Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 10: “Em làm gì ở Mục thị? Nói!!!”




Khuôn mặt khủng bố giận dữ của Ôn Thế áp sát Uông Trữ Hạ.

Uông Trữ Hạ chột dạ, mắt đảo tròn lấp liếm hỏi. “Thế ca, anh đi đâu vậy? Không phải bây giờ đang giờ làm sao?”

“Hạ Hạ!” Ôn Thế quát lên, bóp mạnh vai cô. “Không phải anh cấm em đến Mục thị xin việc sao?”

Cơ thể Uông Trữ Hạ bị lắc mạnh, nước mắt ứa ra vì vai bị bóp nghiến đau đớn. “Em..”

Ôn Thế không cho cô nói hết lời, thô lỗ kéo tay cô rời khỏi cửa cao ốc to lớn.

“Đi theo anh! Rời khỏi đây. Ngay bây giờ!”

Cổ tay đau nhức bị lôi đi, Uông Trữ Hạ biết hắn giận nên lẽo đẽo chạy theo, hơi ấm ức vì lần đầu tiên bị Ôn Thế quát mắng cáu gắt.

Đi khá xa khỏi Mục Thị, Ôn Thế rẽ vào ngõ nhỏ vắng người bên cạnh, quay sang muốn tiếp tục mắng người thì phát hiện mắt Uống Trữ Hạ đang ngập nước.

“Khóc cái gì? Không nhẽ anh mắng oan cho em?”

Uông Trữ Hạ giật tay ra, nhìn dấu tay lằn đỏ trên làn da trắng hồng, nước mắt lã chã rơi đưa tay đến trước mặt Ôn Thế.

“Xoa xoa” Ôn Thế theo thói quen muốn cầm tay cô nhưng nhớ ra bản thân đang tức giận, liền trừng mắt, cơ thể đứng thẳng xa cách lãnh đạm.

“Đừng hòng làm nũng. Từ lúc nào em biết nói dối với anh? Có phải lời nói của anh không là gì với em? Em coi thường anh đúng không Hạ Hạ?”

Uông Trữ Hạ thấy không được cưng chiều như thường ngày, biết chuyện cô đến Mục thị thực sự làm Ôn Thế không vui. Cô bước đến gần, níu cổ tay áo hắn, lắc lắc.

“Thế ca. Hạ Hạ biết lỗi rồi. Đừng giận em nữa được không?” Mắt tròn long lanh nước, đôi môi đỏ căng mọng chu ra cầu xin. Mỗi lần Uống Trữ Hạ nhõng nhẽo xin lỗi, Ôn Thể đều đầu hàng vô điều kiện.

“Không được đến Mục thị xin việc, nhớ chưa?”

Uông Trữ Hạ bĩu môi gật đầu, nói lảng sang chuyện khác.

“Thế ca sao lại ra ngoài vào giờ này?”

“Anh có công chuyện gần đây” Ôn Thế cúi người làm ra động tác mới tiêu chuẩn của quý ông. “Tối nay anh có một bữa tiệc bắt buộc phải tham gia, Hạ Hạ tiểu thư có thể đi cùng anh không?”

Uông Trữ Hạ bật cười trong trẻo, đặt tay vào bàn tay to lớn, hơi nhún người đáp lễ.

“Rất sẵn sàng, thưa hoàng tử của lòng em” Vì muốn bồi thường việc ban ngày không nghe lời dặn của Ôn Thế, Uông Trữ Hạ chuẩn bị rất kỹ càng cho buổi tiệc tối. Cô chọn chiếc váy xinh đẹp nhất, trang điểm thật cầu kỳ. Cô không muốn Ôn Thể bị mất mặt khi đưa cô đi cùng.

Khoác tay Ôn Thể đi vào sảnh lớn, Uông Trữ Hạ trầm trồ về sự xa hoa hào nhoáng của buổi tiệc.

“Bữa tiệc lớn như vậy, chắc chắn có nhiều người quyền quý lắm. Anh đưa em đi không làm sao chứ?”

“Hạ Hạ phải tự tin vào ngoại hình của mình” Ôn Thể si mê nhìn cô.

Uông Trữ Hạ xấu hổ đỏ mặt, vẫn hơi lấn cấn trong lòng. “Nhưng khuôn mặt này từng động đến dao kéo..”

Đôi môi đỏ mọng bị Ôn Thế cắn nhẹ, mơn trớn như đang nhấm nháp món ăn hảo hạng. Ôn Thể di chuyển môi đến bên tai cô, lời thì thầm như có ma thuật.

“Em là cô gái xinh đẹp nhất đêm nay”

Hơi thở của Ôn Thế quá gần, nước hoa trên người hắn khiển đầu óc cô thiểu minh mẫn.

Ôn Thế đứng thẳng lên, ánh mắt lãnh đạm nhìn một người đàn ông qua vai cô.

Bên kia hội trường, đám đông đang vây quanh lấy lòng một người đàn ông phong độ. Anh ta có khuôn mặt đẹp trai ẩn giấu dưới khí chất tàn bạo lạnh lùng, thái độ hờ hững ngạo mạn với sự nhiệt tình bắt chuyện của các ông chủ, nhà đầu tư muốn nhấc lên quan hệ.

Ôn Thể biết người đàn ông này. Mục Anh Húc, người đứng đầu tập đoàn Mục thị, một kẻ máu lạnh tàn ác từ trong xương tủy. .

Cách đây ba năm, Ôn Thể hiểu rõ tình cảm trong lòng Cao Trữ Tịch là dành cho ai. Dù cô liên tiếp bị tổn thương, vẫn hạ mình không biết xấu hổ đi theo người đàn ông lạnh lùng kia.

Ôn Thế sợ rằng, người con gái hắn yêu sẽ rời bỏ hắn, về bên Mục Anh Húc như ba năm trước.

Lo sợ trong lòng khiến Ôn Thế thêm lần nữa dặn dò Uông Trữ Hạ.

“Hạ Hạ, hứa với anh không bao giờ nhắc đến chuyện em từng phẫu thuật thẩm mỹ, được không?”

Uông Trữ Hạ thấy thái độ Ôn Thế cường ngạnh khó hiểu, ngạc nhiên hỏi. “Chuyện đó tại sao em phải kể với người khác?”

Khóe mắt phát hiện có người mà hắn chán ghét đang đi đến, Ôn Thể không tập trung trả lời Uông Trữ Hạ. Mặt hắn hơi tái nhợt dưới ánh đèn, vẻ ngoài lạnh nhạt làm hắn như đang đổ bệnh.

Uông Trữ Hạ vội cầm tay hắn lo lắng.

“Thế ca, sắc mặt anh không tốt. Có phải anh thấy trong người không khỏe? Em dìu anh đến bên kia ngồi nghỉ nhé. Hay em tìm bác sĩ khám cho anh? Những buổi tiệc thế này chắc phải chuẩn bị bác sĩ sơ cua chứ?”

Ôn Thể đang bất an cũng phải bật cười trước cái miệng tía lia của cô. “Bác sĩ sơ cua? Giỏi cho suy nghĩ vui tính của em”

Uông Trữ Hạ giậm chân vì bị đùa giỡn, Ôn Thế vội dỗ dành. “Được rồi. Hạ Hạ tiểu thư nhanh đưa tôi đến nơi nào thoáng đãng hơn đi”

Uông Trữ Hạ khoác tay Ôn Thế, hơi kéo về phía trước. “Tuân lệnh”

“Không phải Ôn thiếu gia đây sao? Ba năm không gặp, có vẻ khẩu vị của Ôn Thiếu gia được nâng cao rất nhiều”

Giọng châm biếm vang lên với thân hình to lớn chắn ngang đường đi của hai người.

Uông Trữ Hạ nghiêng đầu nhìn người đàn ông với thân hình cao lớn trong bộ vest cắt may khéo léo, khuôn mặt vuông dài, cằm chẻ, sống mũi cao cùng đôi môi dầy rất gợi cảm.

Gợi cảm? Uông Trữ Hạ giật mình vì bản thân cảm thấy một người xa lạ gợi cảm ngay lần đầu gặp. Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, lặng lẽ đứng yên bên cạnh chờ đợi.

Qua cách xưng hô, cô đoán Ôn Thể có biết người đàn ông.

“Mục Anh Húc. Chuyện riêng của tôi không khiến anh bận lòng quan tâm. Tôi còn có chuyện, không tiếp được Mục tổng” Ôn Thể lạnh nhạt đáp lời, cố tình nghiêng sang hôn nhẹ trán Uông Trữ Hạ. “Hạ Hạ, chúng ta đi”.

Bị thân mật trước mặt nhiều người, Uông Trữ Tịch bối rồi đảo mắt nhìn xung quanh.

Tầm mắt cô chạm phải cặp mắt ưng sắc bén của Mục Anh Húc, sự tàn bạo khát máu trong đó bủa vây giác quan của cô. Uông Trữ Hạ cảm thấy bản thân bị đóng băng, hơi thở bị chiếm giữ, không cách nào thở được.

Mục Anh Húc đảo mắt lướt qua cơ thể Công Trữ Hạ. anh công nhận cô gái này xinh đẹp không kém những tiểu thư xuất hiện tối nay.

Mục Anh Húc xoa cằm, nheo mắt đánh giá Uông Trữ Hạ như một món hàng. “Đây là tiểu thư nhà nào, sao tôi chưa gặp bao giờ?”

Ôn Thể bước đến chắn trước mặt cô, ngăn cản tâm nhìn của hai người.

“Mục tổng, đừng quá phận. Đây là vị hôn thê của tôi, mong ngài tôn trọng cô ấy”

“Vị hôn thế? Vậy kỹ nữ Trữ Tịch, người tình yêu mến của Ôn thiếu gia đã bị quên lãng rồi?”

“Thứ người như anh không xứng để nhắc đến tên Trữ Tịch” Ôn Thể siết chặt nắm tay, giận dữ nói.

“Tôi không xứng, không nhẽ anh xứng?” Mục Anh Húc bước đến, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Khí thế cuồng bạo ngạo nghễ kích phát tỏa ra xung quanh, Mục Anh Húc trông thật lạnh lẽo đáng sợ. “Trữ Tịch đúng là không có mắt nhìn người. Luôn miệng tuôn toàn lời hoa mỹ về tình yêu thiên trường địa cửu. Sự thật không đến ba năm ngắn ngủn, Ôn thiếu gia đã nhanh chóng có tình yêu mới. Quá nực cười và kệch cỡm cho thứ tình yêu rác rưởi”

Bị chế giễu cợt nhả, bị nghi ngờ tình cảm ba năm qua dành cho Trữ Tịch, Ôn Thể bị Mục Anh Húc mạt sát như một gã sở khanh.

Vài người muốn lấy lòng Mục Anh Húc nhanh chóng hùa theo chỉ trích Ôn Thế.

“Đây không phải Ôn thiếu gia của Ôn thị sao? Tôi nghe nói ba năm trước Ôn lão gia đột quỵ qua đời vì nghe tin cháu trai sống chung nhà với một phụ nữ có thai”

“Tôi còn nghe nói, cái thai kia vốn không phải của Ôn thiếu gia”

“Vì một phụ nữ mà hại chết người thân, cuối cùng lại nhanh chóng có vị hôn thê khác, loại bạc tình thế này đúng là hiếm có”.

“Cô gái đứng bên cạnh là vị hôn thê của cậu ta? Thật đáng thương, xinh đẹp như thế mà bị lừa bởi loại đàn ông không ra gì.”

Uông Trữ Hạ nghe thấy Ôn Thế trước đây từng yêu một phụ nữ khác thì rất ngạc nhiên. Ba năm bên nhau, Ôn Thể là người tốt, rất chung tình và luôn chăm sóc cô chu đáo. Ôn Thế không thể nào là người tệ hại như miệng lưỡi ác độc của những người này.

Uông Trữ Hạ trừng mắt nhìn Mục Anh Húc. Chính người đàn ông lạnh lùng độc miệng kia khơi mào điều khiến dư luận. Cô bước lên trước, muốn ra mặt giải thích thay Ôn Thế.

“Các người không có bằng chứng, không được ngậm máu phun người. Thế ca..” “Hạ Hạ, im miệng” Ôn Thế quát lên, ngăn cản Uông Trữ Hạ với vẻ mặt không vui.