Mục Niệm không không đáp lời, cảnh giác nhìn chằm chằm Cao Trữ Mộc, món quà trên tay bị bé siết chặt.
Cao Trữ Mộc cười xấu hổ, nhẹ giọng dụ dỗ bé. “Niệm Nhi ngoan, tối nay dì làm những món con thích, di hy vọng con sẽ thấy ngon miệng.”
Trước nụ cười lấy lòng, Mục Niệm chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi. “Dì cho thuốc độc hay thuốc mê vào trong đồ ăn vậy?”
Ngay đến Uông Trữ Hạ cũng choáng váng trước câu hỏi của bé.
Cao trữ Mộc sốc nặng, vội vàng lần nữa đưa tay muốn níu bé dỗ dành. “Dì không phải phù thủy, sao có thể cho thuốc độc vào thức ăn. Ai dạy con nói như vậy?”
Theo sau câu hỏi là ngón tay Cao Trữ Mộc muốn túm lấy cánh tay Mục Niệm nhưng bé nghiêng người khiến cả chộp trúng món đồ chơi màu hồng. Lực vồ đến quá lớn khiến đồ chơi văng xuống đất, lăn lộc cộc hai vòng rồi nằm chỏng chơ trên sàn.
Mục Niệm hoảng sợ chạy đến nhặt lên, cầm cánh cửa gãy trong lòng bàn tay, nước mắt ứa ra ấm ức.
Cao Trữ Mộc hốt hoảng giải thích. “Dì không cố ý. Để dì mua đồ chơi khác đến con…” Câu nói im bặt khi món đồ chơi bị ném trúng ngực ả. Cao Trữ Mộc đứng phắt dậy, Mục Niệm thì nhảy vội đến gần Uông Trữ Hạ, lắc lắc tay cô, phụng phịu thúc giục. “Mẹ Hạ Hạ yêu dấu, hôm nay tâm trạng con không vui, muốn đi ngủ sớm. Mẹ vào phòng đọc truyện ru con ngủ đi.”
Nhìn sắc mặt xám ngoét tức giận của Cao Trữ Mộc, Uông Trữ Hạ muốn cúi xuống trách mắng con trai, nhưng đập vào mắt cô là lớp nước đọng trên mi Mục Niệm. Cô nhớ đến món quà đã bị phá hỏng, bất lực thở dài, gật đầu đồng ý.
“Được rồi, con về phòng trước đi, mẹ lên ngay.”
Trước khi đi, Mục Niệm lườm Cao Trữ Mộc, hùng hổ đi nhanh lên tầng.
Uông Trữ Hạ quay sang giải thích với Cao Trữ Mộc. “Em không biết chị nấu bữa tối. Tan học mẹ con em đã ăn no ở ngoài rồi.”
Cao Trữ Mộc lắc đầu cười hiền, an ủi cô. “Chỉ là một bữa cơm, sống cùng nhau sẽ còn nhiều cơ hội.”
Uông Trữ Hạ mỉm cười không đáp.
“Lên tầng với Niệm Nhi đi.” Cao Trữ Mộc không nhận ra nụ cười của Uông Trữ Hạ khác ngày thường.
Ả chờ cô khuất khỏi cầu thang, món đồ chơi trong tay bị ném mạnh xuống đất. Như chưa đủ, ả giẫm thật mạnh vài lần để trút giận.
Cao Trữ Mộc nhìn về cánh cửa dẫn đến phòng ăn, bên trong là bàn thức ăn đủ màu sắc, trong mắt chứa đầy không cam lòng và tức tối.
Trong phòng Mục Niệm, Uông Trữ Hạ chờ bé tắm rửa sạch sẽ, hai mẹ con ngồi trên giường đọc sách.
Uông Trữ Hạ đọc truyện cổ tích theo yêu cầu của Mục Niệm, do đầu óc vẫn quẩn quanh về Cao Trữ Mộc khiến vài lần cô đọc sai. Mục Niệm vừa loay hoay lắp rô bốt vừa mở miệng nhắc.
Đến lần thứ năm thì Uông Trữ Hạ cau mày nhận ra điểm bất thường. Cô nhìn chằm chằm bé thật lâu, miệng không còn đọc chữ trên sách nữa, đến khi Mục Niệm ngẩng đầu lên phụng phịu.
“Mẹ đọc tiếp đi, sao lại dừng?”
“Niệm Nhi, con thuộc truyện cổ tích này rồi đúng không?”
Bé đảo tròn mắt rồi cười khoe hàm răng trắng tinh, ném đồ chơi trên tay, nhào vào lòng cô ôm ấp lảng tránh.
Uông Trữ Hạ đẩy người bé ngồi đối diện, ngón trỏ gõ gõ lên mũi bé, răn dạy. “Mẹ phát hiện con càng lớn càng nhiều mưu kế.”
“Mưu kế là gì ạ?” Mục Niệm nghiêng đầu, chớp chớp mắt ngô nghê hỏi.
“Ngay cả biểu hiện nham hiểm này cũng giống bố Húc.” Uông Trữ Hạ không bị mắc lừa, lắc đầu cảm thán.
Mục Niệm bối rối hỏi. “Mẹ nói gì vậy? Con không hiểu.”
Uông Trữ Hạ không tin lời bé, nói ra suy đoán trong lòng. “Con cố tình giả vờ sợ hãi, dẫn dắt khiến Cao Trữ Mộc chạm vào người con, để có cớ ném đồ lên dì ấy, đúng không?”
Mục Niệm không phủ nhận, nghiêm mặt nói. “Con ném đồ như thế là nhẹ. Dì ấy bắt nạt mẹ, đẩy mẹ ngã cầu thang khiến con không còn em trai để chơi cùng. Dì ấy là mụ phù thủy, là người xấu.”
Uông Trữ Hạ không ưa Cao Trữ Mộc nhưng đó là chuyện người lớn, cô không muốn Mục Niệm là trẻ con mà đã có nhiều suy nghĩ không tốt.
Cô uyển chuyển nói. “Dì Trữ Mộc chăm sóc con từ bé đến lúc ba tuổi, con không nên đối xử với người từng chăm sóc yêu thương mình”
Mục Niệm bĩu môi, đẩy tay Uông Trữ Hạ ra, không vui kể lại. “Dì ấy không tốt với con, luôn đánh con khi không có mặt bố. Con không nhớ rõ được hết, nhưng từ bé đến giờ, con rất ghét dì ấy chạm vào người. Con không thích một người luôn nói dối, một phù thủy ác độc và một kẻ hãm hại mẹ.”
Những lời nói phát ra từ đứa trẻ năm tuổi khiến Uông Trữ Hạ kinh ngạc không nói nên lời.
Giọng Mục Niệm nhỏ hơn trước ánh mắt của mẹ, bé mở miệng cầu xin. “Mẹ ơi, mẹ đừng bắt con thích một người mà con căm ghét được không? Con không thích dì Trữ Mộc, mẹ đừng giận con được không?”
Mục Niệm không biết tại sao mẹ bị Cao Trữ Mộc đẩy ngã mà vẫn quý mến. Bé nói những lời kia, sợ mẹ tức giận nên cúi đầu không dám nhìn.
Khoảnh khắc này, Uông Trữ Hạ nhận ra sai lầm của bản thân. Cô muốn cho Cao Trữ Mộc một bài học là chuyện của người lớn, cô không có quyền lôi kéo và ép buộc Mục Niệm phải giả vờ thích Cao Trữ Mộc như cô.
Bé tuy là trẻ con nhưng cũng có chính kiến và suy nghĩ độc lập.
Uông Trữ Hạ ôm Mục Niệm vào lòng, vỗ về. “Được, mẹ không ép con phải thích hay ghét ai.”
Mục Niệm cọ cọ mặt vào lòng cô, được nước lấn tới. “Mẹ Hạ Hạ, tối nay con có thể ngủ với mẹ không?”
Trước ánh mắt khẩn cầu của Mục Niệm, trái tim Uông Trữ Hạ mềm nhũn, cô đương nhiên gật đầu đồng ý.
Sau khi dỗ được Mục Niệm ngủ, Uông Trữ Hạ ra khỏi phòng, đi xuống phòng khách dự định đợi Mục Anh Húc. Cô bất ngờ khi thấy Cao Trữ Mộc đang ngồi trầm mặc trong phòng ăn.
Khóe mắt cô liếc nhìn thức ăn còn nguyên trên bàn.
“Trữ Mộc, chị chưa ăn à? Chị giận vì em không về nhà ăn tối?”
Cao Trữ Mộc đang chìm trong suy nghĩ, giật mình trước câu hỏi đột ngột của Uông Trữ Hạ. “Chị tưởng giờ này em ngủ với Niệm Nhi rồi.”
“Niệm Nhi ngủ rồi. Em muốn đợi Húc.” Một tia sáng lóe lên trong đầu Uông Trữ Hạ, cô nghi ngờ Cao Trữ Mộc có cùng mục đích với cô.
Uông Trữ Hạ ngồi xuống bên cạnh Cao Trữ Mộc, áy náy nói. “Em thực sự xin lỗi về những gì đã xảy ra tối nay. Nếu em biết chị tự tay xuống bếp làm cơm, chắc chắn em sẽ để bụng rỗng từ trưa để thưởng thức tay nghề của chị. Phụ tấm lòng của chị rồi.”
“Không sao.” Cao Trữ Mộc thân mật lắc đầu. Đúng lúc này trong sân vang lên tiếng động cơ ô tô. Uông Trữ Hạ thu lấy vẻ bối rối kích động khác thường của Cao Trữ Mộc, coi như không hiểu, cô đứng vội dậy.
“Chắc là Húc về.”
Mục Anh Húc vừa vào cửa đã thấy Uông Trữ Hạ mỉm cười dịu dàng đón anh.
“Sao hôm nay anh về muộn thế?” Uông Trữ Hạ giúp anh cởi áo khoác.
Được chăm sóc chu đáo, Mục Anh Húc sửng sốt vài giây, liền thỏa mãn vuốt ve bàn tay đang khoát lên khủy tay anh. “Hôm nay có tiệc xã giao. Em đợi tôi hả?”
“Nếu không có anh nằm bên, em sao ngủ ngon được.” Uông Trữ Hạ nháy mắt tinh nghịch đùa giỡn, cô như có như không thuận đường đưa Mục Anh Húc hướng về cửa phòng ăn. Cô đến gần, mũi nhúc nhích ngửi thấy mùi rượu, không hài lòng hỏi. “Anh uống rượu, chắc chắn không ăn được gì, đúng không?”
Hai người nói chuyện với nhau khá lớn, không bận tâm tồn tại của Cao Trữ Mộc khiến việc ả xuất hiện lúc này trở nên dư thừa và kệch cỡm.
“Nếu tôi chưa ăn được gì vào bụng ngoài rượu thì em sẽ để tôi ăn?” Mục Anh Húc không biết xấu hổ hỏi ra lời trêu đùa đáp lại cô.
Uông Trữ Hạ bật cười khúc khích, véo nhẹ vào eo anh để cảnh cáo.
Nhìn hai người ân ái thân mật qua cửa phòng, Cao Trữ Mộc khó chịu không cam lòng. Á cứng ngắc đứng lên, dự định quay về phòng.
Ả vừa đứng dậy, Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc đã đi đến cửa.
“Chị, ngồi xuống đi. Chị đã ăn tối đâu.” Vừa ấn Mục Anh Húc ngồi xuống ghế, Uông trữ Hạ vừa nhắc nhở Cao Trữ Mộc.
Nhìn Mục Anh Húc không hề bố thí cho ả một ánh mắt nào, không cam lòng cùng bất mãn khiến chút do dự nhanh chóng biến mất. Ả mím môi ngồi xuống, cố tình làm ra hành vi khiến Mục Anh Húc chán ghét.
Chán ghét cũng là tình cảm. Mục Anh Húc ghét ả chính là đặt ả trong lòng.
Nhìn dáng vẻ thần bí của Uông Trữ Hạ, anh khẽ cau mày, tò mò hỏi. “Em định làm gì? Sao đồ ăn còn nhiều thế này? Em ăn tối chưa?”
“Muốn tạo bất ngờ cho anh.” Uông Trữ Hạ lần lượt bê các món ăn trên bàn mang đi hâm nóng.
Cơ thể Cao Trữ Mộc cứng đờ, sắc mặt dần thay đổi, ả nhìn hành vi của Uông Trữ Hạ nghi ngờ và khó hiểu.
Sau khi tất cả các món ăn được hâm nóng, Uông Trữ Hạ ngồi xuống bên cạnh Mục Anh Húc, cô chọn một món Mục Anh Húc và Mục Niệm đều thích ăn, gắp vào bát anh.
“Ăn thử đi.”
Trong ánh mắt mong đợi của Uông Trữ Hạ, khóe miệng anh câu lên thành nụ cười, cầm đũa nếm thử. Tia sáng trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc.
“Tay nghề của em ngày càng tốt.
Rất ngon.”
Sắc mặt Cao Trữ Mộc hoàn toàn biến đen, trong lòng tức điên trước lời khen ngợi sai người của Mục Anh Húc.
Rõ ràng là món ăn tự tay ả nấu, bây giờ lại biến thành Uông Trữ Hạ thụ hưởng công sức. Trong lòng dậy sóng muốn gào thét, Cao Trữ Mộc cũng không thể mở miệng trong tình huống này. Ả mím chặt môi để không buông ra bất kỳ câu chửi bới ấm ức nào.
Những biểm cảm nhỏ xíu biến hóa trên mặt Cao Trữ Mộc đều thu gọn trong mắt Uông Trữ Hạ. Cô nhoẻn cười vui vẻ, tiếp tục gặp món khác đặt vào bát anh.
“Ngon thì ăn thêm. Những món này không phải do em nấu, đều là Trữ Mộc làm đấy. Không nghĩ đến khẩu vị hợp với anh như vậy. Em còn phải học chị ấy nhiều.”