Nghe câu hỏi của Uông Trữ Hạ, Cao Trữ Mộc thở phào nhẹ nhõm, nghĩ cô đã bị thuyết phục.
Giọng ả không chút dè dặt kể lại chuyện xấu từng làm. “Đàm Hân Nghiên có một em trai ít hơn cô ta khoảng chục tuổi, đây là điểm yếu của cô ta.”
Ánh mắt Cao Trữ Mộc như nhìn thấy quá khứ huy hoàng, giọng nói tự hào kỳ lạ. “Tôi đe dọa an toàn của đứa bé, nếu cô ta không rời khỏi Mục Anh Húc, đừng trách tôi ra tay. Cô ta không dám đánh cược tính mạng em trai mình nên chấp nhận yêu cầu, chuyển ra nước ngoài với danh nghĩa du học.”
Nghe thủ đoạn năm xưa của Cao Trữ Mộc, Uông Trữ Hạ rùng mình sợ hãi. Thủ đoạn thấp hèn không biết xấu hổ khi lợi dụng một đứa trẻ để đạt được mục đích của bản thân.
Cao Trữ Mộc không hề nhận ra ánh mắt khác thường của cô, mặt ả tràn đầy vẻ tự mãn ngạo nghễ, chưa dừng lại lời nói khiến người chán ghét.
“Em nên học chị, tranh thủ ra tay giai đoạn đầu, không để bọn họ có cơ hội phát triển xa hơn. Cắt cỏ tận gốc, diệt trừ hậu quả không đáng có.”
Đôi mắt sắc bén của ả ánh lên tia sáng nham hiểm. “Phụ nữ khôn ngoan là nắm đàn ông trong lòng bàn tay. Không để hồ ly tinh có cơ hội đến gần.”
“Em hiểu, em sẽ chú ý việc này hơn” Uông Trữ Hạ trả lời đối phó qua loa, trong lòng đã lên kế hoạch khác.
Tại một nơi khác, trong nhà hàng sang trọng, thư ký Trần Hiên đang hẹn hò với Lâm Mộng Như, điện thoại của hắn đột ngột đổ chuông.
Nhíu mày không vui, hắn nhớ đã xin nghỉ nửa ngày làm, số điện thoại từ công ty gọi đến làm hắn cụt hứng. “Thư ký trưởng, anh nhanh quay về công ty. Mục tổng gặp rắc rối.” Tiếng gào lớn của trợ lý chấn điếc tai hắn, Trần Hiên vội vàng hỏi. “Chuyện gì? Nói rõ xem nào.”
“Anh mở tin tức có nhiều lượt tìm kiếm nhất trên mạng đi.”
Cúp máy, thư ký Trần Hiên mở tin tức trên internet, hắn liền trợn trừng không tin vào mắt mình.
“Tại sao Mục tổng lại bất cẩn với chuyện nhỏ nhặt này?”
Lâm Mộng Như ngồi ngay bên cạnh, nghe rõ tiếng hét của trợ lý, cô dỏng tai nghe ngóng và nhìn chằm chằm Trần Hiên. Khi thấy hắn tra cứu tin tức, cô nghiêng người sang nhìn.
Những bức ảnh trên mạng khiến Lâm Mộng Như nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói. “Ông chủ của anh giở trò gì vậy? Có mới nới cũ? Hay một chân đạp hai thuyền?”
Quá hiểu tính cách nóng nảy của cô, Trần Hiên choàng tay qua vai, vuốt ve cánh tay trắng muốt cố gắng giải thích. “Em nên tin vào con mắt nhìn người của tôi. Mục tổng không phải loại người như vậy. Chắc chắn đây là hiểu lầm, hai người họ chỉ là bạn bè.”
“Bạn bè?” Giọng Lâm Mộng Như cao vút, hoài nghi nói. “Nếu là bạn bè cũng không nhất thiết phải nhờ một người đàn ông đã có gia đình đưa đi mua giầy. Đây rõ ràng là cố tình. Gây ra tai tiếng kiểu này là không tôn trọng Uông Trữ Hạ.”
Từng lập luận sắc bén của cô khiến thư ký Trần Hiên nhất thời không nghĩ ra được lời phản bác, chỉ cố gắng thuyết phục. “Đừng nổi giận, sẽ có nếp nhăn. Tôi sẽ tìm ra nguồn gốc tin đồn. Tôi dùng nhân cách bản thân để đảm bảo Mục tổng không hề phản bội Uông Trữ Hạ.”
Lâm Mộng Như tức điên vì bị hắn nhắc đến nhan sắc, nhưng cô còn tức hơn trước sự bênh vực ngu muội của Trần Hiên. Cô đập mạnh vào người hẳn, chất vấn.
“Nội việc Mục Anh Húc đưa một cô gái độc thân đi mua sắm là đã có lỗi rồi. Anh ta không nghĩ đến cảm nhận của Uông Trữ Hạ sao? Không nghĩ đến sự ghen tuông của phụ nữ sao?”
Cô đẩy bàn tay đưa tới muốn trấn an cảm xúc của Trần Hiên, đứng phắt dậy ra lệnh. “Nếu ông chủ của anh dám léng phéng với bất kỳ ai, làm khổ A Hạ, tôi sẽ xử đẹp anh ta. Anh liệu mà tìm cách giải vây, xử lý tai tiếng cho ông chủ của anh đi.”
Nhìn thấy Lâm Mộng Như giận dữ rời đi, thư ký Trần Hiên đần mặt mất vài giây, cáu kỉnh mắng. “Mục tổng, lần này anh hại cấp dưới rồi. Tôi mãi mới dỗ được em ấy ngoan ngoãn… Anh đã có gia đình rồi thì yên phận bên vợ con đi, ra đường nước tai tiếng về làm cái gì?”
Thư ký Trần Hiên vội vàng quay về Mục thị, đi thẳng lên phòng cao cấp nhất.
Mục Anh Húc ngồi sau bàn làm việc với khuôn mặt đen xì.
“Mục tổng, Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao hai người lại xuất hiện ở trung tâm thương mại cùng nhau?”
Mục Anh Húc bực bội ném cây bút trong tay xuống, giải thích rõ ràng chuyện xảy ra sáng nay. Anh rất khó chịu trước chiều hướng dư luận trên mạng.
“Tôi quan tâm đến bạn bè, đặc biệt là một cô gái, phong độ đàn ông không cho phép tôi thờ ơ. Tôi không nghĩ việc đơn giản đó sẽ gây ra tin đồn và rắc rối lớn như vậy.”
“Gần đây cô Đàm rất nổi tiếng trên mạng, là giảng viên xinh đẹp, là nữ thần trong mắt đàn ông. Anh là người tình trong mộng của rất nhiều cô gái, nên không thể tránh được các suy diễn ác ý từ nhiều hướng.”
Trần Hiên phân tích tình hình, cầm bảng báo cáo của bộ phận quan hệ quần chúng lên nhìn sơ qua.
Bộ phận quan hệ quần chúng đã dùng nhiều cách dìm xuống tin tức nhưng lượng tìm kiếm và truy cập ngày càng tăng, độ nóng của tin tức được đẩy lên cao hơn cả các diễn viên ca sĩ đang hot gần đây.
Trần Hiện chưa kịp ra tay xử lý thì phía Uông Trữ Hạ đã có động tĩnh, cô tự làm rõ tình huống cho anh. “Mọi người đừng hiểu lầm về các bức ảnh. Đàm Hân Nghiên là bạn tôi, tôi đã nhờ Húc đưa cô ấy đến trung tâm mua sắm để chọn giầy. Không hiểu sao nhiếp ảnh gia chỉ cố tình chụp ảnh hai người đó, thật kỳ lạ. Tôi hy vọng chuyện hiểu lầm này không gây ra rắc rối cho Đàm Hân Nghiên.”
Uông Trữ Hạ đăng trực tiếp trên tài khoản cá nhân của mình.
Sau khi tin tức được tung ra, dư luận chia theo hai hướng.
Một phe ủng hộ Uông Trữ Hạ, cổ vũ cho chuyện tình đẹp của nàng lọ lem và bạch mã hoàng tử.
Một phe đả kích Uông Trữ Hạ, suy đoán cô vì tiền của Mục Anh Húc nên lên tiếng để níu kéo anh. Mục Anh Húc đã chán cô, chuyển sang giảng viên xinh đẹp, Uông Trữ Hạ cố tình giở trò để không bị đá.
Dư luận nghiêng về quan điểm thứ hai nhiều hơn làm lông mày Mục Anh Húc nhíu chặt, cau có đọc những bình luận ác ý về cô.
“Đây chính là lúc anh lên tiếng. Vừa lấy lại danh dự vừa lấy được lòng Uông Trữ Hạ.” Thư ký Trần Hiên đưa ra đề nghị.
Sau vài giây im lặng, Mục Anh Húc gửi lời thanh minh. “Mục Anh Húc này chỉ có một người bạn gái, cũng là vợ hợp pháp duy nhất trong cuộc đời tôi. Cô ấy tên Uông Trữ Hạ”.
Bình luận dồn dập đổ xuống lời nói thâm tình của anh. Đàm Hân Nghiên cũng đọc được công bố đóng dấu chủ quyền này.
Cô cắn chặt môi dưới, không cho chua xót trong lòng tràn ra ngoài, tâm trạng tuột dốc không phanh.
Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc đều làm rõ tình huống, nếu cô im lặng không lên tiếng, sẽ bị quy chụp là kẻ thứ ba xen vào chuyện tình cảm của người khác.
Điểm khác biệt là Đàm Hân Nghiên không đăng bài giải thích trên tài khoản cá nhân của cô, cô cố tình để lại một bình luận ngay bên dưới bài viết của Uông Trữ Hạ, duy nhất hai từ bạn tốt”
kèm biểu tượng cảm xúc yêu thích.
Thái độ và lập trường của ba người được thể hiện đầy đủ, dư luận dần tin tưởng và giảm bớt độ nóng.
Đàm Hân Nghiên lướt qua từng tin tức, kiên nhẫn đọc các bình luận, đột ngột ngón tay cô run lên khiến con chuột di chuyển loạn.
“Mục Anh Húc và Uông Trữ Hạ nhìn đẹp đôi hơn.”
Bình luận ngắn gọn nhưng nhận được hơn một nghìn yêu thích.
Đàm Hân Nghiên tắt máy với sắc mặt tái mét.
Điện thoại đột ngột vang lên kéo tỉnh Đàm Hân Nghiên thoát khỏi đố kị nhỏ nhen. Nhìn tên người gọi, cô vội vàng trả lời.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“A Nghiên, con nhanh đến bệnh viện đi. Em trai lại phát bệnh, mẹ lo lắm.”
Tiếng khóc nấc của bà Đàm làm tim cô run lên hoảng hốt.
Cô vội vã đến bệnh viện, trong đầu không còn bận tâm chuyện tình cảm trai gái phiền nhiễu.
Đàm Hân Nghiên chạy thẳng tới cửa phòng cứu, lo lắng hỏi người phụ nữ đang đi qua đi lại trước cửa.
“Mẹ, xảy ra chuyện gì? Sao A Thịnh đột nhiên phát bệnh?”