“Tại vì ..” Mục Anh Húc muốn nói ra sự thật. Anh không hy vọng Uống Trữ Hạ vì ghen tuông với chính bản thân mà hiểu lầm anh. Nhưng ý nghĩa nói cho cô biết sự thật về quá khứ, sẽ càng thêm rắc rối.
Anh sợ cô đau khổ khi nhớ lại. Cuối cùng đành chịu đựng, kiềm chế ham muốn của bản thân.
“Là trùng hợp thôi.” Mục Anh Húc cụp mắt xuống, trầm giọng nói. “Em nghĩ gì cũng được. Nhưng tôi chưa bao giờ coi em là thế thân của người khác.”
Lời khẳng định khiến Uông Trữ Hạ mơ hồ thấy quen thuộc. Trong chốc lát, cô không nhớ ra đã nghe vào thời điểm nào.
Trong khi cô đang đào móc ký ức, chuyển thế này. Nhưng bị lừa dối một lần, cô sẽ không ngu ngốc nữa. Cô nhìn thẳng Mục Anh Húc, bình thản đưa ra yêu cầu. “Thời gian trôi qua cũng lâu rồi, chúng ta nên thông báo hủy hôn.”
Lời đề nghị đột ngột gấp gáp chứng tỏ Uông Trữ Hạ nóng lòng muốn giải trừ mối quan hệ với anh.
Mục Anh Húc khó chịu khi nhìn thấu tâm lý của cô, cố gắng bình tĩnh thuyết phục. “Bây giờ chưa thích hợp. Tôi cần xử lý vài chuyện, em cứ chịu khó làm vị hôn thê của tôi thêm một thời gian nữa.”
Uông Trữ Hạ trầm mặc, không đồng ý cũng không từ chối. Mục Niệm ngồi thu mình trên ghế, đảo mắt qua dì và bố, chớp mắt không hiểu chuyện gì.
Suy nghĩ về thái độ của cô, Mục Anh Húc như phát hiện điều thú vị. Anh sắc bén hỏi. “Em quan tâm đến đối tượng thật sự của chiếc váy, tôi có thể hiểu em đang quan tâm đến tôi? Em đang ghen, đúng không?”
Hành động của Uông Trữ Hạ trì trệ, Mục Anh Húc đoán đúng tâm tư cô. Cô bối rối nói loanh quanh. “Anh nghĩ quá nhiều. Tôi ghét phải làm kẻ thay thế cho người khác. Chúng ta là quan hệ hợp tác, tôi không phải vị hôn thể thật của anh. Tôi có lý do gì để ghen tuông? Tôi tức giận vì anh đã không nói thật với tôi.”
Đến lượt Mục Anh Húc trầm mặc. Anh nhận ra cô đang trốn tránh, liệu đây có phải cơ hội để anh phơi bày sự thật?
“Trữ Hạ, em chưa bao giờ nghĩ đến việc tại sao chiếc váy đó lại đúng số đo của mình?”
Uông Trữ Hạ sửng sốt một lúc, nhận ra ẩn ý của anh. Dù trùng hợp đến mấy, một chiếc váy cắt may tỉ mỉ từng đường cong cơ thể, làm sao có thể hai người khác nhau cùng mặc vừa vặn?
“Tại sao?” Cô nói lên thắc mắc của mình.
Đôi mắt to tròn đọng đầy nước của Mục Niệm làm Uông Trữ Hạ không đành lòng từ chối. Sinh hoạt cùng nhau bao lâu, một đứa trẻ chưa tròn bốn tuổi như Mục Niệm cũng rất nhanh chóng nắm bắt được điểm yếu của Uông Trữ Hạ.
Cô nghĩ đến tình huống khó xử cùng cuộc chiến tranh lạnh ngu ngốc giữa cô và Mục Anh Húc, cô không dám trả lời vì sợ rơi vào tình thế khó xử.
“Dì ơi!” Uông Trữ Hạ chậm trễ trả lời lời, Mục Niệm chuyển sang cách tấn công khác. Bé bò nửa người vào lòng cô, nước mắt biến mất không thấy, thay vào là vẻ lo lắng. “Có phải dì ghét bố nên ghét lây sang con không? Dì đừng ghét con, con sẽ mãi mãi yêu dì, không mắng không đánh dì như bố.”
“Ai nói với Niệm Nhi dì ghét bố ghét con?” Cô cũng sốc trước suy luận của Mục Niệm.
Đôi mắt tròn chớp chớp, Mục Niệm phân tích. “Ban nãy dì muốn vứt bỏ bố, không phải vì ghét ạ?”
“Con không được nghe người lớn nói chuyện, rồi suy diễn lung tung” Uông Trữ Hạ nhớ đến yêu cầu hủy hôn của cô.
“Nếu như dì không thích con gọi mẹ thì Niệm Nhi sẽ không đòi hỏi nữa. Dì nhớ đừng ghét con nhé.”
Giọng điệu hết sức thận trọng của Mục Niệm, khiến trái tim Uông Trữ Hạ hoàn toàn mềm nhũn. Lời từ chối được cô nuốt vào trong bụng, nở nụ cười ấm áp rồi xoa đầu bé âu yếm. “Dì rất thích Niệm Nhi. Chỉ cần con thích, dì đồng ý làm mẹ của con.”
Khuôn mặt bầu bĩnh phúng phính của Mục Niệm toét ra cười, bé đứng lên nhảy trên lớp đệm dày. “Tuyệt quá! Con có mẹ, con có mẹ rồi.”
Uông Trữ Hạ vội đưa tay ra đỡ, phòng hờ bé nhảy nhót quá đà lộn cổ xuống giường. Nhìn vẻ hạnh phúc chân thật của bé, Uông Trữ Hạ không còn thấy lời đồng ý là sự miễn cưỡng nữa.
Vui vẻ xong, Mục Niệm liền ôm choàng cổ cô nũng nịu. “Mẹ ơi, mẹ có thể tham dự buổi họp phụ huynh ngày mai ở trường không ạ?”
“Tại sao?” Uông Trữ Hạ không hiểu hỏi lại. “Bố con không có thời gian sao?”
Mục Niệm lắc đầu nói nhỏ, ánh mắt hạ xuống buồn thiu. “Bố luôn đi họp phụ huynh, nhưng con chưa có mẹ đi cùng lần nào. Các bạn trong lớp đều nói rằng con không có mẹ… mẹ ghét con nên không họp phụ huynh, không đón con tan học..”
Uông Trữ Hạ cũng nhận ra Mục Niệm nắm rõ nhược điểm dễ mềm lòng của cô, lần nào cô cũng không nỡ từ chối yêu cầu của bé.
“Không buồn nữa, mẹ sẽ đi họp phụ huynh. Đừng nói với bố về chuyện này, được không?”
“Vâng ạ.” Mục Niệm hứa rất nghiêm túc, điều này khiến Uông Trữ Hạ cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng nếu cô có thể dự đoán tương lai, cô không dễ yếu lòng đồng ý như vậy.
Khi cô xuất hiện ở cánh cửa phòng học của Mục Niệm, cô nhìn thấy Mục Anh Húc lạnh lùng ngồi trên ghế, Uông Trữ Hạ hối hận đến thối ruột thối gan.
“Niệm Nhi không phải hứa rằng sẽ không nói chuyện này với Mục Anh Húc sao? Tại sao anh ta xuất hiện ở đây? Bé cố tình lừa gạt mình?”
Ngay lúc Uông Trữ Hạ xấu hổ đỏ mặt, giáo viên đứng trên bục giảng kinh ngạc nhìn cô xa lạ. “Xin chào, cho tôi hỏi, cô là phụ huynh của bạn học nào?”
Uông Trữ Hạ lúng túng cười, khi cô định nói bản thân đi nhầm phòng thì một giọng nói lạnh lùng vang lên trước.
“Cô ấy là vợ tôi.”
Uông Trữ Hạ choáng váng, ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Mục Anh Húc.
Cô giáo phản ứng cực nhanh, lập tức đi ra tươi cười chào đón. “Hóa ra là mẹ của Mục Niệm, vào đi, vào đi!”
Uông Trữ Hạ gượng cười dưới tầm mắt của nhiều người, bước đến chỗ Mục Anh Húc, ngồi xuống theo hướng dẫn của giáo viên.
Gia đình Mục Niệm từ trước đến nay là người quyên góp cho trường rất lớn, cô giáo cười lấy lòng. “Cảm ơn phụ huynh bé Mục Niệm đã ủng hộ buổi họp. Cả hai vợ chồng đều đến, là một giáo viên, tôi rất xúc động.”
Khóe miệng Uông Trữ Hạ giật giật, nếu không phải Mục Niệm nói dối, cô sẽ không xuất hiện ở đây để được cô giáo xúc động.
Cuộc họp phụ huynh lần này đối với Uông Trữ Hạ cực kỳ dài, cô không nghe vào tai giáo viên nói gì. Mục Anh Húc bên cạnh như có như không nhìn cô đầy thâm ý. Ánh mắt như biết nói đầy vẻ thích thú của anh, làm cô bấn loạn trong lòng.
Buổi họp phụ huynh kết thúc, Uông Trữ Hạ vội vàng đứng lên muốn tranh thủ rời đi sớm, bỏ lại Mục Anh Húc, bất ngờ bị giáo viên gọi tên.
“Mẹ của bé Mục Niêm, có thể cho tôi xin vài phút nói chuyện không?”
Uông Trữ Hạ thề, cô nhìn thấy rõ cặp mắt ưng sắc bén của Mục Anh Húc vừa lóe lên vẻ sung sướng. Anh hòa vào dòng người, cùng rời khỏi lớp học với các phụ huynh khác.
“Cô giáo, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Mẹ bé Mục Niệm. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi hy vọng không phải lần cuối cùng được gặp cô.”
Nụ cười của Uông Trữ Hạ đông cứng, lời nói của cô giáo có vẻ khó chịu nhưng cô không cảm nhận được ác ý bên trong.
Cô giáo giải thích cho thái độ của mình. “Độ tuổi này, trẻ em đã hình thành tính cách. Mục Niệm chưa bao giờ nhắc đến mẹ, khi các bạn chơi với nhau, nếu ai hỏi về mẹ hoặc khoe khoang về mẹ, Mục Niệm sẽ nổi cáu đánh bạn. Tôi biết đây là chuyện riêng của mỗi gia đình, nhưng có phải mẹ Mục Niệm thường không quan tâm đến bé không, vì bé chỉ khoe về bố, chưa bao giờ nhắc đến mẹ.”
Tuy gặp lần đầu nhưng cô giáo nhận ra mẹ bé Mục Niệm là mẫu phụ nữ dịu dàng, đối ngược vẻ lạnh lùng của bố Mục Niệm, nụ cười dành cho Uông Trữ Hạ
cũng thân thiện hòa nhã hơn nhiều.
“Mục Niệm là đứa trẻ đặc biệt. Lòng tự trọng của bé rất lớn so với các bạn cùng lứa tuổi.”
Nghe xong lời của cô giáo, Uông Trữ Hạ đột nhiên hiểu được ý tứ trong câu nói đầu tiên. Cô không thể kể cho cô giáo biết tình hình thực sự, chỉ nhận trách nhiệm về bản thân khi nói.
“Cảm ơn cô giáo đã góp ý. Tôi đúng là chưa làm tốt trách nhiệm của người mẹ. Tôi đã bỏ quên cảm xúc của bé, tôi nhất định sẽ quan tâm hơn đến thế giới nội tâm của Mục Niệm trong tương lai.”