Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 105




Những ngày sau đó, Uông Trữ Hạ bận rộn chăm sóc ông Cao và Cao Trữ Mộc trong bệnh viện.

Ông Cao bị thương ngoài da, và đau tim nhẹ do tức giận, nghỉ ngơi điều dưỡng theo lời bác sĩ khôi phục rất nhanh. Vết thương của Cao Trữ Mộc cần thời gian lâu hơn mới lành.

Nhìn thấy ông Cao tự mình đến phòng bệnh Cao Trữ Mộc, Uông Trữ Hạ vội vàng lấy ghế cho ông ngồi. “Bố, ngồi đi. Muốn sang thăm chị, sao không gọi con?”

Ông Cao ngồi xuống, hài lòng với thái độ ân cần của cô. “Mấy ngày gần đây con vất vả rồi. Lại chưa ăn cơm đúng không? Xuống căn tin ăn cái gì đi. Ở đây có bố lo rồi.”

“Không sao, con không đói” Uông Trữ Hạ cười bối rối, cô chưa quen xưng hô thân mật với người nhà.

“Con lại cãi lời, phải không?” Ông Cao cố tình giả bộ tức giận.

Theo lời kể của Cao Trữ Mộc, cô biết trước đây bản thân cãi lời gia đình khiến bố đau lòng giận dữ rất nhiều. Uông Trữ Hạ không muốn quá khứ lặp lại, đành ngoan ngoãn nghe lời. “Bố đừng giận. Con đi ăn ngay.”

Cửa phòng bệnh khép lại, ông Cao liếc mắt nhìn Cao Trữ Mộc đang nhắm mắt trên giường, từ ái trên mặt biến mất nhanh chóng.

“Được rồi, đừng giả vờ. Người cũng đi rồi, diễn cho ai xem”

Cao Trữ Mộc mở mắt, bên trong là vẻ tỉnh táo chứ không phải ánh mắt của người vừa tỉnh ngủ. “Con là bệnh nhân, bố không quan tâm con gái chút nào.”

Nhìn thấu vẻ bất mãn tủi thân của Cao Trữ Mộc, ông Cao tàn nhẫn vạch trần. “Con bé kia không đáng nhắc tới, bố lại không hiểu con gái mình?”

Cao Trữ Mộc cong môi cười, nhanh nhẹn ngồi dậy, vuốt gọn lại mái tóc rối. Động tác trôi chảy không giống người vừa trải qua cuộc phẫu thuật bị dao đâm.

“Bọn đòi nợ thuê vừa gọi điện muốn thanh toán nốt tiền thù lao. Bọn chúng nói việc con giấu túi máu trong người không có trong kế hoạch. Kẻ đâm trúng con bị ám ảnh tâm lý giết người đòi thêm tiền điều trị.”

Cao Trữ Mộc hừ lạnh, khinh khỉnh nói. “Con không ngu đến mức dùng tính mạng mình để đặt cược. Ngay cả khi đây là hành động bắt buộc, con phải biết chọn cách đạt được mục tiêu của mình mà không làm tổn thương bản thân. Bố bảo bọn chúng đừng hòng moi thêm xu nào. Con chưa xử tội gã râu quai nón dám tát con.”

Ông Cao tin tưởng quyết định của con gái, hỏi sang chuyện quan trọng. “Con nghĩ kế hoạch lần này lấy được thiện cảm và tin tưởng của Uông Trữ Hạ chứ?”

“Bố yên tâm. Con nhỏ đó ngu lắm. Uông Trữ Hạ là người giàu tình cảm, bề ngoài trông mạnh mẽ, nhưng bản chất bên trong thiện lương và yếu đuối. Chỉ bằng việc con dùng thân mình bảo vệ cô ta, ân cứu mạng sẽ đeo đẳng suốt trong tâm trí cô ta thôi. Bố không thấy cả ngày cô ta túc trực trước giường bệnh, nghe theo mọi yêu cầu của con hả?”

Cao Trữ Mộc hiểu rõ con người Uông Trữ Hạ, tự tin đã nắm giữ được lòng tin tuyệt đối của cô. Á cười khanh khách tự mãn. “Cô ta là loại người dễ nắm bắt và điều khiển nhất.”

Ông Cao vẫn có chuyện lo nghĩ, đặc biệt dặn dò ả. “Con không nên cho cô ta liên lạc điện thoại với Mục Anh Húc. Anh ta là tên nham hiểm cáo già, thủ đoạn của chúng ta chưa chắc đã qua được tai mắt sắp đặt xung quanh đâu. Bệnh viện này cũng không an toàn, đừng để lộ sơ hở khiến kế hoạch thất bại.”

“Không cần lo!” Cao Trữ Mộc ngồi vắt chân, ngạo nghễ nói. “Với tính cách Uông Trữ Hạ sau khi mất trí nhớ, cô ta rất ngang bướng tin vào nhận định của bản thân. Điều này có lợi cho chúng ta. Ân cứu mạng đủ khiến cô ta không chấp nhận bất kỳ lời nói xấu nào về chúng ta. Kể cả Mục Anh Húc phát hiện chúng ta chủ mưu, Uông Trữ Hạ sẽ không tin điều đó.”

Ông Cao và Cao Trữ Mộc nhìn nhau, hai người có cùng ánh mắt mưu mô xảo trá, hài lòng với tình hình hiện tại.

Buổi tối, Uông Trữ Hạ ở lại bệnh viện, ngồi nghe Cao Trữ Mộc kể rất nhiều chuyện thời thơ ấu của hai chị em. Đáng tiếc Uông Trữ Hạ không nhớ những ký ức xưa, cứ như thể những chuyện đó không liên quan gì đến cô.

Hóa ra, quá khứ của một người mất trí nhớ được nhớ lại qua lời kể của người khác, nó nhạt nhẽo xa lạ đến vậy?

Chuông điện thoại vang lên cứu Uông Trữ Hạ khỏi bầu không khí gượng gạo. Cao Trữ Mộc tò mò nhìn điện thoại.

Nhìn tên người gọi trên màn hình, nụ cười trên miệng Uông Trữ Hạ từ từ biến mất.

Hai chữ “Mục tổng” rất bắt mắt, Cao Trữ Mộc nhìn rõ nhưng không nói gì, yên lặng chờ Uông Trữ Hạ phản ứng.

Lúc này Uông Trữ Hạ mới hiểu ra ý nghĩa sự im lặng. Cao Trữ Mộc đang chờ đợi lựa chọn của cô. Cô cúp điện thoại không chút do dự.

Quyết định của Uống Trữ Hạ phù hợp mong đợi của Cao Trữ Mộc, khóe miệng ả nhếch lên hài lòng. Nhưng ả vẫn cố tình giả đò như không biết chuyện gì, cười hỏi. “Ai gọi vậy? Sao em không trả lời?”

“Không” Uông Trữ Hạ gượng gạo cười, nhẹ nhàng lắc đầu. “Là điện thoại quảng cáo. Không cần thiết nhấc máy.”

Điện thoại tiếp tục kêu sau lời giải thích, lần này là số điện thoại cố định của Mục gia. Uông Trữ Hạ nhíu mày, cô rất ngạc nhiên bởi sự gấp gáp kiên trì của đối phương, trong lòng dâng lên linh cảm xấu.

Cuối cùng vì lo lắng không yên, cô cười xin lỗi Cao Trữ Mộc. “Em ra ngoài nghe điện thoại.”

Đứng ngoài hành lang bệnh viện, Uông Trữ Hạ hít sâu một hơi điều chỉnh cảm xúc rồi kết nối điện thoại. “Không phải tôi nói đừng liên lạc nữa rồi hay sao? Anh phiền toái vậy? Gọi hết cái này đến cái khác.”

“Mẹ…”

Tiếng khóc nức nở yếu ớt vang lên đột ngột khiến lời trách mắng nghẹn trong cổ, tim Uông Trữ Hạ thắt chặt nhức nhối.

“Niệm Nhi? Vừa rồi mẹ không phải mắng con, con đừng sợ…” Uống Trữ Hạ hối hả rút lại lời nói nhưng không kịp, cô bối rối giải thích trong ân hận. “Mẹ không phải là không cần con.”

Tiếng nấc cụt trộn lẫn giọng sũng nước, giọng nói non nớt ngọng nghịu vấp váp cầu xin. “Mẹ nói sẽ không bỏ Niệm Nhi mà, hu hu. Bố mẹ đừng cãi nhau nữa, con sợ lắm. Niệm Nhi muốn mẹ!”

Mỗi chữ là một nhát dao cứa lên tim cô, Uông Trữ Hạ bắt đầu khó thở vì nói dối. “Niệm Nhi, mẹ không cãi nhau với bố. Con đừng khóc, ngoan, mẹ thương.”

Lời giải thích không được một đứa trẻ sắp bốn tuổi tin tưởng, Mục Niệm cãi lại rất nhanh.

“Không đúng, vừa rồi con dùng điện thoại của bố gọi điện, mẹ không nghe máy. Mẹ đừng giận, bố biết lỗi rồi… hu hu..”

Tiếng khóc rấm rức của Mục Niệm khiến cô sốt ruột, bắt đầu đổ lỗi cho Mục Anh Húc.

Chắc chắn anh ta xui khiến bé gọi điện. “Bố con đâu? Tại sao con dùng điện thoại của bố gọi cho mẹ?”

“Hức, bố say rượu, ngủ mất rồi” Mục Niệm hít hít mũi mách tội. “Tối nào bố cũng uống rượu rồi nôn khắp phòng. Bác Trần Hiên đang chăm sóc bố. Mẹ ơi, mẹ về nhà với con đi. Bố sẽ không uống rượu nếu mẹ ở nhà”

Nghe giọng van nài của Mục Niệm, Uông Trữ Hạ gần như đã đồng ý, nhưng tình hình hiện tại cần cân nhắc nhiều thứ, cô không thể làm việc theo cảm tính được.

Cuối cùng, Uông Trữ Hạ tàn nhắn nói “Niệm Nhi ngoan, phải nghe lời bố. Mẹ sẽ về thăm con sau.”

Cô nhanh chóng tắt máy, không nói thêm lời nào vì sợ bản thân sẽ bật khóc. Giữa hành lang bệnh viện, Uông Trữ Hạ nắm chặt điện thoại, cúi đầu trầm mặc, cô đơn đứng một mình.

Tại Mục gia, thư ký Trần Hiên sau khi sắp xếp ổn thỏa Mục Anh Húc uống rượu say mèm nằm nghỉ trong phòng, liền gặp Quách Thẩm Ngạn đứng đợi bên ngoài hành lang.

“Cậu ta ổn chứ?” Quách Thẩm Ngạn nhìn vào cánh cửa đóng kín sau lưng Trần Hiên, quan tâm hỏi “Cảm ơn anh Quách đã chu đáo đưa Mục tổng về nhà. Nếu anh Quách thực sự quan tâm đến Mục tổng, anh không nên tối nào cũng để ngài ấy uống quá nhiều rượu. Quán rượu của anh thiếu khách đến nỗi cần có bạn bè ủng hộ hàng đêm, mới duy trì việc kinh doanh được?”

Giọng điệu Trần Hiên thiếu thân thiện, đầy mỉa mai. Đối với người đột ngột quay về nước này, hẳn không có nửa điểm ấn tượng tốt. Trần Hiên luôn cảm thấy Quách Thẩm Ngạn quá nhiều mưu mô khi tiếp cận Mục Anh Húc.

Quách Thẩm Ngạn nghe ra vấn đề, hắn nhướn mày khó hiểu. “Thư ký Trần Hiên, chúng ta có gì hiểu lâm không?”

“Anh Quách có tật giật mình?” Trần Hiên bình tĩnh hỏi lại.

“Thư ký Trần Hiên, anh mới hợp tác với Mục Anh Húc vài năm, nhưng tôi và cậu ta là anh em với nhau mười năm. Anh còn không, tưởng tôi? Nghĩ tôi tiếp cận cậu ta có mục đích?