Nhìn chàng trai nhỏ bé ghen tuông nói ra những lời thoại kinh điển, Uông Trữ Hạ bất lực nhìn Mục Anh Húc đang run vai nín cười, cô thỏa hiệp nhận lỗi.
“Được rồi, cục cưng. Là mẹ sai, mẹ xin lỗi con! Mẹ bóc tôm cho Niệm Nhi nhé?”
“Mẹ phải nói mẹ yêu con hơn yêu bố.”
“Được. Mẹ yêu Niệm Nhi nhất.”
Mục Niệm cười khoe hàm răng sữa trắng tinh, nhìn con tôm trắng hồng, bị mua chuộc ngay trong nháy mắt.
Nhìn vẻ mặt yêu thương của Uông Trữ Hạ, Mục anh Húc ghen tị, ma xui quỷ khiến làm anh cướp con tôm trong bát Mục Niệm, nhét vào miệng nhai vội vàng, rồi nuốt ực, vẻ mặt vênh váo hống hách nhìn về con trai.
Mục Niệm nhìn chiếc bát rỗng rồi nhìn mặt bố, bé đập mạnh đũa xuống bàn, gào lên với giọng non nớt ngọng nghịu.
“Mẹ nhìn người đàn ông của mẹ đi!”
Không để ai kịp phản ứng, bé tức giận chạy về phòng, đóng sầm cửa.
Uông Trữ Hạ nhìn Mục Anh Húc đầy chán nản, giọng trách móc.
“Anh người lớn còn tranh chấp với con nít cái gì? Chọc con giận rồi, đêm nó đói thì làm sao?”
“Tôm vợ bóc dĩ nhiên phải vào bụng chồng. Nó muốn ăn thì đợi đến khi lớn cưới vợ, vợ nó bóc cho mà ăn.” Mục Anh Húc ngang ngược nói, tay gắp đồ ăn vào bát cô.
Uông Trữ Hạ dở khóc dở cười, không còn gì để nói.
Đêm hôm đó vì chuyện trẻ con trong bữa tối mà Uông Trữ Hạ ngủ lại Mục gia để dỗ dành con trai. Cô nghĩ bé giận dỗi qua một đêm, hôm sau bình thường, nhưng lần này bé giận rất lâu.
Bữa sáng trôi qua trong im lặng, bé không thèm nói chuyện hay chào hỏi Mục Anh Húc, từ chối anh đưa đến trường.
Nhìn bộ dạng xìu xuống của Mục Anh Húc, Uông Trữ Hạ không nhịn được cười, liền thảo luận với Mục Niệm.
“Hôm nay mẹ đưa Niệm Nhi đi học được không?”
Mục Niệm gật đầu, vui vẻ vỗ tay.
“Tuyệt vời. Con yêu mẹ nhất. Con muốn mẹ đưa con đi học.” Bé ôm cổ Uông Trữ Hạ, hôn chụt chụt mặt cô.
Mặt Mục Anh Húc tối sầm, sao anh lại cảm nhận Mục Niệm đang cố tình chống đối anh? Không nhẽ bé đã đến tuổi phản kháng lời cha mẹ?
Trên xe, Uông Trữ Hạ ngập ngừng hỏi.
“Niệm Nhi, con còn giận bố không? Hôm qua bố đùa con thôi. Không phải muốn bắt nạt con đâu.”
“Con giận bố cũng là đùa mà. Một con tôm chưa đủ để con ghét bố.” Bé cười hinh hích trả lời.
“Vậy tại sao con không để bố đưa đi học?”
Mục Niệm ngồi thẳng dậy, lưỡng lự một lúc rồi nghiêm túc nói với giọng buồn bã.
“Các bạn trong lớp nói bố tuy đẹp trai nhưng bản mặt hầm hầm, các bạn đó sợ, muốn con đổi người đưa đón đi học. Con cũng muốn có bố mẹ đưa đi học. Mẹ ơi, mẹ có thể ở bên con nhiều hơn nữa không? Nhìn các bạn có mẹ đến đón, con thèm lắm.”
Tim cô đã đau quá nhiều, nến mức vết thương chưa thể lành, từng lời nói của con trai khiến máu bên trong chảy đầm đìa. Uông Trữ Hạ cảm thấy tội lỗi của bản thân quá lớn.
Mục Niệm đã hơn năm tuổi, cô chưa làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người mẹ, khiến bé thèm khát tình cảm mẹ con, thứ tình cảm bất kỳ đứa trẻ nào sinh ra trên đời cũng có, nhưng bé thì thiếu thốn. Kìm nước mắt, cô nghiêm túc ngẫm lại trong lòng, đưa ra đề xuất.
“Từ hôm nay, mẹ đến đón con tan học, được không?”
“Thật ạ? Mẹ nói phải giữ lời nhé!” Sau hôm đó, chỉ cần đến giờ tan học của Mục Niệm, dù chưa hoàn thành công việc, Uông Trữ Hạ luôn chủ động dừng lại, tự đến đón Mục Niệm về nhà. Cô muốn bản thân giữ lời hứa và dần dần học cách làm mẹ, bắt đầu từ việc hoàn thành trách nhiệm đơn giản nhất.
Uông Trữ Hạ ngày càng dành nhiều thời gian cho Mục Niệm, đôi khi cô dỗ Mục Niệm ngủ xong sẽ rời đi.
Nhìn cô kiên trì đi đi về về, Mục Anh Húc khổ sở đề nghị.
“Buổi tối sao không ở lại đây? Phòng lúc nào cũng dành cho em, thuận tiện buổi sáng đi làm.”
“Em sợ ban đêm có kẻ đột nhập tấn công.”
“Tôi tình nguyện ngủ cùng giường để bảo vệ em khỏi kẻ xấu.”
Uông Trữ Hạ bật cười, vẫn ngoan cố từ chối.
“Trước khi kết hôn, em sẽ không chuyển đến sống ở Mục gia.”
“Em đang ngầm nhắc nhở tôi triển khai hôn lễ sớm?”
Uông Trữ Hạ cười nhẹ trước giọng điệu nửa đùa nửa thật của anh.
“Gần đây anh thật biết lấy lòng người khác.”
Trong khi đó, hôn lễ của Cao Trữ Mộc và phương Giang được tổ chức theo đúng tiến độ.
Ngày hôm đó, Uông Trữ Hạ xinh đẹp trong trang phục dạ tiệc do chính tay Mục Anh Húc lựa chọn, khoác tay anh cùng tham gia hôn lễ. Thời điểm hai người xuất hiện, ánh mắt Cao Trữ Mộc thoáng đỏ, nhưng ả nhanh chóng hạ mắt xuống che giấu cảm xúc của bản thân.
Rõ ràng Cao Trữ Mộc và Khương Giang là nhân vật chính của hôn lễ, sự xuất hiện của Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc nhanh chóng thành trung tâm thu hút chú ý của các khách quý. Cảm giác bị lu mờ làm Cao Trữ Mộc tức tối, bàn tay ả siết chặt không cam tâm.
Uông Trữ Hạ mặc một chiếc đầm kiểu dáng công chúa màu be, trước ngực cài chiếc trâm nằm trong bộ sưu tập của thương hiệu nổi tiếng mới ra mắt, trông trang nhã thanh lịch cùng khuôn mặt dịu dàng thuần khiết khiến nhiều người không dời mắt được.
Điều đáng ghen tị là tình cảm giữa Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc. Từ khi bước vào hội trường, tay Mục Anh Húc đặt trên eo cô, khuôn mặt lạnh lùng hung ác hôm nay ấm hơn rất nhiều. Ánh mắt hai người nhìn nhau đầy trìu mến, cảm giác ngọt ngào yêu thương tỏa ra trên mặt hai người.
Mục Anh Húc vốn là người nổi tiếng trong thương giới, là đối tượng liên hôn của nhiều tập đoàn và gia tộc, nên mọi hành vi của anh luôn được chú mục.
Không thể tiếp tục nhìn cử chỉ thân mật của hai người, Cao Trữ Mộc tìm cớ tránh nhé, nói nhỏ với Khương Giang.
“Em vào phòng thay đồ để chỉnh lại trang điểm. Anh chiêu đãi các vị khách trước nhé.”
Trong phòng thay đồ, Cao Trữ Mộc nhìn bản thân mặc váy cưới trên gương, å không thấy vui vẻ, lòng tràn ngập đố kị xấu xa. Hôm nay là ngày vui của mọi cô gái, nhưng ả khó chịu, đau khổ đến mức muốn khóc.
Đúng lúc này, cửa phòng thay đồ đột nhiên bị mở ra thô lỗ. Cao Trữ Mộc không vui khi bị quấy rầy, ả quay lại muốn trách móc thì ngạc nhiên sửng sốt trước vẻ mặt giận dữ của bà Khương.
“Dì.. mę.”
“Ai là mẹ cô? Chưa bước chân vào nhà họ Khương mà đã dám tự tiện gọi, thật ghê tởm!” Thái độ bà Khương rất cứng rắn, giọng nhạo báng đầy kiêu hãnh.
“Cô không xứng làm dâu Khương gia chúng tôi.” Cơ thể Cao Trữ Mộc run lên, lảo đảo lùi về sau hai bước. Mẹ Khương Giang chưa tiếp nhận ả? Không phải hắn nói đã giải quyết phía Khương gia rồi hay sao?
Nhìn sắc mặt tái xanh của ả, bà Khương lạnh lùng đến gần, quét mắt trên dưới người ả, không ngừng miệt thị.
“Đừng tưởng A Giang tổ chức hôn lễ xa hoa là cô có mặt mũi. Giấy đăng ký kết hôn mà cô lừa gạt có được, tôi sẽ có cách khiến hai đứa ly hôn. Kết hôn không được chúc phúc từ bố mẹ, cô không biết nhục hả mà trưng bản mặt vui sướng kia ra cho thiên hạ dòm ngó?”
Cao Trữ Mộc cắn môi, nếu là ngày thường thì ả sẽ quyết ăn thua đủ, nhưng hôm nay có người quan trọng, ả không thể không kết hôn.
Cao Trữ Mộc quỳ gối xuống sàn, hành vi bất ngờ khiến bà Khương giật mình lùi lại phía sau.
Dùng tư thái hèn mọn, ả van xin bà Khương với giọng tội nghiệp.
“Dì à, con xin dì. Hôn lễ hôm nay có rất nhiều khách quý, làm sao chúng con có thể hủy bỏ vào lúc này? Như vậy sẽ khiến A Giang mất mặt, bị chê cười.”
Quan trọng hơn, Mục Anh Húc ở đây, ả không muốn anh chứng kiến tình cảnh xấu hổ nhục nhã của ả. Ai cũng có thể cười ả, nhưng riêng anh thì không.
Không để vào tai lời khẩn cầu của Cao Trữ Mộc, bà Khương khịt mũi mỉa mai, trong mắt đều là vẻ khinh thường.
“Tôi tưởng cô yêu con trai tôi nhiều lắm? Hóa ra cũng chỉ muốn vào gia phả Khương gia chúng tôi. Cô nghĩ kết hôn với người phương gia là có thể tẩy đi quá khứ bẩn thỉu của họ Cao nhà cô? Cô cưới con trai tôi để lấy danh phận dâu Khương gia, đúng không? Đúng là gia đình mất gốc!”
Bà Khương chọc vào điểm yếu của Cao Trữ Mộc. Sắc mặt Cao Trữ Mộc thay đổi, nhưng ả nhanh chóng trở lại bình thường, cố gắng nhẫn nhịn phủ nhận.
“Con không phải! Con thực sự yêu anh ấy. Làm ơn, cho con một cơ hội.”
Ngay khi nước mắt sắp trực trào trên mặt Cao Trữ Mộc, cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, Khương Giang và Uông Trữ Hạ xuất hiện.
Nhận ra Uông Trữ Hạ kinh ngạc đứng ở cửa, ánh mắt ả dấy lên oán hận rất nhanh. Tình cảnh ê chề này, ả thê sẽ đòi lại trong tương lai.
Uông Trữ Hạ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn Cao Trữ Mộc quỳ trên mặt đất, phản ứng đầu tiên của cô là đi tới đỡ ả đứng dậy.
Bàn tay thuần túy tốt bụng bị hất ra, Cao Trữ Mộc rưng rưng nói.
“Em không cần giúp, cứ để chị quỳ.”
Dứt lời, ả lê đâu gối khiến váy cưới nhiễm bẩn, đến gần bà Khương, níu lấy vạt váy của bà, nước mắt lưng tròng, giọng sũng nước khổ sở.
“Chỉ cần dì chấp nhận, con quỳ bao lâu cũng không sao.”
Bà Khương là người trải đời, chỉ thoáng qua ánh mắt, nét mặt và cử chỉ của ả, bà nhìn được ngay là thật hay diễn kịch. Đảo mắt nhìn còn trai đứng một bên, giọng bà Khương cao vút.
“Diễn xuất thật vụng về. Cô tưởng quỳ là có thể mê hoặc được lòng người? Sự thương hại không dành cho kẻ giả dối “Đủ rồi!” Khương Giang trầm mặc hồi lâu, không khỏi nổi giận gầm lên, cắt ngang đối chọi gay gắt giữa mẹ chồng và nàng dâu.
Tiếng quát của hắn khiến Cao Trữ Mộc giật thót, nước mắt như bị chạm đúng công tắc, ồ ạt rơi, trông rất đáng thương.
Khương Giang bước đến gần nhìn Cao Trữ Mộc, thở dài, hắn bất ngờ quỳ xuống.