Ôn Thế mặc tạp dề đi ra khỏi bếp, gõ cửa phòng ngủ bên trái.
“Hạ Hạ, ra ăn sáng.”
Một cô gái mắt xếch to tròn, tóc xoăn ngang vai, mặc chiếc váy màu xanh ngọc xuất hiện sau cánh cửa.
Uông Trữ Hạ ánh mắt hơi lo lắng cầm tay hắn áp vào sườn mặt. “Sáng nay da mặt em cứ giật giật, căng trưởng khó chịu. Thế ca nhìn xem biểu cảm trên mặt em có gì bất thường không?”
Cách đây ba năm, Uông Trữ Hạ gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, vùng bụng và khuôn mặt tổn thương nặng nề. Ôn Thể phải đưa cô ra nước ngoài điều trị. Bụng dưới của cô vẫn còn vết mổ dài khoảng một gang tay. Khuôn mặt trải qua nhiều lần đại phẫu, phẫu thuật thẩm mỹ đến bốn mươi phần trăm.
Ôn Thể biết phụ nữ rất quan trọng ngoại hình, luôn sợ người khác nhìn ra khuyết điểm.
Hắn cúi xuống hôn nhẹ môi cô. “Hạ Hạ của anh xinh nhất”
Uông Trữ Hạ đỏ bừng mặt xấu hổ. Tuy Ôn Thế là vị hôn phu của cô, nhưng do ảnh hưởng việc mất trí nhớ sau tai nạn ba năm trước, Uông Trữ Hạ không nhớ gì về hắn, ngay đến cảm giác thân mật giữa hai người yêu nhau cũng phải học lại từ đầu.
Thời điểm tỉnh lại, bên người Công Trữ Hạ chỉ có duy nhất Ôn thể là người thân. Ôn Thể nói hắn là chồng sắp cưới của cô.
Hắn dắt tay cô đến phòng ăn. “Hôm nay anh nấu cháo thịt trứng muối mà Hạ Hạ thích nhất. Hy vọng buổi phỏng vấn xin việc sáng nay của em đạt được kết quả tốt”
“Em thấy bất an” Uông Trữ Hạ buồn bã kéo ghế ngồi xuống. “Tổng cộng chín hồ sơ xin việc bị từ chối rồi. Em bắt đầu nghi ngờ chuyên môn của mình”
“Hai năm du học nước ngoài, trong thời gian ngắn đạt nhiều bằng cấp chứng chỉ quốc tế. Hạ Hạ phải tin vào bản thân của mình chứ?
Sau một năm tập trung phẫu thuật thẩm mỹ, Ôn Thế động viên Uống Trữ Hạ đi học lấy cái bằng để về sau dễ xin việc.
Được an ủi, Uông Trữ Hạ tạm gác công việc sang bên, bắt đầu đánh vật với món cháo thơm ngon tự tay chồng chưa cưới chuẩn bị.
“Hạ Hạ. Đừng quên lời anh dặn” Ánh mắt Ôn Thế ôn nhu cưng chiều nhưng giọng nói cường ngạnh ép buộc. “Em có thể nộp hồ sơ vào tất cả các công ty xí nghiệp, trừ tập đoàn Mục thị”
“Tại sao? Tập đoàn Mục thị cường đại và lớn mạnh nhất nhì thành phố, chắc chắn phúc lợi sẽ hơn các chỗ “Hạ Hạ, một mình anh đi làm cũng đủ cho em cuộc sống đầy đủ” Ôn Thế lời ít ý nhiều, lạnh nhạt cảnh cáo cô.
Uông Trữ Hạ chu miệng gật đầu. Cô sẽ không nói cho Ôn Thể biết, bộ hồ sơ sáng nay cô mang đi phỏng vấn có cái tên Tập đoàn Mục thị đâu.
Cô bị từ chối quá nhiều, nếu đến cả cái tập đoàn bị Ôn Thế ghét bỏ cũng không thông qua phỏng vấn, cô sẽ chấp nhận ở nhà làm con sâu lười, cho Ôn Thể nuôi đến già.
Uông Trữ Hạ không cho Ôn Thế lái xe đưa cô đi.
“Em mới về nước, ký ức về thành phố này biến mất sạch rồi. Anh phải để em tự trải nghiệm mới nhớ được đường phố chứ. Biết đâu ngày nào đó, em nhớ lại bản thân ngày trước thì sao?”
Lời đùa của cô khiển Ôn Thể khựng lại, hắn ôm eo cô kéo về phía hành lang. “Hạ Hạ ngày xưa hay bây giờ đều trong lòng chỉ có Thể ca thôi. Em có nhớ lại cũng không vứt bỏ được anh đâu”
Hai người đùa giỡn tạm biệt nhau, Uông Trữ Hạ lên xe bus đến Tập đoàn Mục thị.
Đứng trước tòa nhà cao nhất thành phố A, Uông Trữ Hạ cảm thán về sự đồ sộ xa hoa và to lớn.
“Xin chào! Tôi hôm nay có hẹn phỏng vấn, anh có thể chỉ giúp tôi cần đến phòng nào không?” Uông Trữ Hạ mỉm cười thân thiện với nam lễ tân đẹp trai.
“Vâng, cô điền thông tin vào đây” Nam lễ tân lịch sự nói.
Uông Trữ Hạ cúi đầu múa bút điền thông tin. Bên tại vang lên tiếng bàn tán.
“Hôm nay Mục phu nhân đến thị sát công ty đấy.”
“Không biết Mục tổng bá đạo đẹp trai của chúng ta có xuống tận nơi chào đón như trong phim không nhỉ?”
“Mấy cô không có việc để làm đúng không? Có cần tôi chuyển sang bộ phận quét dọn để hoạt động chân tay cho miệng mồm bớt thị phi?” Giọng nói nghiêm khắc khiển trách.
Uông Trữ Hạ điện xong thông tin, lịch sự đưa nam lễ tân..
“Mục phu nhân?”
Uông Trữ Hạ sửng sốt, nhớ lại mấy lười bàn tán vừa này liền quay ra sau lưng. Đâu có ai.
Quản lý bộ phận lễ tân nhận ra bản thân thất thế, liền tỉnh táo nở nụ cười tiêu chuẩn. Bà nhận giấy thông tin, liếc mắt đến cái tên Uống Trữ Hạ, tận tình hướng dẫn cô đến tầng mấy, phòng bao nhiêu.
Uông Trữ Hạ gật đầu cảm ơn, cô cảm nhận rõ sau lưng là vài ánh mắt đuổi theo. Thái độ của quản lý lúc nhìn thấy cô rất khác thường. Ngay cả cậu nam lễ tân duy nhất cũng nhìn cô chằm chằm từ đầu đến cuối, không lẽ…
Uông Trữ Hạ ôm mặt cười lém lỉnh. “Vì mình xinh quá?”
Do đi đường không chú ý, Uông Trữ Hạ và vào một người ngay ngã rẽ cuối hành lang.
“Xin lỗi, cô có sao không?” Cô rối rít xin lỗi.
Người bị va là một cô gái ăn mặc sành điệu, tóc nhuộm nâu uốn xoăn từng lọn trông rất thời thượng. Cô gái không đáp lời, cao ngạo trợn trừng mắt nhìn Uông Trữ Ha.
Cô gái xinh đẹp không nói gì nhưng lão hói trung niên đi bên cạnh thì mắng xối xả. “Trong công ty mà cô chạy nhảy thế hả? Cô thuộc phòng ban nào? Đi đứng không nhìn đường để đụng trúng Cao tiểu thư, còn không mau xin lỗi”
Uông Trữ Hạ tốt tính nên xin lỗi lần nữa, rồi cúi xuống nhặt tập hồ sơ xin việc, vài tờ giấy bay ra lộn xộn trên sàn.
Tờ giấy cuối cùng rơi sát đôi giày cao gót màu đỏ, Uông Trữ Hạ vươn tay nhặt thì bị đôi giày giẫm lên.
“Trữ Tịch! Mày diễn thật đạt” .
Uông Trữ Hạ thấy không phải nói mình nên bỏ ngoài tai, lịch sự hỏi.
“Xin lỗi, cô giẫm lên giấy của tôi. Có thể bỏ chân ra không?”
Ngay khi cô dứt lời, gót nhọn màu đỏ di mạnh xuống sàn khiến tờ giấy thủng ngay một lỗ to tướng. Uông Trữ Hạ tức giận, đứng thẳng người.
“Cô làm gì vậy? Tôi chẳng may va vào cô, cũng đã xin lỗi rồi. Có cần gây khó dễ thế không?”
“Gây khó dễ?” Đôi môi son đỏ rực rít lên the thé. “Năm mươi triệu chưa vừa lòng mày đúng không Trữ Tịch? Mày còn muốn bòn rút bao nhiêu tiền của anh ấy mới chịu buông tha?”.
Uông Trữ Hạ chớp chớp mắt, chỉ ngón tay vào ngực mình, hỏi lại. “Cô nói chuyện với tôi hả? Tôi tên Uông Trữ Hạ, không phải Trữ Tịch nào đó. Cô nhận nhầm người rồi”
Cao Trữ Mộc tức giận trước bộ mặt ngây thơ, đưa tay túm cổ áo sơ mi của Uông Trữ Hạ, gằn giọng. “Cao Trữ Tịch mày có biến thành tro, tao cũng nhận ra. Đừng tưởng dăm trò phẫu thuật thẩm mỹ là qua mắt được tạo. Mày muốn trở nên xinh đẹp để trở về quyến rũ Mục Anh Húc đúng không?”
Uông Trữ Hạ không hiểu lời cô gái, nhưng cái tên Mục Anh Húc khiến dây thần kinh nào đó trong đầu cô giật mạnh, cơn đau từ thái dương bắt đầu lan nhanh khắp đầu.
Uông Trữ Hạ ôm đầu ngồi sụp xuống.
“Đầu tôi đau… đau quá.”
Cao Trữ Mộc đá mạnh vào người Uông Trữ Hạ, chua ngoa mắng. “Hết thay đổi thân phận, lại giở trò ăn vạ, mày thật kinh tởm”
Uông Trữ Hạ bị đá ngã người ra sàn, do không phản ứng kịp nên đầu cô đập nhẹ xuống sàn nhà. Mắt hoa lên, đầu choáng váng. Uống Trữ Hạ đứng phắt dậy đốp chát trong vô thức.
“Cao Trữ Mộc! Chị đừng ngậm máu phun người”
“Con khốn! Không còn giả vờ nữa hả?” Cao Trữ Mộc tát vào mặt Uông Trữ Hạ, xông lên muốn tóm tóc thì bị lão hói trung niên nãy giờ vẫn há hốc miệng nhìn khuôn mặt Uông Trữ Hạ, cản lại.
“Cao tiểu thư, đừng đánh, đừng đánh. Đây là công ty, nếu đến tại Mục tổng sẽ không hay.”
Uông Trữ Hạ nhờ cái tát đau rát, đầu óc trở nên minh mẫn. Thấy bản thân bị đánh, cô dù hiền lành cũng biết phản kháng. “Sao cô đánh tôi? Tôi và vào cô cũng xin lỗi rồi. Cô có sứt mẻ miếng thịt nào đâu, sao vô cớ đánh người?”
“Cao Trữ Tịch. Tạo phải đánh chết loại người hai mặt như mày… Trường quản Tôn, ông buông tôi ra…”
Nghe thấy cô gái gọi sai tên mình, Uông Trữ Hạ thanh minh. “Cô nhận nhầm người rồi…” “Xin lỗi, có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Cao tiểu thư, chúng tôi có thể giúp gì cho cô?” Quản lý bộ phận lễ tân cùng vài người nữa đúng lúc đi đến, thấy có ẩu đả liền tiến đến can ngăn.
“Bảo vệ, đuổi ả này ra khỏi công ty” Cao Trữ Mộc nhìn thấy nhóm người mới xuất hiện, liền ra lệnh như chủ nhân.
“Cô gái này là người công ty hẹn phỏng vấn, chắc là có sự hiểu lầm”
Quản lý bộ phận lễ tân cố gắng hòa giải, nhưng Cao Trữ Mộc như phát điện, bắt bảo vệ đuổi bằng được Uông Trữ Hạ cút khỏi đây.
Quản lý đến gần cô, lịch sự nói. “Cô Uông, bên phòng nhân sự vừa thông báo, buổi phỏng vấn dời sang ngày khác. Công ty sẽ liên lạc lại với cô khi sắp xếp được nhân sự.”
Uông Trữ Hạ cái nhìn áo sơ mi nhăn nhúm vì cô gái điên kia vò nát, bây giờ vào phỏng vấn sẽ tạo ấn tượng xấu. Cô gật đầu cảm ơn quản lý bộ phận lễ tân, quyết định về nhà đợi tin tức.
Đi ngang qua đại sảnh, phần ngực áo mất khuy khiến cảnh xuân bên trong lấp ló lộ liễu, Uông Trữ Hạ xấu hổ vì bị mọi người cười nhạo.
Hôm nay ra đường thật xui xẻo, Uông Trữ Hạ xụ mặt bước ra cổng công ty. Cánh tay cô bất ngờ bị kéo giật lại, cơ thể lảo đảo suýt ngã. Cô cảm thấy xui xẻo vẫn còn đeo bám cô khi khuôn mặt xạm đen tức giận của Ôn Thế khủng bố ngay trước mắt.
“Hạ Hạ. Em làm gì ở Mục thị?”