Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 186




Uông Trữ Hạ bước tới chỗ Lâm Mộng Như, nhìn thấy nghệ sĩ trẻ ngồi bên cạnh với vết trầy trên mặt, cô lén lút kéo Lâm Mộng Như sang một bên.

“Đây là nghệ sĩ cậu quản lý? Chỉ là vết thương nhỏ xíu cũng đòi nghỉ việc?” Uông Trữ Hạ dò hỏi thái độ làm việc của nghệ sĩ trẻ.

Lâm Mộng Như nhăn nhó giải thích. “Tớ cũng đâu muốn điều này xảy ra. Trước khi quay phim, tớ cam đoan pha hành động này an toàn, không vấn đề gì. Cô ta cũng chủ động phối hợp, nhưng vì sự cố dây cáp, mặt cô ta bị cọ vào tường. Mà tối nay lại có buổi quay trực tiếp trên truyền hình, cô ta kiên quyết tìm thế thân.”

Lâm Mộng Như thở dài. “Vấn đề là cảnh quay hôm nay dàn dựng rất mất thời gian và công sức, đạo diễn lại là người khó tính có tiếng, quay đi quay lại nhiều lần, ổng phát điên lắm rồi.”

Cùng lúc tiếng quát tháo của đạo diễn vọng tới chứng minh lời Lâm Mộng Như. “Quản lý Lâm, khi nào thì bắt đầu? Cảnh này có quay được không? Nếu không tôi đổi diễn viên.”

Trước cơn giận dữ của đạo diễn, Lâm Mộng Như nắm tay Uông Trữ Hạ nài nỉ. “Lần này cậu phải giúp tớ, tớ hứa quay về sẽ chỉnh đốn nghệ sĩ dưới trướng, là do tớ quá chiều chuộng. A Hạ, làm ơn, nếu không nhà sản xuất sẽ đổi cô ta mất, doanh thu bộ này rất cao…”

“Tớ đến đây là chấp nhận thế thân. Bạn bè để dùng vào lúc này.” Uông Trữ Hạ bất lực thở dài.

Uông Trữ Hạ đi thẳng đến trước mặt đạo diễn, khiêm tốn tự giới thiệu bản thân. “Đạo diễn, tôi là người đóng thế do cô Lâm gọi đến, mong được giúp đỡ.”

Đạo diễn quan sát từ trên xuống dưới cô, gật gù hài lòng với hình thể. “Vóc dáng rất chuẩn, nhưng còn cần xem xét độ dũng cảm của cô. Địa điểm quay khá cao, cô chắc được chứ? Chúng tôi không dư dả thời gian để chạy theo sau nghệ sĩ các cô đâu.”

“Không thành vấn đề, tôi có thể.” Trong mắt Uông Trữ Hạ là kiên định không sợ hãi.

“Đưa cô ấy đi đổi trang phục.” Đạo diễn lập tức ra lệnh. Tuy nhiên, khi Uông Trữ Hạ bước ra ngoài sau khi trang phục đã được chuẩn bị tốt, nữ nghệ sĩ từ chối diễn cảnh quay hành động đang la hét giữa không trung.

Uông Trữ Hạ không thích ứng được sự thay đổi đột ngột này, thấy mọi người đều tập trung vào cảnh quay, cô âm thầm hỏi nhân viên đứng gần cô nhất. “Không phải quyết định để tôi thực hiện cảnh quay này sao? Tại sao cô ta lại diễn?”

Nhân viên bị hỏi nhìn cô với ánh mắt cung kính. “Sao cô không nói cho chúng tôi biết cô là bạn gái của ngài Mục? Ngài Mục đích thân đến đoàn làm phim, ngay cả đạo diễn của chúng tôi cũng bị dọa sợ chết khiếp.”

Mục Anh Húc? Uông Trữ Hại có dự cảm xấu, cô thắc mắc. “Nhưng không phải cô ta rất sợ bị thương, không chịu tự diễn sao? Bây giờ không dùng thế thân, cô ta không sao chứ?”

Nhân viên cong môi cười, nhìn Uông Trữ Hạ như kẻ ngốc. “Dù bị thương thì vẫn còn lăn lộn được trong giới giải trí. Một câu nói đơn giản của ngài Mục, cô ta có khi cả đời không quay phim được, sợ vẫn phải làm, ít ra giữ được cuộc đời diễn viên.”

Nghe xong phân tích của nhân viên đoàn phim, Uông Trữ Hạ đi tới trước mặt Mục Anh Húc. “Tại sao anh biết tôi ở đây? Tại sao anh nói với mọi người tôi là bạn gái anh?”

“Nếu không nói như vậy, làm sao em chủ động xuất hiện trước mặt tôi lúc này.” Mục Anh Húc hai tay đút túi quần, lẳng lặng quan sát trang phục của cô, nhíu mày không vui. “Sếp Ngụy của em gọi cho tôi, thông báo em muốn làm diễn viên đóng thế cho cảnh quay nguy hiểm. Uông Trữ Hạ, sau khi rời khỏi tôi, gan em ngày càng lớn nhỉ?”

Câu hỏi bật ra cùng lúc anh nâng cằm cô lên, cợt nhả.

Lườm anh sắc lẻm, cô tát mạnh vào bàn tay ngả ngớn của anh, cay nghiệt nói. “Sau khi đối phó mấy thứ ma quỷ ghê gớm như anh, nhưng chuyện gì cũng có thể dũng cảm vượt qua.”

Mục Anh Húc lắc lắc bàn tay bị hắt hủi, anh đột ngột cúi xuống áp sát cô, hơi thở như có như không ve vãn cần cổ trắng mịn, anh thì thầm vào tai. “Ý em, tôi là ma quỷ?”

Uông Trữ Hạ trợn mắt tức tối, đưa tay đẩy đầu anh ra, không đáp lời, đi thẳng đến chỗ đạo diễn quay phim.

Nhìn thấy Uông Trữ Hạ, đạo diễn cười rạng rỡ, thái độ khác hẳn lúc cô đến giới thiệu.

Cô xin lỗi rối rít. “Đạo diễn, thật xin lỗi! Tôi muốn giúp đỡ cảnh quay sớm hoàn thành, không nghĩ lại gây phiền phức cho ngài.”

“Cô nói gì vậy? Ngài Mục giải quyết vấn đề nan giải cho chúng tôi rồi. Nhờ ơn cô mà nghệ sĩ chảnh chọe kia đã ngoan ngoãn nghe lời.”

Lời nói của đạo diễn xuất phát từ tâm. Hiệu ứng cảnh quay mà không dùng diễn viên thay thế là có thật, bản thân cảnh quay không phải hành động có độ khó cao, diễn viên tự quay bao giờ cũng đạt hiệu quả hơn.

Không để cô kịp nói, Mục Anh Húc bước tới ôm vai Uông Trữ Hạ, thân thể cô bất giác rùng mình, cô muốn hất tay anh nhưng dưới ánh mắt soi mói của đạo diễn, đành cố chịu đựng.

“Phim của anh rất hay, rating sẽ tốt trong tương lai.”

“Mượn cát ngôn của anh Mục!” Đạo diễn cười sảng khoái nhận lời khen của Mục Anh Húc.

Mục Anh Húc liếc nhìn vẻ căng thắng của Uông Trữ Hạ, lén nhếch khóe miệng, nói lời từ biệt với đạo diễn. Vậy chúng tôi không quấy rầy quá trình quay phim của mọi người. Tôi đưa em ấy đi trước.”

Vì mặt mũi của hai người, Uông Trữ Hạ buộc phải cùng Mục Anh Húc sánh vai rời khỏi đoàn làm phim.

Vừa lên xe, sắc mặt Mục Anh Húc sa sầm lại. “Uông Trữ Hạ, em ngại mạng mình sống quá lâu hả?”

Uông Trữ Hạ vốn dĩ muốn nói chuyện với thái độ hòa nhã, nhưng nghe giọng điệu chất vấn mắng mỏ, cô liền không vui.

“Tại sao anh luôn can thiệp vào chuyện của tôi? Anh quyền gì kiểm soát và khống chế sinh hoạt của tôi hả? Bây giờ không chỉ ông ty, ngay cả đoàn làm phim đều nghĩ tôi là bạn gái anh. Anh có mục đích gì khi gán ghép chúng ta vào một chỗ?”

“Tôi muốn cả thế giới biết em là bạn gái tôi, dù em đồng ý hay không, con tim tôi đã ghi nhận em, đừng mơ chạy thoát.” Anh không do dự gật đầu thừa nhận. “Em nên ngoan ngoãn làm bạn gái tôi.” Cô ngây người nhìn khuôn mặt câng câng vênh váo của anh, lắp bắp nói. “Anh điên à?”

“Đúng, vì điên mới yêu em. Người bình thường không làm vậy!” Mục Anh Húc tức tối, hét lại.

Uông Trữ Hạ sũng sờ, nuốt nước bọt, khó khăn nói. “Tôi không muốn cãi nhau với người vô lý như anh. Cho tôi xuống xe.”

Cô vặn mở cửa xe nhưng phát hiện anh đã khóa. Mục Anh Húc thờ ơ nhìn, cả hai cùng im lặng nhìn nhau.

Không gian trong xe rất chật chội và bí bức, chỉ có tiếng thở đều đều của hai người, và tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Mục Anh Húc từ từ bình tĩnh trở lại, giọng anh ôn hòa hơn nhiều. “Tôi không cố ý xen vào công việc của em. Tôi lo lắng cho an toàn của em, đây không phải là kiểm soát. Thời điểm nhận được cuộc gọi từ sếp của em, nghe tin tức em sắp đóng vai thế thân, tim tôi như ngừng đập. Tôi vứt bỏ công việc trong tay, lao thẳng đến đoàn làm phim, nhìn cảnh quay được dàn dựng từ độ cao đó, dù biết có thiết bị bảo vệ an toàn, nhưng tim tôi sẽ không chịu được nếu tận mắt chứng kiến cảnh em rơi xuống”

Cô nín thở, tim ngừng đập trong tích tắc bởi câu nói mềm mại của anh.

“Tôi đã suýt mất em hai lần. Tôi sợ phải trải qua lần nữa”

“Năm năm trước, tôi nghĩ em đã chết.” Anh vuốt gò má cô trong sự buồn bã. “Một năm trước, em ra đi không lời | từ biệt khiến tôi nếm lại cảm giác mất mát.”

Lời nói của Mục Anh Húc khiến Uông Trữ Hạ im lặng, khá lâu sau cô mới trầm giong hỏi. “Vậy tại sao anh chưa bao giờ nói với tôi điều này?”

Mục Anh Húc cười tự giễu. “Vì với em, tôi nói gì cũng là giả dối. Nhưng sau bao chuyện, tôi cuối cùng hiểu rằng, nếu bản thân không nói ra, hiểu lầm chỉ nối tiếp hiểu lầm. Tôi biết em không tin lời tôi, tình cảm của tôi không chạm được vào tim em, nhưng tôi vẫn muốn nói. Em thấy buồn cười lắm, đúng không?”

Uông Trữ Hạ không đáp lời, cô cúi đầu để Mục Anh Húc không nhìn thấy cảm xúc trong mắt cô. Giọng thì thâm khe khẽ. “Đưa tôi quay về công ty.”

“Được.

“Tôi sẽ không làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.” Uông Trữ Hạ nói nhỏ, cô cũng không rõ anh có nghe được không.

Đưa Uông Trữ Hạ về công ty Thụy Giai, Mục Anh Húc quay về Mục thị. Thư ký Trần Hiên lười biếng dựa lưng vào sô pha chờ anh trong văn phòng, đợi cánh cửa khép lại liền cười nhạo. “Sau nhiều năm, anh vẫn chỉ xoay quanh cô ấy. Đây là quả báo!”

“Không phải. Là định mệnh và duyên phận.” Mục Anh Húc gật đầu không biết xấu hổ. “Độc thân ế vợ như anh không hiểu đâu.”

Thư ký Trần Hiên phun thẳng ngụm trà trong miệng ra, đưa tay đỡ trán.

“Miệng mồm vẫn độc địa như ngày nào, nhưng vẫn không bắt được người vào tay, là sao?”

Tại công ty Thụy Giai, Uông Trữ Hạ tình cờ gặp Hạ Lam Lam ngay khi bước vào công ty, cô dự định phớt lờ không quen nhưng Hạ Lam Lam đã chặn cô lại.