Ngày đẹp trời, thư ký Trần Hiên đến đón Lâm Mộng Như ở công ty đi ăn trưa, vừa bước vào nhà hàng đã thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lâm Mộng Như nghĩ rằng cô nhìn nhầm, nên cẩn thận huých tay thư ký Trần Hiên. “Anh có nghĩ người đó giống A Hạ không?”
Thư ký Trần Hiên nhìn về hướng cô chỉ, trả lời khẳng định. “Đó là Uông Trữ Hạ. Khoảng cách gần vậy mà em không thấy rõ?”
Cô liếc xéo hắn, hai người cùng đi về phía Uông Trữ Hạ. Khi nhìn thấy người ngồi đối diện Uông Trữ Hạ, nụ cười của Lâm Mộng Như đông cứng trên khóe miệng.
Uông Trữ Hạ nhìn thấy hai người, niềm nở chào hỏi. “Thật trùng hợp. Hai người đang hẹn hò dùng bữa ở đây?”
“Ai hẹn hò với anh ta?” Lâm Mộng Như bĩu môi phủ nhận, nhìn chằm chằm Cao Trữ Mộc với ánh mắt thiếu thiện cảm. “Hai người có chuyện gì mà gặp nhau vậy? Cậu có bị làm sao không?”
Nghe ra giọng nói cảnh giác của Lâm Mộng Như, Uông Trữ Hạ cân nhắc tâm trạng Cao Trữ Mộc, trả lời đơn giản. “Chỉ là hẹn ăn bữa cơm.” Cô không định nói chuyện riêng của Cao Trữ Mộc, đặc biệt việc chị ta sống ở Mục gia càng không nên nói.
Uông Trữ Hạ vừa dứt lời, Lâm Mộng Như đã kéo cô dậy, không cho phép phản kháng, cưỡng ép đi đến nhà vệ sinh gần đó.
“Như Như, từ từ, cậu đi nhanh quá..” Uông Trữ Hạ luống cuống nói, biến mất sau cánh cửa nhà vệ sinh.
Để lại Trần Hiên và Cao Trữ Mộc lúng túng nhìn nhau, rồi mỗi người quay sang hướng khác theo đuổi suy nghĩ của bản thân.
Hành vi của Lâm Mộng Như khiến Uông Trữ Hạ bối rối, cô kéo tay bạn thân ra khi hai người đứng cạnh bệ rửa tay, giọng không vui trách móc. “Cậu làm thế Trữ Mộc sẽ xấu hổ.”
“Ả xấu hổ hay không thì mặc xác ả. Không phải chuyện của tớ.” Lâm Mộng Như khoanh tay trước ngực, dáng đứng như một đại ca xã hội đen, thể hiện toàn bộ khí chất quản lý thét ra lửa.
“Người tớ quan tâm là cậu. Cậu quên cách ả đối xử với cậu rồi hả? Từ khi cậu về nước với thân phận Uông Trữ Hạ, ả có bao giờ tốt với cậu thật tâm chưa? Nhận bao nhiêu bài học cay đắng mà cậu không bớt ngu, bớt làm người khác lo lắng vậy?”
“Đều là quá khứ!” Uông Trữ Hạ biết Lâm Mộng Như lo lắng cho mình, nên không quá để trong lòng những lời chê bai, cô đơn giản cố gắng hết sức bảo vệ Cao Trữ Mộc. “Trữ Mộc đã thay đổi và khác trước đây rất nhiều.”
“Lấy gì đảm bảo hiện tay cô ả không giả vờ? Một người cả đời chỉ biết diễn kịch, liệu sống thật được?” Lâm Mộng Như muốn bổ đầu Uông Trữ Hạ ra, xem bên trong là não hay là bã đậu.
“Tớ cảm thấy Cao Trữ Mộc là đồ đạo đức giả, diễn trò để lấy lòng tin của cậu. A Hạ, cậu tỉnh táo một lần được không?”
Uông Trữ Hạ giật mình, lời nói của Lâm Mộng Như nhắc nhở cô trước đây luôn giữ lại vài phần cảnh giác nghi ngờ, nhưng sau khi chứng kiến hoàn cảnh của Cao Trữ Mộc, cô lựa chọn tin tưởng.
Cô từng ở trong hoàn cảnh đó, cô hiểu không ai cố tình tự hạ nhục bản thân. Sau vài giây do dự, Uông Trữ Hạ kể với Lâm Mộng Như tình huống hiện tại của Cao Trữ Mộc.
Phản ứng của Lâm Mộng Như là khịt mũi coi thường. “Nếu cô ả cố tình giả bộ đáng thương thì sao?”
Lâm Mộng Như nhìn ánh mắt nghi hoặc của Uông Trữ Hạ, tức điên lên kéo mạnh hai bên mặt bạn thân ra, nhấn mạnh từng từ. “Cô ả làm mọi thứ để thuận lợi công khai quay về Mục gia, có cơ hội gần gũi với Mục Anh Húc.”
“Tớ…” Uông Trữ Hạ nhớ lại những ngày gần đây, Cao Trữ Mộc rất thành thật ở trong Mục gia, đối xử với ai cũng hòa nhã, không làm ra hành vi đáng ngờ nào.
Uông Trữ Hạ nhấn chìm tâm tư do dự, mỉm cười cảm ơn bạn thân. “Tớ tin chị ta.”
Tại Khương gia.
“Mộc Mộc!”
Sau chuyến công tác, Khương Giang đi thẳng từ sân bay về nhà, việc đầu tiên hắn làm khi vào nhà là gọi tên Cao Trữ Mộc.
Đi một vòng quanh nhà, hắn không tìm thấy Cao Trữ Mộc, liền nhíu mày gọi người làm. “Mộc Mộc ở đâu? Em ấy ra ngoài rồi hả?”
Toàn bộ người làm đã được gọi về sau khi Cao Trữ Mộc rời đi. Tuy không ai chứng kiến cảnh bà Khương đuổi con dâu ra khỏi nhà nhưng người thông minh đều suy đoán được.
Bị đôi mắt sắc bén nghiêm túc chìn chằm chằm, người làm không dám giấu giếm, thành thật trả lời. “Cô Cao, cô ấy bị phu nhân đuổi ra ngoài…”
Mặt Khương Giang đanh lại, đúng lúc bà Khương từ trong phòng đi ra, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ, vừa thấy hắn liền vui vẻ bước đến. “A Giang, con xuống máy bay lúc nào vậy?”
Người làm cảm nhận được giận dữ tỏa ra từ người Khương Giang, cúi đầu rời đi, hắn đoán biệt thự sắp bị nổ tung bởi chiến tranh.
Niềm vui gặp lại con trai khiến bà Khương không để tâm đến vẻ giận dữ trên mặt Khương Giang, bà ân cần hỏi han. “Chắc đồ ăn trên máy bay không hợp khẩu vị, để mẹ bảo đầu bếp chuẩn bị vài món nhé.”
Khương Giang tránh khỏi bàn tay của bà Khương, lạnh giọng nói. “Không cần.”
Bà Khương sốc trước phản ứng của hắn, ngơ ngác hỏi. “Con làm sao vậy?” bà Khương lúc này mới nhìn thấy sự xa lạ trong mắt hắn.
Khương Giang vẫn nhớ rõ người đứng trước mặt là mẹ ruột, hắn không lớn tiếng, sắc mặt bình tĩnh đặt câu hỏi.
“Mộc Mộc bị mẹ đuổi ra ngoài?”
“Con nghe ai nói?” Bà Khương trầm giọng khó chịu. “Người làm bây giờ còn biết đơm đặt bịa chuyện vu khống cho chủ nhân? Có phải người vừa rồi không? Mẹ phải đuổi việc hắn..”
“Chuyện này không liên quan đến người làm” Hắn cắt ngang lời bà Khương, sắc bén hỏi. “Mẹ, không phải con đã nói rõ Mộc Mộc là vợ duy nhất hợp pháp của con sao? Tính em ấy rất dễ chịu, tại sao hai người không hòa thuận chứ?”
Bà Khương khịt mũi cười nhạo. “Cô å là một cô gái không biết xấu hổ, mẹ không thân thiết được loại người hai mặt. Nhìn thấy khuôn mặt giả dối của ả là mẹ ghê tởm.”
“Đừng nói nữa!” Khương Giang quát lên khi người con gái trong tim hắn bị bôi nhọ, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra bản thân vừa mất bình tĩnh trước mặt mẹ ruột. Hắn thở mạnh để bình ổn cảm xúc, cố chấp nói. “Em ấy là vợ con. Sự thật này không thay đổi.”
“Khương gia không chấp nhận loại con dâu đó. Cao Trữ Mộc nếu bước vào cửa nhà họ Khương, mặt mũi chúng ta biết để vào đâu? Cô ả mang tiếng từng là người phụ nữ của Mục Anh Húc, rồi bị đuổi khỏi Mục gia, hiện tại thèm khát bước vào Khương gia, chắc chắn vì ham muốn tài sản của gia đình chúng ta. Cô ả không yêu con”
“Mẹ không được nói xấu vợ con như thế.” Việc Cao Trữ Mộc gần gũi Mục Anh Húc suốt ba năm trời là nỗi ám ảnh trong lòng Khương Giang. Hắn cáu gắt quát lại bà Khương.
“Con dám ăn nói như thế với mẹ vì một cô gái?” Ác cảm về Cao Trữ Mộc càng lớn trong lòng bà Khương. Bà khinh thường nói. “Cô ả là hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông. Con đừng si mê đến mức không nhìn được phải trái thật giả. Đó là con người hai mặt giả dối, mẹ sống đến từng này tuổi làm sao không nhìn ra?”
Trước lời cáo buộc của bà Khương, Khương Giang cố hết sức kìm nén cơn tức giận, cưỡng chế bản thân im lặng Xoay người đi ra ngoài.
“A Giang, anh đứng lại cho tôi!
Người đâu, bắt thiếu gia lại.”
Khương Giang đấm mạnh vào bức tường bên cạnh, sức chịu đựng đã đến cực hạn. Hắn không quay lưng lại nhì bà Khương, gầm lên giận dữ. “Đừng can thiệp vào chuyện của con. Mộc Mộc là người phụ nữ của con, tự con sẽ đưa em ấy về.
“Nếu anh dám đưa cô ả về, tôi lập tức chết cho anh xem.” Bà Khương gào lên đe dọa.