Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 171




Mục Niệm bước ra khỏi phòng tắm, vệ sinh sạch sẽ và tỉnh táo hoàn toàn, bé chạy đến cạnh Uông Trữ Hạ, cảnh giác nhìn Hứa Cao Lãng.

Nghĩ rằng Mục Niệm sợ hắn nên cô giới thiệu. “Niệm Nhi, đây là bạn tốt của mẹ. Con chào chú Hứa đi.”

Mục Niệm im lặng, đề phòng như con thú nhỏ canh giữ bên miếng mồi.

Thấy Uông Trữ Hạ xấu hổ vì bé ngậm miệng không nói, Hứa Cao Lãng cười dễ dãi. “Được rồi, chắc bé chưa quen thôi.”

Cô gật đầu xin lỗi, bế Mục Niệm ngồi đối diện hắn, dặn dò. “Niệm Nhi ngoan, con ăn bữa sáng trước nhé. Mẹ đi đánh rằng, sẽ quay lại nhanh thôi.”

Bên bàn chỉ còn hai người trợn mắt nhìn nhau, Hứa Cao Lãng cảm thán trong lòng, Uông Trữ Hạ đúng là đẻ thuê, thằng bé giống y xì bản mặt đen thui khó gần của bố.

Mục Niệm nhìn người đối diện đẹp trai không bằng bố, nghiêm mặt như ười lớn hỏi. “Chú thích mẹ cháu phải không?”

Câu hỏi thẳng thừng làm hắn thấy thú vị, chống tay lên bàn, hắn không hề ngại ngần thừa nhận với giọng khẳng định. “Đúng vậy, chú thích mẹ cháu.”

“Không được! Cháu không cho phép!” Cách nói chuyện ra lệnh hống hách y đúc Mục Anh Húc, lông mày chưa nảy nở hết chau lại làm khuôn mặt bánh bao nhăn nhó, Mục Niệm cảnh cáo Hứa Cao Lãng với giọng điệu đe dọa. “Chú không có quyền thích mẹ cháu. Mẹ không thích chú, mẹ yêu bố. Mẹ sẽ chỉ ở bên cạnh bố cháu. Chú đừng làm phiền mẹ cháu nữa. Chú cút về đi!”

Lời đe dọa đi kèm giọng non nớt ngọt ngào của trẻ con chỉ khiến hắn cố tình trêu chọc, hắn nháy mắt nói. “Có thể cháu không biết, mẹ cháu thích chú rồi. Bố cháu đã bị mẹ bỏ rơi.”

“Nói dối!” Mục Niệm vớ chiếc bánh bao trên bàn, không quản nó nóng hầm hập, ném mạnh về phía hắn, giọng nói như muốn khóc. “Chú là đồ xấu xa! Mẹ thuộc về bố, mẹ sẽ không vứt bỏ bố. Cháu sẽ không cho chú cơ hội ở gần mẹ”

Trước khi Hứa Cao Lãng hiểu ý, Mục Niệm bất ngờ nhảy ra khỏi ghế, chạy vọt sang bên cạnh hắn.

“Sao vậy? Muốn ngồi cạnh chú à?” Hứa Cao Lãng tò mò hỏi, vươn tay muốn nhấc bé lên nhưng bị tránh ra, còn bị bé đánh lên mu bàn tay hai cái.

Hắn còn chưa kịp há hốc miệng thì đã thấy bé ngồi phịch dưới sàn, không cho Hứa Cao Lãng thời gian chuẩn bị, Mục Niệm lớn tiếng khóc oa oa.

Mặt hắn nghệt ra vài giây mới hiểu ý tứ trong lời nói của bé, hắn nhìn chằm chằm hành vi đầy toan tính của đứa trẻ năm tuổi, khẳng định đúng con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Mưu mô y xì Mục Anh Húc, không thể coi thường.

Uông Trữ Hạ ra khỏi phòng tắm, nhìn cảnh tượng Hứa Cao Lãng trợn mắt há mồm ngồi trên ghế, Mục Niệm một tay nắm gấu quần hắn, tay kia dụi mắt khóc lớn. Cô nôn nóng đi nhanh đến. “Làm sao vậy? Sao con ngồi dưới sàn?”

Mục Niệm quay sang, trưng khuôn mặt tèm lem nước mũi, trệu trạo nói. “Con muốn ngồi cạnh chú, chú bảo con xấu như bố nên đẩy con ngã, hu hu hu.”

Hắn chưa hề nói câu đó nhưng bây giờ hắn nghĩ như vậy thật, Hứa Cao Lãng nghẹn lại trong cổ họng, chờ đợi phản ứng của cô.

Uông Trữ Hạ bối rối nhìn hắn, lóng ngóng ôm con trai về chỗ, trước hết dỗ dành thật nhẹ nhàng. “Ngoan ngoan, đừng khóc. Chú không có nghĩ như vậy đâu. Chúng ta ăn sáng nhé.”

Sau khi Mục Niệm làm náo loạn, bầu không khí bên bàn ăn im lặng khác thường, Uông Trữ Hạ cúi đầu chăm sóc bé, tránh nhìn vào mắt Hứa Cao Lãng.

Mục Niệm gặm bánh bao vừa vênh vào hếch mặt lên thách thức Hứa Cao Lãng, làm hắn ngứa ngáy muốn véo bé mấy cái.

Ăn sáng xong, Hứa Cao Lãng phải đến công ty, nhìn hắn rời đi, Mục Niệm rốt cuộc lộ ra nụ cười hớn hở trên mặt.

Uông Trữ Hạ tiễn Hứa Cao Lãng ra ngoài, hai người đến gần thang máy, cô cúi đầu nhỏ nhẹ. “Thực xin lỗi về hành vi ấu trĩ của Mục Niệm, bé quá bướng bỉnh.”

Biểu hiện của Mục Niệm rất nhuần nhuyễn, nước mắt cũng chân thực, nhưng cô nhìn thấu trò trẻ con ngay. Cô muốn giữ mặt mũi cho bé nên không nói ra ngay lúc đó.

“Đừng lo, tôi không khó tính để bụng chuyện nhỏ đâu. Dù sao, bé cũng rất hiếu động và lém lỉnh” Hứa Cao Lãng phẩy tay, cười hào phóng. “Nhưng Layla, tôi có chuyện này cần nói với em.”

“Vâng?” Uông Trữ Hạ không đoán ra ý tứ của hắn, liền im lặng chờ đợi.

Hứa Cao Lãng nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nói từng chữ thật nghiêm chỉnh. “Bây giờ em không nợ tôi cái gì, chúng ta bình đẳng với nhau. Vậy, tôi có thể theo đuổi em không?”

Lời tỏ tình đột ngột làm Uông Trữ Hạ không chuẩn bị trước tâm lý, cô đứng yên sững sờ, lắp bắp hỏi. “Anh đùa tôi sao? Chúng ta không phải…”

“Chúng ta không phải bạn bè cũng không phải anh em” Hắn cắt ngang lời cô, ánh mắt trìu mến, giọng nói trầm bổng thổ lộ suy nghĩ trong lòng.

“Tôi thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên, có lẽ em sẽ thấy nực cười với rung động của một người hơn em đến chục tuổi, nhưng tình cảm dành cho em ngày càng lớn nhanh trong suốt năm qua. Tôi không muốn em bị áp lực hay bị bàn tán nên dự định ở bên cạnh bầu bạn với em. Nhưng việc Mục Anh Húc xuất hiện khiến tôi thấy nguy cơ đánh mất em rất lớn. Bây giờ, tôi hy vọng em có thể cho tôi cơ hội cạnh tranh sòng phẳng với Mục Anh Húc, được không Layla?”

“Cạnh tranh công bằng? Với Mục Anh Húc?” Uông Trữ Hạ như đang đi trên mây, cô nghiêng đầu lạ lẫm với đề nghị của hắn. “Sao lại dính đến Mục Anh Húc?”

“Không phải anh ta đang theo đuổi em sao?” Giọng hắn chắc chắn. “Tôi biết anh ta ôm hoa đứng chờ em trước cổng công ty, và cũng biết ẩn ý của anh ta khi sắp xếp khách sạn cho em.”

“Việc Mục Anh Húc đặt khách sạn cho tôi không mang ý nghĩa nào cả, đừng suy diễn theo ý anh.” Ngoài miệng thì phủ nhận, nhưng nhịp tim trong ngực cô tăng nhanh đáng ngờ.

“Được, không nhắc đến anh ta. Chỉ nói về tôi với em. Tôi đã tỏ tình, ít nhất em cũng cho phút phản ứng chứ. Tâm tư lúc này của em là gì? Em nghĩ gì về tôi? Đồng ý cho phép tôi theo đuổi em, nhé Layla?” Ánh mắt chuyên chú nhìn vào Uông Trữ Hạ, như cô là cả bầu trời là cuộc sống của hắn.

Cảm xúc tràn khỏi đôi mắt hắn khiến Uông Trữ Hạ thấy có một áp lực vô hình, cô không khỏi lúng túng. Đúng lúc này, Mục Niệm thò đầu ra cửa phòng, hét lớn. “Mẹ ơi!”

Tiếng gọi như phao cứu mạng, cô vội vàng viện cớ. “Niệm Nhi đang gọi, tôi phải quay lại với con.” Sau đó chân cô như bôi dầu, biến mất nhanh chóng mà không trả lời Hứa Cao Lãng.

Bóng lưng chạy trối chết của Uông Trữ Hạ làm hắn thấy chua chát, sự im lặng của cô đúng là tàn nhẫn. Nhiều khi hắn ước bản thân ngốc đi một chút, có lẽ có thể giả vờ không hiểu ý cô thì thật tốt.

Ngay khi Hứa Cao Lãng ra khỏi thang máy, hắn gặp Mục Anh Húc đứng đợi thang máy, sự khó chịu trong lòng càng lớn.

“Mục tổng thật rảnh rỗi, ban ngày không làm việc lại chạy tới khách sạn.”

“Tôi đến đón con trai tôi, cháu nó đang ở với mẹ.” Mục Anh Húc xỏ hai tay trong túi quần, dáng người cao ngất tỏa ra ngạo mạn hống hách. “Nhưng Hứa tổng mới là người không thích hợp xuất hiện ở đây. Vẻ mặt xấu xí thất bại kia, sợ rằng không đạt được mục đích khi đến. Thật tiếc cho anh!”

Lời mỉa mai châm biếm vô thưởng vô phạt của anh thành công làm Hứa Cao Lãng tức giận đến mức tái mặt. Hắn bước đến trước mặt anh, hai người cùng chiều cao, nghiến răng nghiến lợi rít ra từng từ.

“Đừng tự đắc, đây chỉ là tạm thời. Tôi không dễ dàng bỏ cuộc. Giữa hai chúng ta, chưa biết ai mới là người chiến thắng cuối cùng đâu.”

Mục Anh Húc cười khùng khục trong cổ họng, rồi cười lớn hơn, đến cuối cùng là cười phá lên. Dứt tiếng cười, anh lạnh lùng kiêu ngạo nói.

“Tôi không cần biết ai là người chiến thắng cuối cùng, nhưng tôi biết thời điểm anh đánh cược bằng tính mạng em ấy, anh đã đánh mất tư cách để được theo đuổi rồi. Loại người ngu đần như anh, không xứng để nói lời yêu em ấy.”

Mục Anh Húc đẩy Hứa Cao Lãng ra, ngạo mạn đi qua với lời nói đủ hai người nghe. “Đừng khiến tôi thêm nực cười.”

Trong phòng khách sạn, Uông Trữ Hạ đóng cửa, quay về bàn trà, nghiêm túc nhìn Mục Niệm đang ngồi đung đưa chân ê a hát vui vẻ.

“Niệm Nhi, mẹ con mình nói chuyện nhé.”

Mục Niệm thấy có gì đó không ổn, bất an khẽ gật đầu. “Dạ”

Bé nhìn Uông Trữ Hạ ngồi xuống đối diện, thu lấy dũng khí, dùng ánh mắt vô tội tò mò. “Mẹ Hạ Hạ, mẹ muốn nói chuyện gì ạ?”

Cô không bị lừa bởi đôi mắt to tròn ngây thơ, hẳng giọng hỏi. “Chú Hứa thật sự đẩy ngã con?”

“Không phải mẹ thấy con bị ngã dưới đất, đau đến mức òa khóc sao?” Mục Niệm lảng tránh câu hỏi, trả lời mơ hồ lấp lửng.

Uông Trữ Hạ không dễ dàng bị lừa gạt, kiên nhãn lặp lại. “Mẹ hỏi con lần cuối, có phải chú Hứa đẩy con xuống sàn không?” Cô nhấn mạnh thêm khi thấy bé bặm môi chuẩn bị giả vờ khóc. “Mẹ ghét trẻ con nói dối!”

Nước mắt cá sấu chui tuột vào trong, Mục Niệm cúi đầu, lí nhí thú nhận. “Là con tự ngồi xuống sàn.”

Sự thành thật của bé làm cơn giận của cô dịu đi rất nhiều. “Tại sao con nói chú đẩy con ngã? Con làm vậy để làm gì?”

“Vì chú đó thích mẹ. Con không cho phép chú ấy thích mẹ.” Mục Niệm ngẩng đầy lên, mạnh mẽ nói.

Trong một thoáng, đôi mắt tròn xoe kia lóe lên sự cương quyết cứng rắn, vẻ mặt gan lỳ, lý do hống hách vô lý của Mục Niệm gần như trùng khớp hình tượng của Mục Anh Húc. Cô thở dài trong lòng, bố con giống nhau cái tính này là tốt hay xấu.

“Không cần biết chú ấy thích mẹ hay không, đây đều là chuyện người lớn, trẻ con không được phép xen vào. Con vừa nói dối, lại còn muốn vu khống cho người khác, vì lý do gì đều là hành vi sai trái. Trẻ con ngoan không ai làm điều dối trá, con bỏ tật này đi, được không Niệm Nhi?”

Mục Niệm trong lòng biết sai lâm của mình nhưng bé không hối hận. Bé chu miệng nói. “Con sẽ không nói dối và cư xử thiếu lễ phép nữa. Nhưng con ghét chú đó, con không thích mẹ gặp chú đó.”

“Đó là bạn của mẹ…”

“Bạn bè không ai yêu nhau. Chú đó thích mẹ, sẽ cướp mất mẹ khỏi tay bố. Bố là người chồng vô dụng không giữ được vợ, con sẽ thay bố trông chừng mẹ, không cho bất kỳ chú đáng ghét nào mon men đến gần.” Mục Niệm giơ nắm đấm lên thể hiện quyết tâm.

Uông Trữ Hạ nghẹn nước bọt, nói không lên lời. Não cô muốn nổ tung khi xoay chuyển nghĩ ra bài thuyết giáo để con trai đừng nói những lời kinh điển trên tivi nữa.

Chuông cửa kêu liên tục xen ngang bài thuyết giảng sắp thoát khỏi miệng, Uồng Trữ Hạ mất kiên nhẫn đùng đùng ra mở cửa, nóng nảy nói. “Ai vậy? Sáng sớm đã làm phiền…”

Thân Hình cao lớn của Mục Anh Húc lọt vào mắt, lông mày cô giãn ra, vai xìu xuống lẩm bẩm. “Là anh à?”