Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 238




Toàn bộ những người có mặt đều tái mét mặt khi nghe thấy lời Mục Niệm. Cao Trữ Mộc ngồi xổm xuống trước mặt Mục Niệm, giữ chặt vai bé, la lớn.

“Mục Niệm, sao con lại nói dối. Dì không có đẩy A Hạ.” Cao Trữ Mộc nói chắc nịch, vì lúc đó ả đã quan sát xung quanh, không có bóng người nào nên mới dám ra tay.

“Buông ra. Dì buông con ra.” Mục Niệm sợ hãi khi bị hét mắng. Mấy ngày gần đây, Cao Trữ Mộc đều thân thiết lấy lòng, bây giờ dữ dằn mắng làm bé nhớ lại những chuyện hồi nhỏ.

“Trẻ con không được nói dối…” Lời nói của Cao Trữ Mộc ngưng ngang bởi vết cào trên tay.

Mục Niệm do sợ hãi, đã đá chân đá tay, cào cấu ả để thoát khỏi sự kìm hãm. “Dì đẩy mẹ. Chính mắt con nhìn thấy, con không nói dối.”

Chát.

Tiếng tát tai vang lên thanh thúy, Cao Trữ Mộc bị tát đau khiến bàn tay lỏng ra.

Mục Niệm được Mục Anh Húc ôm vào lòng, anh xoay mặt bé vào trong ngực mình, tay còn lại nhanh như gió, tóm chặt cằm Cao Trữ Mộc bóp nghiến.

Trong mắt ả tràn đầy kinh hoàng sợ hãi, cơ thể run rẩy không nhấc nổi cánh tay trước ánh mắt sắc bén tàn nhẫn của anh.

“Gần đây tôi quá nhân nhượng nên cô trèo lên đầu lên cổ, đúng không?”

Lời nói rét buốt khiến tim Cao Trữ Mộc thắt lại, ả cố gắng lắc đầu cầu xin, mặt tái mét cắt không còn giọt máu.

“Xem ra cô không muốn sống tiếp.” Mục Anh Húc ném å xuống đất như miếng giẻ rách, ôm Mục Niệm xoay người.

Cơ thể Cao Trữ Mộc bị hất ngã đập xuống sàn, cơn đau da thịt bị che phủ bởi kinh hãi trong lòng, như có linh tính về tương lai u ám khủng khiếp khiến ả bổ nhào đến ôm chặt chân Mục Anh Húc. Tư thế gần như quỳ bò đầy thấp hèn, Cao Trữ Mộc thống khổ van xin, bất chấp ánh mắt muốn giết người của anh.

“A Húc, tha thứ cho tôi. Tôi không cố ý, tôi thực sự không cố ý làm tổn thương A Hạ.”

Mục Anh Húc đá mạnh người ả, hòng nhấc chân ra, nhưng Cao Trữ Mộc cắn chặt không buông. Mắt anh tóe lửa nhìn ả như một thứ kinh tởm, gắn giọng. “Buông!!”

Mệnh lệnh của anh kèm theo áp lực khổng lồ khiến Cao Trữ Mộc vô thức run rẩy buông ra, các ngón tay trắng bệch vẫn cố níu góc quần.

Mục Anh Húc hất mạnh rồi giẫm lên bàn tay Cao Trữ Mộc, đế giầy di mạnh khiến ả hét lên đau đớn. Giọng nói châm biếm từ trên cao dội xuống làm cơn đau đớn ở tay càng lớn gấp nhiều lần.

“Bây giờ mới biết sợ? Tốt nhất cô nên cầu nguyện Hạ Hạ bình yên. Nếu em ấy xây xước một chút, tôi khiến cô sống không bằng chết, trả lại em ấy gấp trăm nghìn lần.”

Dứt lời, Mục Anh Húc bế Mục Niệm đi sang chỗ khác, chuyên chú nhìn cửa phòng cấp cứu, không bận tâm đến sự tồn tại của ả.

Cao Trữ Mộc rũ rượi trên sàn, tâm hồn bị dọa sợ đến mức không thể nghĩ được gì, thân thể vô thức run lẩy bẩy không kìm chế được.

Thời gian trôi qua dày vò lòng người, thời điểm cửa phòng mổ mở ra, bác sĩ lập tức bị toàn bộ người đứng bên ngoài vây quanh làm cho kinh hãi.

“Vết thương da thịt bên ngoài người mẹ không đáng kể…” Bác sĩ tuy quen với thái độ sốt sắng của người nhà bệnh nhân nhưng vẫn bối rối thông báo tin xấu. “…Nhưng thật xin lỗi! Đứa bé trong bụng bệnh nhân không giữ đưc…”

Bác sĩ đột ngột phải đối diện đôi mắt đen kịt của người đàn ông đang bế đứa nhỏ, giọng nói càng lắp bắp hơn. “Việc sảy thai lần này khiến khả năng mang thai của bệnh nhân trở nên rất thấp. Bệnh nhân tương lai có thể sẽ không thể có con.”

Mục Anh Húc lỏng tay làm rơi Mục Niệm, may Quách quản gia phản ứng kịp, đỡ lấy bé mới không làm bé ngã phịch xuống sàn.

Một cú đấm trúng bác sĩ, Mục Anh húc túm cổ áo bác sĩ gào khản tiếng. “Các người là bác sĩ giả hả? Tại sao đứa trẻ lại mất? Không phải chỉ chảy chút máu thôi hay sao? Bệnh viện trả tiền để bác sĩ các người cứu chữa người, vậy mà..”

Anh tung thêm cú nữa làm gọng kính trên sống mũi bác sĩ gãy. Y tá xung quanh vội vàng can ngăn.

“Anh điện hả? Chúng tôi đã cố hết sức. Cú ngã quá mạnh và thai kỳ chưa vào giai đoạn ổn định, chỉ một va chạm nhỏ cũng dẫn đến sảy thai, nói gì là ngã từ trên cầu thang xuống.”

Bác sĩ cũng gào lên trách mắng. Ông ta được các y tá và hộ lý xung quanh giải cứu khỏi bàn tay hung hăng của Mục Anh Húc.

“Anh làm cái quái gì vậy? Bác sĩ đã làm hết phận sự, đây là do gia đình anh đưa bệnh nhân đến chậm.”

“Đúng vậy, đến muộn nên mất máu nhiều, lại còn va chạm mạnh trong quá trình lăn trên cầu thang. Giữ được người lớn đã tốt lắm rồi.”

Y tá và hộ lý miệng năm miệng mười mắng Mục Anh Húc.

Mục Anh Húc đẩy các y tá ra thật thô lỗ, muốn xông lên nện cho tên bác sĩ kia cái tội nói bậy, không biết chữa bệnh. Quách quản gia và người làm cũng lo lắng xông vào can ngăn. Việc lộn xộn chỉ kết thúc khi trưởng khoa và bảo vệ chạy đến. Bác sĩ được bảo vệ hộ tống rời đi, trưởng khoa liên tục cúi đầu xin lỗi Mục Anh Húc rối rít. Dù sao danh tiếng và sức ảnh hưởng của anh quá lớn, đến bệnh viện cũng phải cúi đầu nhận lỗi.

Hành lang trở lại yên tĩnh.

Tin tức này như sét đánh ngang tai, Mục Anh Húc sau khi trút giận bừa bãi, liền lảo đảo phải bám tường mới không ngã. Cơ thể rũ rượi trên ghế chờ trên hành lang, bờ vai xuôi xuống đầy mất mát.

Quách quản gia nhìn vẻ chết lặng của Mục Anh Húc, ông muốn kéo Mục Niệm ra xa, sợ bé làm phiền anh.

Mục Niệm ngẩng đầu nhìn Quách quản gia, thắc mắc. “Sảy thai là gì vậy ạ? Đứa bé không cứu được là sao? Con không hiểu.”

Câu hỏi ngô nghê của bé như xuyên thủng màng tai Mục Anh Húc. Anh cảm tưởng đây chỉ là một giấc mơ, những gì vừa nghe thấy đều không thật. Mới đêm qua thôi, anh và Uông Trữ Hạ vẫn còn tâm sự nếu đứa bé sinh ra sẽ đặt tên gì? Bé sẽ giống anh hay giống cô?

Nhưng bây giờ, đứa bé đã bỏ anh…

Mục Niệm được Quách quản gia rỉ tai giải thích ‘sảy thai là gì, bé quệt nước mắt, bặm môi gom lấy can đảm, bước đến trước mặt Mục Anh Húc: Bé vỗ vỗ vai anh nhưng không nhận được phản ứng. Đôi mắt tròn đen càng sáng hơn trên gương mặt quật cường, bé dùng hai tay ôm mặt Mục Anh Húc, bắt anh ngẩng đầu đối diện với bé.

“Bố ơi, bố còn có con là con trai của bố.” Mục Niệm không thấy bố trả lời, giọng nói ướt sũng như muốn khóc.

“Ngực con rất đau, con khó chịu lắm, nhưng con vẫn chủ động an ủi bố trước, bố càng phải mạnh mẽ hơn con.”

Thư ký Trần Hiên cùng chạy đến bệnh viện với Mục Anh Húc, chứng kiến kết quả này cũng rất đau lòng. Nhìn hai bố con ông chủ tự an ủi lấy nhau, hắn bước đến đưa thêm động lực để Mục Anh Húc đứng vững vào lúc này.

“Thật may là Uông Trữ Hạ an toàn.

Tôi biết anh đau đớn khó chịu. nhưng hiện tại anh cần vực dậy tinh thần để làm điểm tựa cho Uông Trữ Hạ”

Trần Hiên thở dài, nói. “Cô ấy cần „ anh.

Sự yếu đuối của bản thân bị nhắc nhở, Mục Anh Húc như tỉnh táo lại, kiềm chế cảm xúc đang đổ ra ngoài, trâm giọng nói. “Tôi hiểu. Quan trọng là Hạ hạ bình an.”

Cùng lúc, Uông Trữ Hạ bị đẩy ra khỏi phòng trong tình trạng mê man và Cao Trữ Mộc cào cấu tay anh, để có thể nặn ra từng chữ đứt quãng.

“Làm ơn tin tôi, đây là tai nạn… Tôi không có đẩy em ấy. Van xin anh đợi em ấy tỉnh lại rồi hỏi…”

Mục Anh Húc nhìn mặt ả ngày càng tím tái, lời nói không còn thốt ra nổi một tiếng, anh ném ả như miếng giẻ về phía thư ký Trần Hiên, ra lệnh.

“Nhốt lại. Đợi Hạ Hạ tỉnh dậy rồi xử lý”