ vệ của mình mãi không vào hỗ trợ, ngược lại tiếng chém giết bên ngoài càng lúc càng rõ ràng, trong lòng Sở Mộ Thanh liền ẩn ẩn cảm thấy không tốt.
Bây giờ nàng ta đang một chọi một, Sở Mộ Thanh cũng không nghĩ mình sẽ thắng được Tiêu Vãn.

Nàng sợ vì lúc nãy nhìn Tiêu Vãn giết người mà tay không hề run, trong tay Tiêu Vãn còn có thanh kiếm mang độc, lỡ sượt qua da là sẽ chết, khiến tim nàng ta đập tới tận cổ họng.


Tay nàng ta tràn ra mồ hôi, đâu còn cái vẻ hả hê như lúc nãy.
Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, Sở Mộ Thanh liền hét lên một tiếng: "Không muốn Tạ Sơ Thần một xác hai mạng thì mau vứt chủy thủ trong tay đi, nghe lệnh của bản vương!"
"Một xác hai mạng?" Trong đầu nổ ầm một tiếng, khiến Tiêu Vãn ngốc luôn rồi.

Cả người nàng cứng đờ, rất lâu cũng không hiểu được một xác hai mệnh nghĩa là thế nào......?
Thấy Tiêu Vãn vẫn đứng im không động đậy, giống như đã bị dọa choáng váng, Sở Mộ Thanh lấy một cây trâm hồng đàn từ trong áo ra, cười tà ác và âm hiểm: "Bây giờ Tạ Sơ Thần đang ở trong tay bản vương, hắn đã mang thai hai tháng......"
Sở Mộ Thanh vẫn còn mấy lời huy hiếp đằng sau nữa, nhưng lúc này Tiêu Vãn đâu còn nghe được cái gì.

Trong đầu nàng chỉ có một câu, đó chính là Sơ Thần mang thai, hơn nữa mang thai đã hai tháng!
Trong lúc nàng rời đi, Sơ Thần của nàng đã mang thai......
Vui sướng như che lấp toàn bộ trời đất, Tiêu Vãn ấp úng không nói nổi một lời, nhưng nước mắt nỏng bỏng lại không ngăn được mà lăn dài trên má, thấm ướt cổ áo.
Nàng dường như đã quên bây giờ mình còn kế hoạch báo thù kẻ đã hại hai đời của mình.
Nàng dường như đã quên thời gian trước, nàng đã áp lực đến đâu, phẫn nộ tới mức nào mới nhịn được nghe hết lời nói của Sở Mộ Thanh.
Nhưng tin tức Tạ Sơ Thần mang thai lại như ánh sáng ấm áp, đánh thẳng vào cừu hận đang tràn đầy trong lòng nàng.
Đứa bé kia, cũng không vứt bỏ người mẫu thân tàn nhẫn như nàng.
Thấy Tiêu Vãn bỗng không nói gì mà rơi nước mắt, sát khí trên mặt hóa thành vẻ đau buồn sợ hãi, Sở Mộ Thanh nghĩ mình đã đoán đúng, liền nâng giọng lặp lại một lần: "Nếu không muốn đứa con còn chưa ra đời của ngươi cứ vậy mà chết trong bụng, bây giờ lập tức ngoan ngoãn nghe lời bổn vương, vứt chủy thủ xuống, sao chép bức thư này, làm chứng chỉ tội Sở Thi Ngọc!"
Tin tưởng chắc chắn Tạ Sơ Thần là nhược điểm trí mạng của Tiêu Vãn, lại tin chắc Tiêu Vãn yêu phu lang và hài tử của mình nên sẽ sẵn sàng phản bội Tiêu gia và Sở Thi Ngọc, Sở Mộ Thanh càng ngày càng tự đắc, nhịn không được muốn để Tiêu Ngọc Dung nếm thử hương vị bị con gái bảo bối của mình phản bội là gì!
Nước mắt trên mặt còn chưa khô, Tiêu Vãn lại giống như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, liền mỉm cười.
Thấy Tiêu Vãn phản ứng không giống suy nghĩ của mình, Sở Mộ Thanh hơi căng thẳng, vội vàng nói: "Mau vứt chủy thủ đi, chẳng lẽ ngươi không quan tâm tính mạng phu lang và con của mình? Trong bụng Tạ Sơ Thần còn có con của ngươi đó!"
"Keng!" Tiêu Vãn quyết đoán vứt chủy thủ trong tay.
Thấy Tiêu Vãn không còn vũ khí, gánh nặng trong lòng Sở Mộ Thanh liền buông xuống, bắt đầu vênh váo tự đắc chỉ huy Tiêu Vãn viết thư.
Ai ngờ, Tiêu Vãn luôn im lặng không nói gì đột nhiên đấm một quyền thật mạnh vào mũi nàng ta..