Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 134




Trong nhà hàng các món tây, Hứa Cao Lãng ngồi bên cửa sổ thưởng thức bữa trưa yên tĩnh một mình, không nghĩ đến bị điện thoại của ông Hứa phá bĩnh. “A lô, bổ lại có chuyện gì à?”

Chỉ là câu hỏi theo thói quen, không nghĩ tới ông Hứa cáu gắt loạn xạ. con! Tôi không gọi thì anh cũng bơ luôn lão già này đúng

Mặc dù quen với tính khí thất thường bạo lực của ông Hứa, Hứa Cao Lãng cũng chỉ có thể cam chịu giải thích. “Con không có ý đó. Nói chung, con đang ăn trưa, bố nói vào mục đích chính đi.”

Ông Hứa khịt mũi, lạnh lùng ra lệnh. “Tôi rất hài lòng với cô bé Layla. Khi nào anh đưa con bé về nhà dùng Hứa Cao Lãng cầm nĩa xiên miếng thịt đút vào miệng, thản nhiên nói. “Không phải hai ngày trước mới cùng ăn cơm sao?” con ngu ngốc, chậm tiêu!” Ông Hứa quát tháo. “Ý tôi là rất vừa lòng cô con dâu tương lai này. Anh đừng mất thời gian tìm hiểu nữa, nhanh bắt người ta vào tay, để chạy mất thì còn ai thèm yêu anh? Tôi muốn ôm cháu trai! Cháu trai đấy, hiểu không hả tên chậm chạp kia?”

Vẻ mặt Hứa Cao Lãng thay đổi, khuôn mặt xấu hổ.

Hắn cùng Uông Trữ Hạ một vở kịch, mục đích tạm thời là dỗ dành ông Hứa để cắt đứt các buổi gặp mặt xem mắt, không ngờ ông Hứa không chỉ bị lừa gạt còn nhanh nhẹn giục anh nhanh bắt người vào tay.

Hứa Cao Lãng lúng túng ho khan một tiếng, từ chối lời thúc giục của ông Hứa. “Bố, hiện tại công ty rất bận rộn. Layla mới gia nhập công ty không lâu, cần ổn định vị trí. Bây giờ kết hôn là không thích hợp.” “Cái gì?” Giọng gào lớn vang vọng qua điện thoại, không ai nghĩ rằng giọng nói sang sảng khỏe khoắn đó là của một ông bổ có đứa con trai ế vợ gần bốn mươi tuổi. “Tôi không cần biết công ty hiện tại thế nào. Anh là ông chủ thì nhanh chóng xử lý đống hỗn độn của công ty, đừng có trút xuống đầu nhân viên cấp dưới. Anh có biết tôi bao nhiêu tuổi rồi không hả? Ở tuổi anh, tôi đã dắt anh vào tiểu học rồi đấy. Anh định để tôi chờ đợi đứa cháu tương lai đến sức cùng lực kiệt hả? Tôi bảy mươi tuổi rồi, chứ còn trẻ trung gì mà chờ với đợi. Có mỗi đứa cháu trai mà anh cũng không sản xuất nổi cho tôi bế. Anh là đồ bất hiếu!”

Hửa Cao Lãng nghẹn miếng thịt trong cổ họng, hắn thấy ông Hửa quá cường điệu về tuổi tác. “Bố, năm nay ngài mới sáu mươi tuổi… đến bảy mươi tuổi còn cần mười năm nữa.” “Anh thực sự để tôi bảy mươi tuổi mới được nhìn mặt cháu trai?” Ông Hứa không cho hàn có cơ hội giải thích hay từ chối, trực tiếp ra lệnh. “Dù sao tôi cũng không quan tâm, chỉ cần biết anh sớm cùng Layla kết hôn cho tôi. Chưa có cháu trai, thì cũng phải có con dâu. Ngay trong năm nay

Ông Hứa thở dài thườn thượt. “A Lãng, con gái trong xã hội bây giờ rất thực dụng, không có nhiều cô gái thật thà và đàng hoàng tử te như Layla đâu. Anh nên nắm chắc cơ hội, chăm sóc lấy lòng con bé thật tốt, đừng để sống mất”

Nghe ông Hứa khuyên nhủ, Hứa Cao Lãng vừa thấy bị si nhục vừa không muốn làm mọi chuyện thêm rắc rối. Chỉ có thể thỏa hiệp, gật đầu đồng ý. “Vâng, vâng, con hiểu rồi, bố đừng lo. Con hứa sẽ có câu trả lời thuyết phục trong vòng một tháng. Sẽ không vuột mất Layla. Như vậy yên tâm chưa?” “Đây là con tự hứa. Bố không có ép.”

Ông Hứa cuối cùng cũng cúp máy, Hứa Cao Lãng rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tuy đảm bảo sẽ có câu trả lời làm ông Hứa hài lòng, nhưng hån hiểu lời giải thích đó là cát bụi không tôn tại. Một tháng sau, nếu ông Hứa hỏi, hẳn đành kiếm cớ nói rằng đã chia tay. Bất kể ông Hứa sẽ gây ra phiền phức gì, ít nhất hắn có bình yên trong một tháng.

Hứa Cao Lãng chưa bao giờ nghĩ đến việc từ giả thành thật với Uông trữ Hạ, vì hắn biết tình cảm chôn sâu trong lòng cô. Cô đã có người thương, không còn chỗ dung chứa cho hắn. Nhưng Hua Cao Lãng không biết, những lời hắn nói với ông

Hửa đã bị Mục Anh Húc ngồi bàn phía sau nghe thấy.

Nghe được lời Hứa Cao Lãng trò chuyện qua điện thoại, Mục Anh Húc tin rằng Uông Trữ Hạ đã có tình yêu mới với chủ tịch công ty cô làm việc.

Mục Anh Húc tự cười nhạo bản thân, anh phải tận mắt chứng kiến sự thật mới sẵn sàng từ bỏ. Sự chua xót trong lòng khiến bàn tay siết chặt, hứng thú ăn uống cũng không còn, Mục Anh Húc nhìn chám chấm các món ngon trước mặt mà không có khẩu vị.

Hứa Cao Lãng còn buổi họp chiều nay, liền vội vàng rời đi sau khi ăn xong. Không nhận ra Mục Anh Húc cách hàn một vách ngăn, nhìn châm chám bóng lưng Hứa Cao Lãng, đến khi hån khuất khỏi cánh cửa mới hạ mắt xuống.

Rất lâu sau, Mục Anh Húc đứng dậy rời khỏi nhà hàng với trái tim tổn thương mất mát. Một chiếc Bugatty dừng trước mặt ngay khi anh ra khỏi cửa. Đây là kế hoạch anh vạch sẵn với chú Trần thời gian đến đón, để không khơi dậy chú ý và nghi ngờ của người khác khi anh lén theo sau Hứa Cao Lãng. Tuy nhiên, khi Mục Anh Húc kéo cửa bước lên xe, anh nhận ra người đến đón mình không phải là chú Trần.

Khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc của người ngồi ghế lái làm anh sửng sốt. “Tôi không gọi cậu đến đón. Chú Trần đâu?” Quách Thẩm Ngạn trả lời thản nhiên. “Chú Trần không có kỹ năng lái xe bằng tôi. Tôi ổn định hơn rất nhiều trong việc theo dõi”

Mục Anh Húc lơ đãng nhìn ra ngoài cửa xe, không quá bận tâm. Quách Thẩm Ngạn nhận ra sự phân tâm của anh, do dự hỏi. “Tôi vừa thấy chủ tịch tập đoàn Thánh Hâm đi ra.” “Hử, thật sao?” Mục Anh Húc trả lời trong vô thức, như thế anh không ngạc nhiên về điều hắn nói, thái độ bình tĩnh, hơi bất thường.

Quách Thẩm Ngạn càng thêm chắn chắc về suy đoán của mình, thắng thån hỏi. “Người cậu theo dõi là Hứa Cao Lãng, đúng không?” Han thông qua chủ Trần, chỉ biết kế hoạch của Mục Anh Húc là căn chuẩn thời gian xuất hiện, mục đích để làm gì thì không khai thác được. Mục Anh Húc nhướn mày nhìn lại, hờ hững phủ nhận. “Cậu tưởng đây là phim trinh thám đấy hả? Nhà hàng này rất nối tiếng, không tránh khỏi sẽ trùng hợp gặp vài người quen. Đừng nói tôi không thể đến đây ăn trưa?”

Quách Thẩm Ngạn vừa lái xe, vừa liếc mắt sang Mục Anh Húc, khóe miệng nhếch lên giễu cợt. “Tôi không ngờ Mục tổng, người luôn coi công việc là mạng sống của mình, lại có thể chỉ vì một bữa ăn mà chịu khó chạy đến nơi cách xa công ty như vậy để ăn trưa.”

Mục Anh Húc không bị tác động bởi các lời châm biếm, anh lạnh giọng nói. “Đây là chuyện của tôi, cậu không cần xen vào.”

Quách Thẩm Ngạn dựa vào tình bạn bao năm, không ngừng lại. “Cậu cố tình theo dõi Hứa Cao Lãng, thật ra là muốn biết quan hệ của hắn và Uông Trữ Hạ, đúng không? Làm gì có chuyện chỉ vì bữa cơm mà chạy xe xa vậy, cậu định lừa con nít?”

Bị bạn thân đoán được tâm tư, Mục Anh Húc cũng không xấu hổ, bình đạm nói. “Tôi chi không muốn em ấy bị lừa dối. Hạ Hạ rất ngốc trong cách nhìn người.” “Đừng tự chuốc phiền não vào bản thân nữa” Quách Thẩm Ngạn nhìn anh với ánh mắt phức tạp, vừa cảm thông vừa thất vọng, hắn cố gắng thuyết phục. “Đừng lo chuyện của cô ta nữa, cô ta không xứng đáng để cậu đối xử tốt đâu.” “Câm miệng! Tôi cẩm cậu nói em ấy như thế”

Quách Thẩm Ngạn không nao núng trước ánh mắt lạnh lẽo của Mục Anh Húc, tiếp tục nói ra sự thật. “Tôi nói sai chỗ nào? Một năm trước, cô ta là người rời bỏ cậu không lời từ biệt. Cậu hết lòng hết dạ vì cô ta, yêu thương chăm sóc, kết quả thì sao? Không phải cô ta vẫn tìm tình yêu mới, bỏ rơi cậu đó thôi.”

Lời nói của Quách Thẩm Ngạn sắc như dao, đâm sâu vào trái tim của Mục Anh Húc. Mỗi lời hắn nói đều tạo thành vết thương sâu hoắm, nhưng ngay cả khi tim đau, ngực khó thở, Mục Anh Húc vẫn không ngừng bênh vực Uống Trữ Hạ. “Chắc chắn có gì đó hiểu lầm. Tôi sợ rằng, em ấy đã nhớ lại quá khứ nên mới hận tôi, chọn cách rời đi không lời từ biệt. Tôi không trách em ấy, là tôi có lỗi.”

Nhìn trạng thái u mê mờ mắt của Mục Anh Húc, Quách Thẩm Ngạn tức giận hít sâu một hơi, đè nén những lời muốn quát tháo. Lúc này hắn càng nói những điều không tốt về Uông Trữ Hạ, phần sẽ càng làm Mục Anh Húc nghi ngờ.

Tại tập đoàn Thánh Hâm, Uông Trữ Hạ tổi nay tăng ca, làm đến hơn chín giờ mới hoàn thành công việc trên tay. Công ty đúng là bận rộn như lời Hứa Cao Lãng nói với ông Hứa.

Thời điểm cô chuẩn bị rời đi, phát hiện đèn phòng làm việc của Hứa Cao Lãng vẫn còn sáng. Suy nghĩ vài giây, cô đi về phía văn phòng và gõ cửa. “Vào đi.”

Câu trả lời từ bên trong vòng ra chứng minh cô đoán đúng, Hứa Cao Lãng cũng đang tăng ca.

Đẩy cửa văn phòng bước vào, nhìn Hứa Cao Lãng cúi đầu cặm cụi nghiêm túc bên xấp tài liệu dày cộm, cô mim cười quan tâm. “Hứa tổng đúng là người nghiện công việc. Anh định làm xuyên đêm luôn đấy à?”