Nhìn bộ dạng tự tin của nữ đồng nghiệp, Uông Trữ Hạ gật đầu hài lòng, dặn dò. “Lúc này tạm thời không chọc tức cô ta, dừng một thời gian để không bị nghi ngờ.”
“Vâng, em hiểu.”
Uông Trữ Hạ vẫy tay ra hiệu, nữ đồng nghiệp hiểu ý ra khỏi phòng.
Cô chuẩn bị tài liệu để chuẩn bị buổi họp quan trọng cho sáng nay, rồi di đến phòng họp. Điện thoại đột ngột đổ chuông, Uông Trữ Hạ nhìn số điện thoại xa lạ nên nghi ngờ. Nhưng sợ là của khách hành, không thể từ chối cuộc gọi.
“Vâng, xin chào. Tôi là Uông Trữ Hạ.” Đầu dây bên kia không có trả lời, cô nghĩ là cuộc gọi quấy rối, nhíu mày muốn tắt máy.
“Cô Uông, là tôi.” Giọng nói gấp gáp vang lên, là giọng cầu khẩn của Bộ Thanh Phong. “Tôi cầu xin cô, tôi thực sự đã đến đường cùng.”
“Sao anh biết số điện thoại của tôi?” Uông Trữ Hạ thắc mắc việc khác.
“Đừng coi thường tôi. Có được số điện thoại của cô là chuyện quá bình thường, tôi còn có thể làm được nhiều việc mà cô không ngờ đến.”
Lời đe dọa của hắn phản tác dụng, đáp án nhận được từ Uông Trữ Hạ là giọng coi thường.
“Anh giỏi như vậy thì tự xử lý chuyện riêng đi. Tìm tôi làm gì? Anh thật trơ trên khi gọi điện cầu xin tôi. Anh quên những gì vừa làm với tôi ở tầng hầm gửi xe rồi hả?”
“Không không. Tôi không có ý đó. Cô Uông, làm ơn hãy nói vài lời tốt đẹp trước mặt anh Mục.” Lộ Thanh Phong rối rít nói ra mong muốn, hắn sợ cô cúp máy. “Để anh Mục đừng vây khốn tôi, xin cho tôi một đường sống.”
Hắn kể lại cuộc sống khó khổ hiện tại. Chính bản thân Lộ Thanh Phong cũng không biết bản thân làm sao sống được đến lúc này. Hắn không có lương cao thu được từ các hợp đồng đóng phim, không có lợi nhuận từ các bộ ảnh chụp tạp chí, hắn chỉ có thể dựa vào đồng lương còi cọc của việc làm người mẫu trong cửa hàng thời trang nhỏ. Tiền kết kiệm đền hợp đồng vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp, tiền lương hàng tháng không đủ sống, hắn vô cùng cực khổ, sắp chịu hết nổi.
Tiếc rằng, Lộ Thanh Phong đã tính sai nước cờ. Uông Trữ Hạ không quan tâm hắn sống như thế nào, không muốn dính líu đến kẻ sống giả tạo.
“Anh Lộ, anh không cần phải cầu xin hay dây dưa với tôi. Tôi nhắc lại, tôi sẽ không giúp anh. Kể cả Mục Anh Húc không ra tay, cũng không có công ty giải trí nào nguyện ý hợp tác với anh khi mà công ty giải trí Thụy Giai chấm dứt hợp đồng vì lý do nhân phẩm.”
“Tôi..”
Uông Trữ Hạ nhẫn tâm tắt điện thoại, không muốn tiếp tục nói chuyện. Chặn số của Lộ Thanh Phong rồi bình thản đi vào phòng họp.
Cô không biết Cao Trữ Mộc vốn từ nhà vệ sinh quay lại, đứng nấp gần đó nghe rõ mọi chuyện.
Ả bước ra khỏi góc khuất với áo khoác trên tay, trầm ngâm nhìn cửa phòng họp. “Lộ Thanh Phong…”
Uông Trữ Hạ bước vào phòng họp, mọi người đều đổ dồn ánh mắt tập trung vào công việc. Cô ra hiệu với trợ lý, hình ảnh trên máy chiếu được bật lên, màn hình lớn hiện ra một bức ảnh.
“Hợp đồng tiếp theo của chúng ta là thiết kế trường đào tạo nghệ thuật tư nhân. Yêu cầu của chủ sở hữu trường đào tạo là gam màu nhẹ nhàng thanh thoát, tôi hy vọng các bạn chú ý điểm quan trọng này.”
Trợ lý phát từng bản phác thảo sơ bộ kế hoạch cho nhân viên, mọi người bên dưới xì xào che miệng nói với nhau. Uông Trữ Hạ gõ ngón tay lên bàn.
“Các bạn có thắc mắc hay ý kiến gì không?”
Nhìn vẻ mặt không hài lòng của Uông Trữ Hạ, ai cũng không dám phát biểu.
Vừa rồi mọi người nói chuyện bàn tàn, bây giờ cô hỏi lại im lặng, điều này khiến Uông Trữ Hạ cảm thấy khó chịu. Cô nhấn mạnh quan điểm.
“Các bạn có thể trình bày ý kiến thoải mái, nhưng tôi không muốn mọi người thảo luận về công việc lén lút riêng tư, đặc biệt là trước mặt tôi.”
Thấy Uông Trữ Hạ hiểu lầm, một đồng nghiệp vội vàng giải thích. “Chị Uông, chúng em đang đoán già đoán non, không biết chủ sở hữu trường đào tạo có phải là giảng viên xinh đẹp thường xuất hiện trên bản tin gần đây không?”
Uông Trữ Hạ gật đầu xác nhận suy đoán của họ. “Anh nói đúng, chính là cô ấy.”
“Trời ơi, thật sự là cô ấy!” Một nam đồng nghiệp trông như trúng tiếng sét, vẻ mơ mộng hiện rõ trên mặt.
“Chúng ta đang làm việc, anh đừng chảy nước miếng như thế kia. Thật xấu mặt cánh đàn ông.”
Cả phòng họp cười vang, không khí trở nên hài hòa vui vẻ.
Uông Trữ Hạ không ngăn cấm, sau khi mọi người cười đủ, cô gõ bàn nhắc nhở. “Vì mọi người đều thần tượng nữ thần, được làm việc cho thần tượng trong lòng, vậy thì làm dự án này với 200% khả năng nghe chưa?”
“Vâng” Phòng họp đồng thanh đáp, đặc biệt là cánh đàn ông ai cũng mắt lấp lánh.
Trước khi tan làm, trợ lý nối máy đến phòng Uông Trữ Hạ. “Chị Uông, có cô Đàm Hân Nghiên muốn bàn chuyện với chị.”
Uông Trữ Hạ nhân ra đây là giảng viên xinh đẹp trong lời đồn.
“Chào cô Uông, tôi có thể mời cô dùng bữa tối không? Tôi muốn bàn thêm về hạng mục hợp tác sắp tới.” Giọng nói mềm nhẹ như gió xuân chui vào tai Uông Trữ Hạ, cảm giác rất dễ nghe.
Uông Trữ Hạ có hẹn với Mục Anh Húc tối nay đưa Mục Niệm đi nhà hàng tây dùng cơm, nhưng nghĩ đến việc hợp tác, cô bắt buộc thay đổi ý định.
Nói qua với trợ lý, Uông Trữ Hạ vội vàng đi đến nơi hẹn, tình cờ đụng Cao Trữ Mộc vừa ra khỏi thang máy.
“Em đi đón Mục Niệm hả?”
“Không, em đi gặp khách hàng.”
Uông Trữ Hạ lắc đầu, ánh mắt nhìn cà phê trên tay ả, ngạc nhiên hỏi. “Sao chị mua nhiều vậy?”
“Mọi người trong phòng nhờ chị mua giúp.”
Uông Trữ Hạ hài lòng, bên ngoài giả bộ tức giận. “Thật lười biếng. Chị không cần tốt bụng chiều bọn họ. Để khi nào em nhắc nhở mọi người. Bây giờ em phải đi.”
Để lại lời nói trấn an, cô đi vào thang máy, vẫy tay với Cao Trữ Mộc.
Cao Trữ Mộc đưa cà phê đến bàn của đồng nghiệp, không nhịn được tò mò hỏi trợ lý của Uông Trữ Hạ. “A Hạ ra ngoài bàn chuyện hợp tác với ai vậy? Tôi thấy em ấy đi rất vội, có vẻ rất quan trọng.”
Tiêu Tử Du cũng không giấu giếm, đẩy gọng kính trên mũi, giải thích. “Đó là giảng viên xinh đẹp rất nổi tiếng trên internet gần đây. Cô ấy hợp tác với chúng ta về dự án thiết kế trường đào tạo nghệ thuật tư. Chị Uông có hẹn ăn tối với cô ấy.”
“Giảng viên xinh đẹp?” Cao Trữ Mộc ngẩn người khó hiểu.
“Cô Cao nên chịu khó cập nhật tin tức mới, sẽ rất có lợi trong công việc sau này. Đừng để thiếu hụt tin tức như vậy.” Tiêu Tử Du buông lời châm biếm khó nghe nhưng vẫn tốt bụng mở điện thoại, đưa Cao Trữ Mộc xem những tin tức gần đây.
Cao Trữ Mộc cảm thấy quen thuộc, xem một hồi, đột nhiên nhận ra bản thân biết người này. Á hỏi với giọng căng thẳng. “Cô ấy tên Đàm Hân Nghiên?”
“Đúng vậy?” Dáng vẻ khẩn trương của ả khiến trợ lý mắt sắc nhận ra điều khác thường, tò mò hỏi. “Cô Cao biết cô ấy?”
Cao Trữ Mộc lắc đầu, vẻ mặt có chút cứng ngắc khi phủ nhận. “Không, tôi không biết.”
Nhìn bước chân chạy trốn né tránh của Cao Trữ Mộc, trợ lý thấy kỳ cục. “Sao mình cảm thấy Cao Trữ Mộc biết Đàm Hân Nghiên? Việc này có cần báo lại với chị Uông không?”
Cao Trữ Mộc lảo đảo quay về chỗ, tê liệt ngồi xuống, lo lắng nhìn chằm chằm máy vi tính đen thui trước mặt.
“Đàm Hân Nghiên đã trở lại? Cô ta thực sự đã trở lại? Làm sao đây? Mình phải làm gì?” Cao Trữ Mộc đắm chìm trong các câu hỏi tự đặt ra.
Trong nhà hàng, Uông Trữ Hạ từ xa đã nhận ra Đàm Hân Nghiên qua các bức ảnh.
“Người bên ngoài còn xinh hơn.” Cô lẩm bẩm, bước nhanh tới, mỉm cười lịch sự. “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
“Là tôi đến quá sớm.” Đàm Hân Nghiên cười nhẹ, thái độ thân thiện cùng giọng nói dễ nghe.
Uông Trữ Hạ gọi người phục vụ, đẩy thực đơn đến trước mặt Đàm Hân Nghiên. “Hãy để tôi thanh toán hóa đơn lần này, phạt tội đến muộn.”
“Tôi sẽ không khách sáo.” Đàm Hân Nghiêm cầm thực đơn, nháy mắt nói.
“Lần sau chúng ta hẹn, phải để tôi mời.”
Uông Trữ Hạ cười thích thú trước vẻ tự nhiên của Đàm Hân Nghiên. Hai người gọi món, trả thực đơn cho phục vụ rồi chuyển sang đề tài công việc.
“Cô Đàm, cô đột ngột hẹn tôi là có chuyện gì muốn nói, phải không? Nếu cô có yêu cầu bổ sung, chỉ cần hẹn với công ty, sẽ có nhân viên phụ trách đến gặp trực tiếp trao đổi. Tôi nghĩ chắc chắn cô Đàm hiểu điều đơn giản này.”
Nụ cười của Đàm Hân Nghiên chứng tỏ Uông Trữ Hạ đã đúng. “Tôi muốn hẹn cô Uông không phải vì công việc, mà là vì chuyện riêng.”
“Chuyện riêng?” Uông Trữ Hạ khựng người, chớp chớp mắt tỏ vẻ ngại ngùng.
“Ừm, tôi cũng xin nói thẳng, tôi không tiện xen vào chuyện riêng của người khác. Chưa kể hai chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, không đủ thân để gọi là bạn bè. Tôi có thể giúp gì cho cô, tôi sẽ cố gắng.”
Uông Trữ Hạ thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng khiến Đàm Hân Nghiên rất thích tính cách thoải mái dễ chịu của cô.
Đàm Hân Nghiên vội vàng xua tay giải thích. “Không phải chuyện lớn, cô đừng khẩn trương. Điều tôi sắp nói có thể cô chưa thể tiếp thu, thậm chí cho rằng tôi kỳ quặc. Nhưng… Uông Trữ Hạ, tôi biết cô từ rất lâu rồi.”
“Biết tôi?” Uông Trữ Hạ tròn mắt nhìn Đàm Hân Nghiên.
Cô không tin lời nói của Đàm Hân Nghiên vì ký ức của cô không có ấn tượng gì về cô gái này. Do lấy lại được trí nhớ, Uông Trữ Hạ nhớ được toàn bộ từ khi bé đến hiện tại, trong đó không có ai tên Đàm Hân Nghiên.
Đàm Hân Nghiên bật cười trước vẻ mặt ngỡ ngàng của Uông Trữ Hạ. “Cô Uông có đôi mắt biết nói thật xinh đẹp, mọi suy nghĩ trong lòng đều thể hiện hết ra ngoài.” Cô ta nháy mắt, thần bí hé lộ một phần chân tướng.
“Tuy chưa trực tiếp gặp mặt, nhưng tôi thường nghe A Húc nhắc tới cô. Khi đó anh ấy tưởng rằng cô đã chết.”