Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 269




Hóa ra phương Giang đã có bạn gái mới sau khi ly hôn không lâu, có vẻ như hắn đã hết tình cảm với Cao Trữ Mộc. Sắc mặt ả trắng bệnh.

Từ bên kia vọng lại tiếng nghi ngờ của người phụ nữ. “Xin chào? Ai vậy? Tại sao gọi điện thoại lại không nói?”

Ngay khi Cao trữ Mộc muốn tắt máy, rốt cuộc cô nghe được giọng đàn ông quen thuộc. “Ai gọi vậy?”

Bên phía Khương Giang, hắn đi ra từ phòng tắm, mang theo hơi nóng hầm hập. Vừa đi vừa lau đầu, đến gần cô gái ngồi trên sô pha.

Cô gái ngơ ngác lắc đầu. “Chị không rõ. Nghe thấy xưng hô thân mật gọi tên em, nhưng sau đó im lặng không nói gì. Giờ thì tắt máy hẳn rồi.”

Khương Giang nhướng mày tò mò, ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy điện thoại. Nhìn dãy số quen thuộc, dù không cần nghĩ hắn cũng biết là ai. Chắc chắn Cao Trữ Mộc gặp chuyện khó khăn rắc rối mới chịu gọi cho hắn. Hắn hiểu cá tính kiêu hãnh của ả.

Hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn bấm điện thoại.

Nhạc chuông đột ngột vang lên làm Cao Trữ Mộc giật bắn người, luống cuống suýt rơi điện thoại xuống sàn nhà. Nhìn dãy số Khương Giang, å không biết phải dùng tâm trạng gì để đối diện, tim ả lúc này vẫn còn nhức nhối chưa lấy lại đc bình tĩnh.

“Em tìm tôi có chuyện gì?” Vừa nối máy, giọng điềm tĩnh của Khương Giang đã đặt câu hỏi.

Cao Trữ Mộc khịt mũi, giọng nói dấm dẳng. “Không có gì. Vừa nãy gọi điện cho anh chắc chắn quấy rầy đến chuyện tốt của Khương thiếu gia.”

Cao Trữ Mộc nói mà không nhận ra giọng nói của ả chua chát ghen tuông, Khương Giang chỉ mất vài giây là hiểu hàm ý, hắn liếc mắt nhìn chị gái ngồi bên cạnh đang tò mò mỉm cười. Hắn đoán Cao Trữ Mộc đã hiểu lầm. “Mộc Mộc, cô gái vừa nghe máy..”

“Cô gái đó là ai cũng không liên quan tôi. Anh không cần giải thích.”

Lời đáp trả nhát gừng của Cao Trữ Mộc nhắc nhở hai người về mối quan hệ hiện tại. “Tôi và anh đã ly hôn từ lâu, cho dù anh có bạn gái mới hay kết hôn với người khác, cũng không liên quan tôi, tôi không có quyền xen vào, và không muốn dính dáng”

Khương Giang hơi bối rối trước phản ứng gay gắt của ả, mất vài giây hắn mới điềm nhiên nói chuyện khác. “Có phải em cần tôi giúp gì không?”

“Không!” Cao Trữ Mộc tức giận từ chối, nhưng sau đó lại hối hận, vội vàng nói. “Đợi đã, tôi có chuyện muốn nói.”

Hắn không lên tiếng, kiên nhẫn mất một lúc mới nghe được câu hỏi của ả. “Có thể cho tôi vay tiền không?”

“Bao nhiêu?”

“Sáu mươi triệu.”

Nghe đến con số khổng lồ, Khương Giang nhíu mày. “Có chuyện gì mà em cần nhiều tiền vậy?”

Cao Trữ Mộc đã rất nhục nhã khi phải mở miệng vay tiền chồng cũ, å dĩ nhiên càng không thể nói ra nguyên nhân. Ả lảng tránh với giọng cầu xin. “Tôi cầu xin anh giúp tôi lần này. Tôi hứa sẽ trả ngay khi có tiền.”

“Số tiền quá lớn, tôi muốn biết em dùng tiền vào việc gì?

“Tôi… việc khẩn cấp và tôi không thể nói rõ được.”

“Tôi không thể cho em vay.” Khương Giang không chút do dự từ chối.

Tia sáng trong mắt Cao Trữ Mộc tắt, giọng ả thấp đến mức gần như không thể nghe thấy. “Tôi hiểu rồi.” Ả muốn tắt máy thì giọng Khương Giang vang lên khá lớn.

“Căn nhà kia, em cần thì thì cứ bán đi” Hắn sẽ không nói, ngày ở sân bay, hắn đứng ở một nơi bí mật, nhìn Cao Trữ Mộc nhặt chìa khóa nhà cất vào túi xách thì mới lên máy bay.

Nói xong cũng không để ả trả lời, hắn tắt luôn điện thoại.

Gọi ý của Khương Giang khiến Cao Trữ Mộc nghĩ đến tài sản duy nhất ả có. Căn nhà nằm ở trung tâm thành phố, địa hình đẹp và rất đắt đỏ, ả không hề muốn động vào.

“Nhưng bây giờ mình cũng còn cách nào đâu.” Cao Trữ Mộc lẩm bẩm nói, ngón tay di chuyển trên màn hình điện thoại, đăng bán nhà.

Nhưng do ả đòi giá quá cao, trong ba ngày không có khách nào liên hệ, dùng đến dịch vụ cò mồi cũng không có khách mua. Tâm lý sợ sệt của ả càng trở nên trầm trọng, sắc mặt cũng khô xạm xấu xí vì lo nghĩ nhiều.

Tại văn phòng làm việc của phòng thiết kế.

Trợ lý Tiêu Tử Du đẩy cửa đi vào. “Chị Cao, chúng ta trúng thầu thiết kế nội thất của công ty A, đây là tiền đặt cọc họ giao cho chúng ta. Tôi ký nhận lúc chị ra ngoài.”

Nhìn tấm chi phiếu trên bàn, bộ não trong đầu Cao Trữ Mộc không ngừng chuyển động. Ả phẩy tay với trợ lý. “Tôi biết rồi. Cô ra ngoài đi.”

“Vâng.” Trước khi đóng cửa, trợ lý quan sát tỉ mỉ biểu cảm trên mặt Cao Trữ Mộc, cảm thấy tâm trạng rất bồn chồn.

Đi đến một góc khuất, trợ lý gọi điện cho Uông Trữ Hạ, thì thầm. “Chị Uông, liệu chị ta có mắc mưu không? Em thấy chị ta bình tĩnh thờ ơ lắm.”

Giọng Uông Trữ Hạ khẳng định chắc nịch. “Chắc chắn có. Tin tôi.”

Quả nhiên, trong phòng làm việc, Cao Trữ Mộc hoàn toàn dao động trước tấm chi phiếu. Số tiền không quá lớn hay quá nhỏ, vừa khớp ba triệu mà ả đang cần gấp, có thể giải quyết ngay lập tức tiền lãi ba ngày. Cao Trữ Mộc cầm lên rồi lại đặt xuống, giật thót bởi tiếng chuông điện thoại. Ả vẫn còn đấu tranh tư tưởng thì bị đối phương gọi điện thúc giục với giọng hung ác.

“Tại sao cô chưa chuyển tiền?”

“Đã hết ba ngày đâu. Giục cái gì mà giục?” Á bực bội gắt gỏng. “Anh sẽ sớm nhận được tiền ngay trong hôm nay, đừng có gọi điện làm phiền tôi nữa.”

Ả tắt máy, suy nghĩ bị thúc ép khiến ả phải nhanh chóng đưa ra quyết định. “Chỉ cần bán được nhà, mình sẽ bù tiền vào lại sau.”

Nhưng Cao Trữ Mộc không ngờ rằng sau khi ả yên tâm chuyển khoản xong tiền lãi, Uông Trữ Hạ đã đi làm trở lại ngay ngày hôm sau.

Nhìn người đẩy mở cửa văn phòng là Uông Trữ Hạ, Cao Trữ Mộc hoảng sợ, giọng nói phát run. “A Hạ? Sao em lại đến công ty?”

Mặc dù tình trạng lộn xộn bị phóng viên theo dõi vì cái chết của Lộ Thanh Phong đã trở nên yên tĩnh, nhưng Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc đang tất bật chuẩn bị cho hôn lễ, Cao Trữ Mộc chưa bao giờ nghĩ Uông Trữ Hạ sẽ đến công ty vào khoảng thời gian này.

Nhìn vẻ khẩn trương hoảng loạn của ả, Uông Trữ Hạ thích thú cười nhẹ. “Húc không cho em lo chuyện hôn lễ, em ở trong nhà đến phát chán rồi. Em không muốn ngồi mốc trong nhà, cũng không thể để chị vất vả ngược xuôi lo cho công ty mãi được.”

“Chị không vất vả ngược xuôi.” Cao Trữ Mộc quát lớn, rồi tự thấy phản ứng của bản thân quá lớn, liền hạ giọng khuyên nhủ.

“A Hạ, hôn nhân là chuyện trọng đại cả đời, em không nên qua loa như vậy.

Em cùng chuẩn bị với Mục Anh Húc, tình cảm của hai người càng thân mật gắn bó hơn. Em gác chuyện hạnh phúc cả đời chỉ để quay về công ty làm, có phải vì em không tin chị không?”

Cao Trữ Mộc dùng chân tình để thuyết phục Uông Trữ Hạ không cần quay về làm việc, nhưng ả càng phản đối, cô càng kiên quyết làm ngược lại.

“Em tin chị. Nhưng em cũng yêu thích công việc, làm chủ mà bỏ bê công việc cho cấp dưới quá lâu, sẽ khiến mọi người bất mãn trong lòng.”

Cao Trữ Mộc tái mặt khi nghe hai chữ cấp dưới, lời Uông Trữ Hạ khiến ả nhận ra vị trí cách biệt của hai người.

“Wì sự đóng góp của chị với công ty trong thời gian vừa qua, em sẽ thăng chức chị lên làm quản lý dự án.”

Uông Trữ Hạ ấn máy nội bộ, gọi trợ lý đến. “Cô giúp Trữ Mộc chuyển đồ đến văn phòng quản lý dự án nhé.”

“Vậy còn những dự án chị Cao nhận trong thời gian qua, có cần bàn giao không?” Trợ lý thắc mắc, đặt một xấp tài liệu lên bàn. “Đây là những dự án đã hoàn thiện và mới trúng thầu.”

“Được rồi, cô đi chuẩn bị đi, để đó tôi sẽ xem.”

Trợ lý trả lời rồi đi ra ngoài sắp xếp phòng quản lý.

Thông báo của Uông Trữ Hạ quá đột ngột, Uông Trữ Hạ gần như cưỡng ép ả giao ra vị trí chủ công ty, nên ả không hề thấy vui khi được thăng chức.

Trong lòng hoàn toàn lo nghĩ đến việc có thể Uông Trữ Hạ đã phát hiện ra việc ả đã dùng hết tiền đặt cọc.

Nhưng điều bất ngờ chưa dừng lại, Uông Trữ Hạ xem một lượt các dự án mà trợ lý trình lên, cô quyết định để Cao Trữ Mộc tiếp tục phụ trách dự án mà ả dùng mất tiền đặt cọc. “Đây là tiền công ty ứng trước cho chị, cùng tiền đặt cọc từ đối tác, đủ chi phí cho thiết kế lần này. Chị câm đi.”

Uông Trữ Hạ đẩy chi phiếu mới ký tên đến trước mặt Cao Trữ Mộc.

Nhìn số tiền khá lớn trên chỉ phiếu, trong lòng Cao Trữ Mộc lóe lên suy nghĩ: có thể căn nhà không cần bán.

Nhếch khóe miệng, Cao Trữ Mộc cười thoải mái.