Uông Trữ Hạ quay đầu lại khi nghe thấy tiếng gọi, mắt sáng rực mừng rỡ, giọng nói hồ hởi. “Âu Dương Trạch!”
“Uông Trữ Hạ?” Đối phương cũng bất ngờ khi nhận ra cô.
Nhìn thấy Âu Dương Trạch, Uông Trữ Hạ giống như nhìn thấy hy vọng. Cô vui vẻ bước đến gần, thành thật nói. “Thật vui khi được gặp anh ở đây!”
Câu nói thân mật đột ngột thoát khỏi miệng cô làm Âu Dương Trạch bối rối. “Tôi có thể giúp gì?”
“Đưa tôi ra cổng bệnh viện.”
“Hả?” Âu Dương Trạch sững sờ vài giây, đột nhiên bật cười khi nhớ tới điều gì đó. “Hóa ra cô vẫn là người mù đường. Bị lạc không tìm thấy tháng máy?”
Uông Trữ Hạ không hề xấu hổ, nhoẻn cười hì hì.
Âu Dương Trạch bất ngờ kéo cổ tay cô, mặc kệ ánh mắt của những y tá xung quanh, dẫn cô đi về phía thang máy.
Cô vội vàng đẩy tay hắn, cảm kích nói. “Không cần dắt tay, tôi đi theo sau, làm sao mà lạc được.”
Nhưng chỉ đến khi tới cửa thang máy, hắn mới buông tay cô ra. Uông Trữ Hạ bị nắm tay cả đoạn đường, xấu hổ nói. “Cảm ơn anh đã giúp tôi tìm đường. Anh quay về làm việc đi. Bác sĩ vắng mặt trong ca trực, sẽ không hay.”
Vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra, Uông Trữ Hạ đi vào, không nghĩ đến Âu Dương Trạch đã đứng bên cạnh khiến cô giật mình. “Từ đây xuống đại sảnh và đi ra cổng, tôi không lạc đâu.”
Âu Dương Trạch nháy mắt. “Cô hiểu lầm rồi. Tôi có việc cần ra ngoài.”
Uông Trữ Hạ đảo mắt nhìn áo blu trên người hẳn, im lặng không nói gì.
“Cô đến bệnh viện thăm bệnh hay khám bệnh vậy?”
“Tôi đến kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn.”
Âu Dương Trạch sửng sốt, nhìn chằm chằm không tin, giọng hắn hơi khàn. “Kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân? Cô sắp kết hôn… với Mục Anh Húc?”
Uông Trữ Hạ mỉm cười hạnh phúc, xấu hổ gật đầu.
“Chúc mừng!” Sắc mặt hắn mất tự nhiên, cố gắng điều khiển vẻ mặt để cô không nhìn ra suy nghĩ trong lòng, nhanh chóng nói sang chuyện khác. “Thật bất ngờ. Cô còn trẻ như vậy đã kết hôn.”
“Còn trẻ?” Uông Trữ Hạ tròn mắt trước lời nói này. “Tôi U30 rồi, trẻ trung gì nữa. Hơn nữa, con trai tôi đã học mẫu giáo.”
Thông tin vừa thốt ra như sét đánh trúng người Âu Dương Trạch, giọng hắn run rẩy. “Cô có con trai? Nhưng không phải cô chưa kết hôn sao?”
Hắn bối rối nhìn cô, đột nhiên phát hiện mọi thứ xung quanh trở nên xa lạ đối với hắn. Trước vẻ mặt ngỡ ngàng của hắn, Uông Trữ Hạ không nghĩ xa, đơn giản giải thích.
“Thực ra, tôi đã kết hôn trước đây, nhưng vì nhiều lý do nên ly hôn với anh ấy. Sau nhiều chuyện, chúng tôi muốn phục hôn và Húc muốn nhân cơ hội này đền bù một đám cưới cho tôi.”
Uông Trữ Hạ coi Âu Dương Trạch như một người bạn, thái độ của cô rất vô tư khi nói chuyện.
Cửa thang máy mở, Uông Trữ Hạ đi ra ngoài, thấy hắn vẫn đứng yên liền hỏi. “Anh sao còn chưa ra? Đã đến tầng một rồi.”
Hắn gượng cười, giọng nói thiếu tự nhiên. “Tôi chợt nhớ ra đã để quên điện thoại trên bàn. Tôi cần quay về lấy. Cô đi trước đi. Hẹn hôm khác gặp.”
Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, không kịp cho Uông Trữ Hạ nói thêm điều gì.
Trong thang máy, Âu Dương Trạch đứng thừ người, chưa hồi phục sau chấn động. Hắn chưa từng tường tượng được người con gái hắn yêu đơn phương không chỉ kết hôn, mà còn có một đứa con đã đi học mẫu giáo.
Sự thật này làm hắn không muốn chấp nhận, trong lòng tràn ngập mẫu thuẫn, không biết nên từ bỏ tình cảm này hay tiếp tục đơn phương trong vô vọng?
Ngay khi Uông Trữ Hạ vô tư đi về cổng bệnh viện, cô nhận được cuộc gọi từ Lâm Mộng Như.
“A Hạ, cậu đang ở nhà hay công ty? Chúng ta đi uống café hay trà đi.” Nghe giọng nói nôn nóng của Lâm Mộng Như, cô nhướng mày khó hiểu. “Tớ đang ở bệnh viện, vừa kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân xong. Có chuyện gì xảy ra vậy? Giọng cậu nghe như bị ốm.”
Lâm Mộng Như đột nhiên im lặng, giọng cô vang lên bồn chồn sau sau vài giây. “Cậu đứng yên tại chỗ, đợi tớ. Tớ sẽ quay ngay.”
Uông Trữ Hạ gửi vị trí của mình, đứng đợi bạn thân với tia nghi hoặc. Không đến mười phút, Lâm Mộng Như đã xuất hiện nhanh chóng.
Vừa thấy cô, Lâm Mộng Như kéo tay lôi tuột vào góc khuất làm Uông Trữ Hạ kinh ngạc. “Cậu làm gì lén lút như ăn trộm vậy?”
Lâm Mộng Như cắn môi dưới, lưỡng lự rất lâu mới nói thành lời. “Tớ chậm kinh nguyệt hai tháng nay, ban đầu không để tâm, nhưng gần đây hay mệt nên mới nghĩ đến việc này. Sáng hôm qua và hôm nay, tớ đều thử, hai vạch.”
Uông Trữ Hạ chớp mắt rất lâu mới hiểu rõ tin tức bạn thân nói ra, cô lắp bắp. “Hai người vì đám cưới của bọn tớ mà trở nên sốt ruột vội vàng như thế?”
“Ôi, đừng trêu tớ nữa.” Lâm Mộng Như cau mày, mệt mỏi nói. “Hai vạch là chính xác có thai, đúng không? Cậu có kinh nghiệm, cho tớ lời khuyên.”
“Hai vạch là có thai.”
Lâm Mộng Như gượng gạo nói. “Tớ phải làm gì đây? Cậu nghĩ tớ có nên giữ đứa bé không? Hay bỏ nó đi, A Hiên sẽ không biết chuyện.”
“Cậu không muốn kết hôn với thư ký Trần Hiên?”
“Không phải… chỉ là tớ chưa sẵn sàng… nó quá bất ngờ.”
Uông Trữ Hạ nghe đến suy nghĩ phá thai là đã chán ghét, cô ghét thái độ trốn tránh không dám đối diện của Lâm Mộng Như.
Dù sao, chưa chuẩn bị tinh thần, đã bị ép lên chức mẹ, ai cũng bất ngờ và hoảng loạn. Quyết định nhất thời đưa ra chưa chắc đã đúng.
Uông Trữ Hạ kiên nhẫn thuyết phục. “Đứa bé là con của cậu và Trần Hiên. Anh ấy ít nhất cũng có quyền được biết chứ?”
Lâm Mộng Như hiểu lời Uông Trữ Hạ nói là hợp lý. Trần Hiên là bố đứa bé, hắn cũng có quyền quyết định giữ hay bỏ. Nhưng…
“Hiện tại chúng tớ chỉ đang yêu nhau, chưa từng bàn đến chuyện hôn nhân. Đứa bé đến đột ngột, anh ấy sẽ cảm thấy bị áp lực bởi dư luận bên ngoài.” Lâm Mộng Như xoay quanh các suy nghĩ về lời đồn của người ngoài.
Uông Trữ Hạ có thể hiểu lo lắng của Lâm Mộng Như, nhưng cô hiểu cảm giác làm mẹ hơn. Khi một đứa trẻ được sinh ra, mọi đàm tếu đều trở thành phù du không đáng bận tâm.
“Như Như, hiện tại câu đang rối bời, đừng quyết định sớm như vậy. Giống như tớ trước đây, Niệm Nhi là món quà bất ngờ không ai nghĩ đến, nhưng tớ hoàn toàn không bỏ cuộc. Không phải thằng bé bây giờ đã lớn lên khỏe mạnh thông minh sao?”
“Làm sao so sánh được. Tớ và A Hiên đều hưởng thụ cuộc sống độc thân, tự chăm sóc bản thân thì được, tớ sợ chăm sóc trẻ con là điều rất khó khăn.” Lâm Mộng Như thở dài, ánh mắt đầy lo lắng “Đừng lo nghĩ nữa. Vào bệnh viện kiểm tra cho chính xác, nếu thật sự có thai, cậu nên bàn bạc trực tiếp với thư ký Trần Hiên. Đừng vội vàng lựa chọn quyết định khiến bản thân phải hối hận.” Uông Trữ Hạ biết lúc này nói gì cũng chỉ khiến bạn thân rối hơn thôi.
Được Uông Trữ Hạ khuyên nhủ, Lâm Mộng Như trải qua cuộc kiểm tra ở khoa sản, kết quả khẳng định cô thực sự mang thai.
Nhìn báo cáo kiểm tra của Lâm Mộng Như, Uông Trữ Hạ có chút ghen tị. Quan sát vẻ mặt chết sững của Lâm Mộng Như, cô buồn bã nghĩ thầm: thế giới này luôn kỳ quái, người muốn thì không có, người có thì chưa sẵn sàng nhận.
Biết Lâm Mộng Như mang thai, Uông Trữ Hạ đích thân đưa về tới tận nhà, dù Lâm Mộng Như từ chối rất kiên quyết.
“Bây giờ cậu không chỉ có một mình. Hãy để tớ có cơ hội phục vụ hai mẹ con cậu đi.”
Lâm Mộng Như không thể từ chối nhiệt tình, xấu hổ để Uông Trữ Hạ đưa về. Khi xe dừng trước cửa tiểu khu của Lâm Mộng Như, Uông Trữ Hạ không quên cổ vũ. “Cậu nên sớm gọi điện nói rõ với Trần Hiên. Anh ta chắc chắn sẽ hạnh phúc.” Lâm Mộng Như có chút xấu hổ gật đầu, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Cuộc họp với công ty đối tác vừa kết thúc, trên đường quay về Mục thị, thư ký Trần Hiên nhìn thấy cuộc gọi của Lâm Mộng Như.
Lướt mắt nhìn tên trên màn hình điện thoại cùng vẻ ngập ngừng của cấp dưới, Mục Anh Húc nhàn nhạt nói.
“Nghe máy đi. Tôi không phiền.”
Hắn gật đầu xin lỗi anh, bấm mở kết nối, thấp giọng hỏi: “Gọi tôi có chuyện gì vậy, A Như?”
“A Hiên, em…” Lời nói cuốn tròn ở đầu lưỡi, Lâm Mộng Như phát hiện cô không thể nói được chút nào.
Chần chừ của cô khác ngày thường, thư ký Trần Hiên sợ xảy ra chuyện, giọng nghi ngờ khá lớn.
“Có chuyện gì vậy?”
Qua điện thoại, hắn nghe được cả tiếng hít vào thở ra, như đang gom hết can đảm vào lời nói.
“A Hiên, em có thai.”
Trần Hiện trượt tay khiến xe đi loạng choạng, hắn gượng cười xin lỗi nhìn qua Mục Anh Húc, thầm may mắn bản thân đeo tai nghe. Sau đó cẩn thận hỏi, mắt nhìn thẳng phía trước để tránh có tai nạn xe.
“Em có chắc chắn không? Em đã đến bệnh viện khám chưa? Em phát hiện lúc nào?”
Lâm Mộng Như hiểu lầm ý của thư ký Trần Hiên, cho rằng anh không tin cô có thai, giọng không hài lòng vặn lại. “Nếu không chắc chắn, em gọi cho anh làm gì? Anh nghĩ chuyện này có gì để đùa giỡn?”
Nhận ra cô giận dỗi, thư ký Trần Hiên vội vàng giải thích. “Em yêu, đừng giận. Không phải tôi không tin, là tôi kích động quá. Em phải hiểu đột ngột lên chức, cũng cần thời gian để thích ứng..”
“Anh thích trẻ con à?” Cô cắt ngang giọng nói hoảng hốt của hắn, nghi hoặc hỏi.
“Tôi thích em.” Trần Hiên nói mà không hề đỏ mặt, giọng to khỏe chắc chắn, coi Mục Anh Húc bên cạnh là không khí. “Vì tôi thích em, nên tôi thích con của chúng ta.”
Nghe những lời tỏ tình tâng bốc sến súa này, ngoài mặt Mục Anh Húc rất coi thường, nhưng trong đầu tự động ghi nhớ để tương lai áp dụng với Uông Trữ На.
Lâm Mộng Như lo lắng hỏi. “Anh quyết định về đứa bé này thế nào?”
“Tôi quyết định gì? Đương nhiên là cùng em chờ ngày con ra đời.” Thư ký Trần Hiên trả lời không chút do dự, niềm vui trong mắt hắn lấp lánh rất chân thật.
“Nhưng chúng ta vẫn đang tìm hiểu, đứa bé xuất hiện đột ngột..”
Trần Hiên cướp lời, không cho cô nói xong băn khoăn của bản thân. “Chỉ cần em muốn, chúng ta sẽ nhận giấy chứng nhận kết hôn ngay sáng mai.”
Không chỉ Lâm Mộng Như choáng, đến mặt mũi khó đăm đăm như Mục Anh Húc cũng ngẩn ra vài giây vì sốc.
Mục Anh Húc ngưỡng mộ nhìn Trần Hiên, không nghĩ đến vị thư ký cáo già khôn khoan có thể thản nhiên thốt ra quyết định dứt khoát như vậy. Phong độ của một người đàn ông có trách nhiệm được Trần Hiên thể hiện rất nhuần nhuyễn.
Thư ký Trần Hiên hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Lâm Mộng Như. Sau một hồi im lặng, câu nói nhẹ nhàng của Lâm Mộng Như vang lên thật khẽ. “Vì anh cầu hôn, nên em sẽ suy nghĩ cân nhắc đến việc có nên kết hôn với anh không?”
“Sẽ không ai thương em bằng tôi đâu.”
Cuộc nói chuyện sau đó sến đến mức Mục Anh Húc nổi hết da gà. Anh vô cùng hối hận vì đồng ý để Trần Hiên nghe điện thoại.
Đợi thư ký Trần Hiên tắt máy, Mục Anh Húc cố ý nói đùa. “Vị thư ký cáo già của tôi nhanh chân quá nhỉ. Hình như cậu sắp đi trước tôi?”
Thư ký Trần Hiên cười nham hiểm, trong mắt đầy vẻ đắc thắng. “Đều là ý trời. Tôi cũng không thể thua cấp trên của mình, ngài ấy lên chức bố nhiều năm rồi, tôi không cam lòng độc thân thêm nữa.”
Trước bộ dáng vui mừng hạnh phúc của cấp dưới, tự tận đáy lòng Mục Anh Húc rất mừng cho hắn, nhưng anh cố tình giả vờ tiếc nuối. “Lên chức bố rồi, anh không thể nào làm phù rể cho tôi nữa. Thực sự rất đáng tiếc.” Anh nháy mắt cố tình trêu chọc. “Hay hai người đợi làm xong phù dâu phù rể cho vợ chồng tôi, rồi hẵng lĩnh giấy kết hôn? Chúng ta nên xếp hàng theo thứ tự.”
Sắc mặt Thư ký Trần Hiên u ám chìm xuống, kiên quyết từ chối. “Mục tổng, tôi đã lên chức bố, không thể chơi đùa với người độc thân như anh.”
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, đều bật cười.
Trong khi đó, Uông Trữ Hạ đưa Lâm Mộng Như về nhà, cô không quay về Mục gia. Một mình lái xe lang thang trên đường không mục đích, đến khi chịu không nổi không khí ngột ngạt trong xe, cô rẽ vào trong công viên hẻo lánh gần đó.
Công viên thời điểm này khá yên tĩnh, ít người đi lại, cô rất thích bầu không khí đầy mủi hoa cỏ tươi mát này. Uông Trữ Hạ đi bộ mỏi chân, liền ngồi trên băng ghế.
Thời điểm biết Lâm Mộng Như mang thai, cô rất mừng cho bạn thân, và chúc phúc mẹ tròn con vuông. Nhưng sâu thẳm bên trong Uông Trữ Hạ là sự mất mát thất vọng vô bờ.
Nếu như cô không bị sảy thai, thì chắc chắn đứa nhỏ đã được sinh ra.
“Bé con, con sẽ quay về làm con mẹ lần nữa chứ?” Uông trữ Hạ áp tay lên bụng, thẫn thờ nhìn bầu trời xanh trong phía trước, giọng thủ thỉ thật khẽ, thật nhỏ, như sợ làm đứa bé vô hình nào đó giật mình. “Mẹ xin lỗi… mẹ thực sự xin lỗi…”
Giọt nước mắt rơi xuống, bị chặn lại bởi một bàn tay phốp pháp to lớn, Uông Trữ Hạ bị bịt mồm không thể hét lên. Cô chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị một người che miệng, vòng tay qua nách xốc lên, một người khiêng chân bên dưới, đi nhanh khỏi công viên, ném thẳng cô vào thùng xe phía sau.
Nhìn những người đàn ông bặm trợn xa lạ trước mặt, Uông Trữ Hạ tràn đầy cảnh giác.
Người đàn ông râu rậm có vẻ là người cầm đầu, ồm ồm thuyết phục. “Đừng sợ, chúng tôi không phải muốn giết cô. Chỉ cần cô ngoan ngoãn phối hợp, tôi hứa sẽ không làm cô bị thương, dù là một sợi tóc.”
Gã đưa tay muốn nâng mặt cô lên nhưng bị hất ra.
Uông Trữ Hạ hoảng hốt lùi lại, ngồi nép sát vào thành xe, nghi ngờ nhìn gã, cô không tin những lời lừa đảo đó.
Bị hắt hủi, gã râu rậm khịt mũi xem thường trước ánh mắt nghi ngờ của cô.
Giọng gã vẫn duy trì kiên nhẫn giả dối.
“Yên tâm người đẹp, tôi không đụng vào cô nhưng không đảm bảo anh em của tôi không làm gì. Tiền đề cho việc an toàn là phối hợp và nghe lời, người đẹp thấy sao?”
Lời đe dọa khiến Uông Trữ Hạ rụt người lại, mắt liếc những khuôn mặt dữ dăn không có thiện ý. Trước các ánh mắt hau háu, suy nghĩ trong đầu cô chạy một vòng rồi chậm rãi gật đầu đồng ý.
“Cô em biết điều đấy.”
Khi hô hấp của cô bình ổn lại, khô thấy những người này có động tĩnh gì, Uông Trữ Hạ cảnh giác chủ động hỏi.
“Tại sao bắt cóc tôi? Mục đích của các anh là gì?”
“Ôi trời người đẹp. Tôi không thích từ bắt cóc một chút nào.” Gã đàn ông cười khặc khặc, rút con dao bấm từ sau quần ra, xoay tròn trên tay như đang ngầm đe dọa.
“Cô thấy ai bị bắt cóc mà chân tay không bị trói, miệng mồm không bị bịt không? Điều này chứng tỏ chúng tôi rất tôn trọng cô. Chúng tôi đưa người đẹp lên xe để mời cô hợp tác một phi vụ quan trọng. Lấy được thứ chúng tôi cần, tự nhiên sẽ đưa người đẹp về nơi cũ.”
Uông Trữ Hạ nhíu mày, cảm thấy trong lời nói của gã râu rậm có cái gì đó khác thường.
“Nói đi, anh muốn tôi hợp tác với anh như thế nào.” Uông Trữ Hạ cố ý giả vờ thỏa hiệp, cô chỉ muốn khai thác mục đích và người đứng phía sau sai khiến.
Thấy Uông Trữ Hạ sảng khoái như vậy, gã râu rậm lấy điện thoại từ trong túi ra, cười khả ố.
“Rất đơn giản. Gọi điện cho người đàn ông của cô, nói anh ta giao tiên nếu muốn cô an toàn.”
Ý tứ của bọn họ đã quá rõ ràng, cô lén thở phào trong lòng vì biết bọn chúng chỉ cần tiền của Mục Anh Húc, sẽ không tổn thương cô trước khi cầm được tiền trong tay.
Trong lòng yên tâm, giọng nói của Uông Trữ Hạ cũng mạnh mẽ hơn, bình tĩnh hỏi. “Anh muốn bao nhiêu?”