Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 139




Uông Trữ Hạ nói không suy nghĩ. “Sao anh ở đây? Thư ký Trần Hiên đâu?” Cô nhớ rõ người tiếp điện thoại và bảo sắp tới nơi là thư ký Trần Hiên, đột nhiên đổi thành Mục Anh Húc là ý gi? “Gặp tôi khiến em thất vọng đến thế? Em muốn gặp thư ký Trần Hiên hơn là gặp tôi?” “Tôi..” Uông Trữ Hạ định gật đầu, nhưng đụng phải ánh mắt bi thương của anh, chỉ có thể ngập ngừng im lặng.

Thấy cô không muốn trả lời, đáy mắt Mục Anh Húc lộ vẻ thất vọng. “Quên đi, hôm nay tôi tới đây để bàn công việc, tôi sẽ không làm em khó xử.”

Thái độ Mục Anh Húc nghiêm túc, hai người ngối đối diện, công việc được tiến hành nghiêm chỉnh. Bên ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng Uông Trữ Hạ cảm thấy không chân thật, cô chưa bao giờ nghĩ bản thân có thể bình yên thảo luận với Mục Anh Húc về công việc.

Dĩ nhiên, đây là cảm nhận quá sớm của cô, khi một giọng nói chói tai cách đó không xa chen vào giữa hai người. “Ôi trời, đây không phải chủ tịch phu nhân của công ty chúng ta sao? Ngang nhiên hẹn hò với đàn ông ngay gần công ty, thật đáng khâm phục”

Giọng nói giễu cợt, vẻ mặt trâng tráo tự mãn của người đang tiến tới khiến Uông Trữ Hạ dâng lên từng trận chán ghét buồn nôn. Chu Sở Sở, người phụ nữ mà cô ít muốn giao tiếp nhất trong công ty, từng là thư ký cũ của Hứa tổng, hiện đã chuyển sang bộ phận nhân sự.

Ngày từ đầu Uông Trữ Hạ gia nhập công ty, Chu Sở Sở khắp nơi đều coi thường cô, liên tục gây sự và tạo rắc rối cho cô, Hứa Cao Lãng phát hiện liền chuyển ả đến phòng tổ chức nhân sự. Vì lý do này, Chu Sở sở luôn ôm mối hận trong lòng.

Vô tình xuống quán cà phê mua đồ uống, ả nhìn thấy Uông Trữ Hạ đi cùng một người đàn ông, mặc dù không thấy bộ dáng người đàn ông, nhưng chỉ nhìn từ đằng sau, Chu Sở Sở biết không phải Hứa Cao Lãng. Ả làm việc cùng Hứa tổng hai năm, ít nhất cũng quen thuộc với hình thể han.

Nghe lời mia mai của á, lông mày Mục Anh Húc nhíu lại, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.

Chu Sở Sở không nhận ra nguy hiểm gần kề, ả bước đến, tiếp tục chế nhạo. “Cô đúng là hồ ly tinh với nhiều mưu mô. Nếu Hứa tổng biết cô là loại phụ nữ chuyên quyến rũ đàn ông, cô nghĩ hắn còn muốn một người vợ như cô?” “Hiện tại tôi đang gặp đối tác của công ty, cô nên cẩn thận lời nói. Vui lòng không làm phiền chúng tôi.” Uông Trữ Hạ nhìn rõ sắc mặt Mục Anh Húc ngày càng kém, trước khi anh bùng nổ thành ác quỷ, cô cố gắng thuyết phục Chu Sở Sở rời đi.

Tiếc rằng, Chu Sở Sở không phải người nhay cảm về nguy hiểm, ả càng nói càng hung hăng, “Chột dạ rồi đúng không? Cô đừng mang công việc ra dọa tôi. Hóa ra giám đốc thiết kế Layla của chúng ta cùng chụm đầu thân mật với đàn ông trong quán cà phê cũng là làm việc cơ đấy.”

Lời nói gai góc xúc phạm nhân phẩm khiến Uông Trữ Hạ không nhịn được nữa, nhưng cô chưa kịp nói, Mục Anh Húc đã đứng phắt dậy, quay ngoắt người.

Cảm giác nguy hiểm cận kề khiển trái tim Uông Trữ Hạ run lên hồi chuông cảnh báo. Một linh cảm xấu nảy sinh. Vé tự mãn trên mặt Chu Sở Sở rạn nứt, khuôn mặt u ám chết chóc của Mục Anh Húc hoàn toàn bộc phát dọa đối phương.

Nhìn thấy gương mặt thường xuất hiện trên tạp chí, nhớ lại những tin đồn về ác quỷ hung tợn đối diện, Chu Sở Sở hối hận thối ruột thối gan. Ả ước gì thời gian quay ngược lại, có kề dao vào cổ, á cũng không dám gây sự với Layla.

Bây giờ quá muộn để nói bất cứ điều gì, ả đã khiêu khích một người có thể dễ dàng hủy hoại công việc và cuộc sống của người khác. Ý tưởng muốn quỳ xuống phủ phục dưới chân Mục Anh Húc cũng hình thành trong đầu Chu Sở Sở. Chân ả như chôn chặt xuống, môi mấp máy run rẩy, lắp bắp không trọn vẹn. “Mục tổng…tôi không biết chị Layla đang bàn chuyện công việc với ngài… đây là hiểu lầm..”

Mục Anh Húc lạnh lùng cắt ngang, không hứng thú nghe lời giải thích. “Nhắc lại lời cô vừa nói về Layla!”

Mệnh lệnh của anh khiến ả không dám từ chối, lời nói khó nghe không thốt nổi một tiếng. Do dự khiến bàn tay đẫm mồ hội vì sợ, ả sợ hãi nhắc lại dễ nghe hơn. “Ý tôi là… mọi người trong công ty đều nói rằng chị Layla và Hứa tổng đã kết hôn. Tôi nhầm tưởng chị ấy lén cắm sừng Hứa tổng, nên ..” “Kết hôn?” Mục Anh Húc lặp lại với giọng khàn đặc, anh liếc nhìn Uông Trữ Hạ đầy nghi vấn. “Em kết hôn với anh ta khi nào? Hai người lấy giấy chứng nhận chưa?”

Uông Trữ Hạ thầm than trong lòng về tác hại của tin đồn nhảm nhí, cô không biết giải thích thế nào và cũng không muốn giải thích.

Chu Sở Sở đứng trong bầu không khí bí bức, ngập ngừng hỏi. “Mục… tổng, ngài Mục tôi không quấy rầy công việc của hai người, tôi đi trước được không?” “Cút!!!” Tiếng quát giận dữ của Mục Anh Húc lại như tiếng trời của Chu Sở Sở, ả không dám hít thở ngụm khí nào, lập tức chuồn nhanh, biến mất khỏi ánh mắt dữ tợn của anh.

Động tĩnh do Chủ Sở Sở gây ra khá lớn, nhiều người trong quán cà phê thích thú tò mò nhìn hai người. Uông Trữ Hạ lúng túng ho khan, nhỏ giọng nói. “Mục tổng, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.” “Nói đi, chuyện phát triển nhanh như vậy khi nào?” Mục Anh Húc không nghe thấy lời cô, vẫn đứng thẳng tắp nhìn xuống chất vấn.

Đối với nghi vấn của anh cùng tính cách gan lỳ nếu không có câu trả lời, nếu cô hôm nay không giải thích hợp lý, đừng hòng nguyên vẹn rời khỏi đây.

Uông Trữ Hạ nói thẳng không giấu giếm. “Đều là lời đồn trong công ty, thông tin sai lệch sự thật, không có chuyện kết hôn nào hết.

Trái tim phiền phức trở nên thoải mái trước câu trả lời, Mục Anh Húc thấy lòng nhẹ nhõm lâng lâng. Anh không đối đầu cô, cũng không muốn cô phải xấu hổ trước mặt nhiều người, liền chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt vẫn lạnh lùng áp bức. Mục Anh Húc lợi dụng tình hình, tiếp tục tấn công. “Không có lửa làm sao có khói. Tin đồn chắc chắn dựa trên căn cứ nào đấy. Em với Hứa Cao Lãng là quan hệ gì? Nghe nói hai người sắp đinh hôn?” Tay cầm cốc cà phê của Uông Trữ Hạ khựng lại, thật may cô chưa uống, nếu không sẽ sặc mất. “Anh nghe tin đồn ở đâu?” “Đây cũng là tin đồn? Tôi thấy không phải như vậy.” Mục Anh Húc rất khó khăn mới nói ra được thông tin này. “Chính tai tôi nghe thấy Hứa Cao Lãng gọi điện nói chuyện với người khác. Nói sẽ sớm cưới em, nhanh chóng sinh ra một cậu quý tử.”

Uông Trữ Hạ choáng váng. Lời hứa giúp đỡ Hứa Cao Lãng đang dần phát triển theo hướng không thể kiếm soát, mọi thứ bắt đầu lộn xộn, ngày càng tệ hơn khiến cô không biết giải thích từ đâu.

Uông Trữ Hạ sững người bất động làm Mục Anh Húc hiểu lầm sâu sắc hơn, anh cười châm biểm. “Tôi không ngờ rằng em có thể đối xử hết lòng với người em quan tâm như vậy. Em thích Hứa Cao Lãng đến mức không muốn nhận lại con ruột của mình.”

Sắc mặt Uông Trữ Hạ xanh mét khi anh nhắc đến Mục Niệm. Trái tim đau đớn như bị ai bóp nát, ánh mắt ngập nước của Mục Niệm ngày hôm qua không ngừng hiện về trong tâm trí cô. “Em phải nhìn thấy Mục Niệm buồn thế nào vào hôm qua, mới hiểu tổn thương em vứt lại cho con lớn đến dường nào. Nó rất vui vì em đã quay về, nhưng nó không mong đợi bị mẹ ruột từ chối nhận. Đúng là đứa trẻ bất hạnh đáng thương” Mục Anh Húc từ tổn găm dao vào tim cô.

Cơn đau dù nén vào sâu trong lòng thì vẫn nhói lên từng cơn, Uông Trữ Hạ hỏi theo bản năng. “Niệm Nhi bắt đầu ghét tôi, đúng không?” “Không.” Mục Anh Húc cười chán nản, giọng lạnh lẽo hơn thường ngày. “Tôi không nói sự thật với nó. Tôi nói với Mục Niệm, Hứa Cao Lãng là ông chủ nơi em làm việc, công ty sẽ đuổi việc em nếu biết em đã có con. Mục Niệm cũng hứa nếu gặp lại, nó sẽ giả vờ không quen biết em.”

Cặp mắt ưng nhìn xoáy vào cô, nhả chậm từng từ. “Em biết lý do vì sao không? Vì Mục Niệm yêu thích em, nó không muốn em buồn vì mất việc. Nó chỉ là đứa trẻ năm tuổi nhưng biết nghĩ hơn em. Em có thể yên tâm diễn nốt vở kịch của bản thân.”

Uông Trữ Hạ cắn chặt môi dưới, im lặng.

Mục Anh Húc thở hắt ra trước thái độ của cô. “Một năm trước em bỏ đi, không lời từ biệt với con ruột, một năm sau quay về, lại phủ nhận quan hệ với nó. Thật uống cho Mục Niệm yêu thương người mẹ như em.” “Muc Anh Húc…” Uông Trữ Hạ khó khăn gọi tên anh, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để nói. “Hãy giúp tôi nói lời xin lỗi với Mục Niệm. Tôi là mẹ, tôi nợ bé quá nhiều. Nếu không phải vì vụ tai nạn xe năm đó, có lẽ tôi sẽ không rời ra bé..” “Tôi không chuyển lời.” Mục Anh Húc kiên quyết từ chối, nhưng giật mình nhận ra điều gì đó không đúng, nheo mắt cẩn thận hỏi. “Em nhớ ra chuyện gì, đúng không?”

Cốc cà phê đặt lại trên bàn, bàn tay rủn ấy của cô không còn cầm vững được, Uông Trữ Hạ ngước mắt lên, tia hận thù lóe qua rất nhanh. Cô không trả lời mà hỏi ngược lại. “Sao vậy? Anh sợ tôi nhớ ra chuyện gì sao?”

Cô hừ lạnh, không cần câu trả lời, tiếp tục nói. “Mục tổng, tôi không muốn truy cứu chuyện khác. Tôi chỉ muốn hỏi anh, cái chết của Thể ca có liên quan gì đến anh không?” “Sao em hỏi vậy? Em rời đi vì nghi ngờ cái chết của Ôn Thế liên quan tôi?” Mục Anh Húc không tin những gì vừa nghe, anh cau chặt mày.

Uông Trữ Hạ biết sẽ không nhận được đáp án như mong muốn, cười nhạt. “Câu hỏi thứ hai, Cao Trữ Mộc đang ở đâu?” “Tôi nói rồi, ả đã bị trừng phạt, em tại sao cố chấp như vậy?” Mục Anh Húc không phải bênh vực Cao Trữ Mộc, càng không có thương hai á. Anh cảm thấy có lỗi với Khương Giang, rốt cuộc thì tình cảm thầm lặng của hàn dành cho Cao Trữ Mộc khiến anh không thể chĩa mũi nhọn vào ả. Anh đã chọn buông tay vì bạn.

Mục Anh Húc không chịu nói tung tích Cao Trữ Mộc, Uông Trữ Hạ khẽ hạ mắt, che giấu thất vọng bên trong. “Cả hai câu hỏi, anh đều không có ý định trả lời.”