Kinh thành Tham tướng phủ, Tư Mã Ngọc Kiều hầm hầm vào thư phòng phụ thân, đung đưa cánh tay phụ thân nói: "Con nghe được tin Chiêu vương huỷ bỏ hôn ước, Kỷ Tiểu Nguyệt bỏ đi, hai bên một lần nữa hoà đàm a. Chu Tấn đã quay về sông Tinh Nguyệt, ông ta là phụ thân Chu Nhược, nếu ông ấy nhân cơ hội này lấy chức vị Thái tử phi cho Chu Nhược, con đây chẳng phải ở dưới nha đầu kia sao, con không cam tâm, người nhanh nghĩ cách đi"
Trong thư phòng, một nam nhân tuổi trung niên đang đọc sách, nhìn thoáng qua Tư Mã Ngọc Kiều nói: "Hoảng hốt gấp gáp như thế tương lai sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ chứ"
Giọng điệu cực kỳ nhạt nhẽo có một loại âm ngoan hiếm thấy, phụ thân Tư Mã Ngọc Kiều là một người rất có tâm cơ, chẳng thế thì tại Tư Mã tộc nhân tài đông đúc làm thể nào mà có quyền có chức như bây giờ, tên dựa theo gia phả gọi là Tư Mã Tranh. Người vốn phải thay thế chức vụ của Tư Mã Tuấn ra chiến tuyến ở Uyển Thành lẽ ra là gã, ai ngờ nửa đường xuất hiện tên tiểu quỷ Kỷ Thần Tinh, mười mấy tuổi đã được phong làm tướng quân, nếu thật sự đánh nhau thì không nói, nhưng mệnh của tiểu tử kia cũng quá may mắn, chỉ mới đánh một lần đã hoà đàm, công trạng từ trên trời rớt xuống như vậy khiến Tư Mã Tranh tức giận đã lâu.
Sau khi đình chiến gã vẫn chỉ làm tham tướng, tất cả đều do tên tiểu tử kia, này không nói, nhưng con gái yêu của gã vậy mà cũng bại dưới tay Kỷ Tiểu Nguyệt, chấp nhận làm trắc phi. Thế nhưng hiện giờ theo tin tức truyền lại, Tư Mã Tranh vẫn chưa dám nói cho Ngọc Kiều, không thì chẳng biết còn náo loạn đến mức nào. Đứa con gái ruột của gã đúng thực là ma tinh của gã mà,từ nhỏ liền thích Vân Tử Xung, nàng không biết Kỷ Tiểu Nguyệt dù thật sự bỏ đi, nhưng Vân Tử Xung hiện giờ ai cũng không cưới, ngay cả Chu Nhược phương Bắc hắn cũng cự tuyệt, huống chi Ngọc Kiều, hắn cố ý muốn cưới Kỷ Tiểu Nguyệt.
Kỷ gia vốn chỉ là một dòng họ bần hàn, hiện giờ một người là tướng quân, một người là Thái Tử Phi, tương lai không lâu còn có thể là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, mà đến lúc đó nền móng của Kỷ gia cũng sâu, khó thể lay động. Thế nhưng cho dù mình hiện tại ra tay, đối phó với Kỷ Tiểu Nguyệt cùng Kỷ Thần Tinh, như thế thì vị trí Thái Tử Phi tương lai là Hoàng Hậu cũng không đến lượt Ngọc Kiều, vẫn bị ngăn bởi Chu Nhược, nếu như xem bộ dáng, xem thân phận, Ngọc Kiều vẫn thua, có thể thấy, cho dù không có Kỷ Tiểu Nguyệt, tương lai ở trong thâm cung, Ngọc Kiều cũng rất khó ra mặt, những thứ này cần bàn bạc kỹ hơn.
Tư Mã Tranh vỗ vỗ tay Ngọc Kiều nói: "Yên tâm phụ thân sẽ nghĩ cách, con chờ làm Thái Tử Phi đi"
Tư Mã Ngọc Kiều nhất thời lộ ra vui mừng, phút chốc lại âm trầm mặt nói: "Cho dù con làm Thái Tử Phi, Tử Xung ca ca vẫn thích Kỷ Tiểu Nguyệt, hắn đến giờ vẫn không chú ý đến con"
Tư Mã Tranh cười nói: "Con trở về nghỉ ngơi đi, việc này phụ thân sẽ thay con xử lý tốt"
Nhìn bóng lưng nữ nhân dần dần tiêu thất, Tư Mã Tranh có chút u ám nở nụ cười: "Người tới"
Rất nhanh đi vào một tiểu nha hoàn: "Lão gia có gì phân phó"
"Đi hậu viện môn khách mời Doãn tiên sinh đến, nói ta có chuyện quan trọng thỉnh giáo"
Nha đầu nọ đáp ứng rời đi.
Tạm thời không nhắc tới chuyện ở đây, lại nói Chu Tấn đến Tinh trấn Hoàn Thải các, phát hiện nơi này khác hẳn với trước kia, suýt nữa cho rằng chính mình đi nhầm chỗ. Nơi này dường như nhìn không ra, tuy vẫn xa hoa như trước, nhưng sự thanh nhã trước kia không hề có, mà một đường đi tới cũng không phát hiện bất kỳ kỹ nữ xinh đẹp nào, trái lại đổi thành những tên sai vặt bận cùng một màu, rất không giống phong cách Tử Liệt, Chu Tấn không khỏi âm thầm nhíu mày, từ đây có thể biết được xác xuất thành công rất thấp.
Trên Hoàn Thải các hiện giờ bố trí thoải mái cao nhã, cùng vẻ tầm thường tục tĩu trước kia không hề giống, màn lụa đầy màu sắc bốn phía đã bị màu xanh nhạt thay thế, gió nhẹ di động, tựa như ảo mộng, rất sạch sẽ và thoải mái. Chu Tấn nhớ rõ nơi này thường ngày đều là một màn múa hát ướt át, mỹ nữ như mây, nhất thời không quen với sự thay đổi này, có chút giật mình.
Trên bậc thềm cẩm thạch, Vân Tử Liệt đang cúi đầu vẽ tranh, đưa lưng về phía Chu Tấn, hơi hơi cúi đầu, gió nhẹ từ từ xuyên qua cửa sổ thủy tinh làm di động tay áo rông rãi của hắn, có một loại tiêu sái mà Chu Tấn chưa thấy qua, một lúc sau, Vân Tử Liệt mới hạ bút xoay người nhìn Chu Tấn nói: "Kỷ Tiểu Nguyệt, cậu thấy quá nhiều lần thôi, người nhìn một cái bức họa ta vẽ có giống không"
Chu Tấn vuốt râu đi tới, trên án rộng là một bức tranh thủy mặc vẽ mỹ nhân, vẽ lên dáng người xinh đẹp đang múa kiếm, toàn thân áo trắng phiêu phiêu như tiên, ngũ quan tuy không rõ ràng, nhưng cổ khí chất thoát tục kia không giống người thường, trên giấy lại vô cùng sống động có thể thấy được người vẽ tranh hết sức nhập tâm. Chu Tấn ngấm ngầm thở dài, ông đương nhiên biết rõ tài vẽ tranh của Vân Tử Liệt, thật ra ở phương diện này tư chất của y có thể sánh bằng họa sĩ chuyên sở trường, chỉ là y rất ít có hứng thú vẽ thôi.
Đến hôm nay, đã nhiều năm qua, chính mình cũng chỉ thấy vài bức ảnh của y, mà đều vẽ cảnh, vẫn cho là y không biết vẽ vật, giờ xem ra mình sai rồi. Trên giấy thiếu nữ đang múa kiếm, mê say lại chuẩn xác, chỉ cần gặp qua Kỷ Tiểu Nguyệt, tuyệt đối liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, dù sao khí chất của thiếu nữ kia quá xuất chúng. Người xưa nói họa tùy tâm mà sinh, nếu không phải trong lòng cực kỳ thích một người, tin rằng không thể vẽ chân thật như vậy. Điều này cũng nói lên, trong lòng Tử Liệt thật sự thích nha đầu kia, chính mình muốn nói lại thôi, chưa mở miệng, Chu Tấn đã biết chắc chắn không thể thành công.
Nhưng ông vẫn muốn thử một lần, lại cười nói: "Đã lâu không thấy con vẽ tranh, tấm này rất có sức sống, lão phu không biết kiếm pháp của nha đâu Kỷ Tiểu Nguyệt kia lại tinh diệu như vậy"
Vân Tử Liệt nghĩ nghĩ nói: "Kỳ thật con đối với nàng hiểu biết rất ít, tính ra con chỉ thấy nàng ba lần, hai lần chỉ là nhìn lén", nói đến đây, không khỏi khẽ cười nói: "Kỳ thật tuy nàng nhìn có vẻ lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng tiểu nha đầu kia có mặt rất đáng yêu, hết sức thú vị"
Cúi đầu nhìn thoáng qua bức họa của chính mình, khóe miệng Vân Tử Liệt ý cười dần mở rộng, nhộn nhạo mở hình ra. Thế mà Chu Tấn có thể cảm thấy được trong gương mặt tươi cười của y ẩn chứa sự ngọt ngào trong đấy, Chu Tấn âm thầm kinh hãi, châm chước thật lâu sau không biết như thế nào mở miệng, Vân Tử Liệt lại thu hồi ý cười, đôi mắt xẹt qua một tia sắc bén, chậm rãi ngồi xuống nói: "Cậu mời ngồi, Nhược Nhược đại hôn chuẩn bị ra sao rồi, cho dù ta không cưới Tư Mã Minh Tuệ, nàng cũng không gặp trở ngại gì đi"
Chu Tấn nhìn y nói: "Tử Liệt, con biết thân phận Kỷ Tiểu Nguyệt là gì không"
Vân Tử Liệt lười biếng ngã về phía sau, tà tà dựa vào giường êm đáp: "Thân phận gì, không phải là Thái Tử Phi mà Vân Tử Xung đã định sao"
Chu Tấn nói: "Nếu biết, con lại cố ý muốn kết hôn với nàng, sao có thể được, cho dù phong hoa tuyệt đại thế nào, cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, không đáng phá hủy thế cục vừa mới dịu đi "
Vân Tử Liệt xì một tiếng cười giễu: "Cậu, vốn hoà đàm cũng chỉ là kéo dài thời cơ thôi, nếu không phải sư phó và cậu đều phản đối, con hẳn đang ngồi thiết kỵ, chỉ sợ giờ đã đến cửa thành Nghiêu kinh rồi, nào để ý nhiều như vậy"
Chu Tấn nói: "Nhưng hiện giờ cho dù Vân Tử Xung bỏ được thứ mình yêu thích, nhưng là Kỷ Tiểu Nguyệt cũng không biết đi đâu "
Con ngươi Vân Tử Liệt hiện lên tia tàn nhẫn: "Con chỉ định ra danh phận trước mà thôi, nhìn tên Kỷ Tiểu Nguyệt và Vân Tử Xung đặt cạnh nhau, khiến tim con như bị kim đâm vậy”
Chu Tấn không khỏi âm thầm hút khí, đây là ham muốn chiếm hữu đến mức điên cuồng, thật không biết Kỷ Tiểu Nguyệt này là phúc hay là họa. Vân Tử Liệt nhìn Chu Tấn liếc mắt một cái nói: "Cậu chẳng lẽ không hi vọng Nhược Nhược hạnh phúc sao, nếu có Kỷ Tiểu Nguyệt ở đây, sao Vân Tử Xung có thể thích nha đầu Nhược Nhược kia. Cứ như vậy, Tiểu Nguyệt thuộc về con, tất cả đều vui vẻ, lại nói lấy nếu có thể lấy Tiểu Nguyệt, con tin tưởng tương lai nghiệp lớn của con nhất định thành công, chẳng phải cũng chỉ có nàng mới đủ tư cách đứng bên cạnh con sao. Cậu còn không biết, ám vệ truyền đến tin tức, bao thuốc nổ kia cũng không phải ý kiến của Kỷ Thần Tinh mà do Tiểu Nguyệt nghĩ ra, chỉ trong một đêm đã nghiên cứu chế tạo thành công. Điều này nói lên điều gì, cậu không cần con nói chắc cũng hiểu rõ. Nha đầu kia mấy năm nay vẫn giấu tài, những thứ chúng ta biết, chỉ là một mặt nhỏ của nàng. Nếu lần này không phải liên quan đến ca ca ruột của nàng, đoán chừng nàng sẽ không lộ ra, đương nhiên trong lòng con cực kỳ thích nàng, thích đến nỗi, thậm chí bản thân con cũng giật mình. Thế nhưng con vẫn còn lý trí, cô gái như vậy nếu thuộc về Vân Tử Xung, đó không phải là đại họa với phương Bắc của chúng ta sao "
Chu Tấn không khỏi khiếp sợ, nguyên lai thứ kia là bút tích của nàng, Chu Tấn nhìn thoáng qua ánh mắt hết sức cuồng nhiệt của Tử Liệt, không khỏi âm thầm giật thót mình. Lại nghĩ đến Vân Tử Xung, nơi đó sẽ buông tay, Vân Tử Xung nhìn qua tuy ôn hoà, kỳ thật bên trong lại khá giống Tử Liệt, nếu chạm đến đến thứ mà hắn để ý, tin chắc hắn sẽ bá đạo không thua Tử Liệt. Nếu nói Tử Liệt một con báo đốm tàn nhẫn lãnh khốc, Vân Tử Xung sẽ là một con sư tử vì bảo vệ địa bàn của mình mà không tiếc chiến đấu đến chết. Nếu hai người chống lại nhau, đó là hoạ lớn của Nghiêu Quốc.
Đấy là điều Chu Tấn không muốn thấy nhất, nhưng may mà, theo quan sát của ông, Vân Tử Xung đối với thứ gì cũng đều nhàn nhạt, thậm chí đối với ngôi vị hoàng đế kia cũng như gió thổi mây trôi, nhưng với Kỷ Tiểu Nguyệt thì không chỉ đơn giản là tình cảm giữa nam và nữ. Có thể nói Kỷ Tiểu Nguyệt do chính tay hắn che chở nuôi lớn, cũng như là cây bối mẫu và trân châu, từng chút từng chút dụng tâm huyết tẩm bổ nàng, đợi đến ngày nàng toả sáng rực rỡ thì sao hắn có thể đem nàng tặng cho người khác, đây thật sự là một vấn đề rất khó khăn.
Chu Tấn có chút suy sụp, hiểu rõ đành bảo: "Vấn đề này để sau bàn lại, cựu thần cáo lui trước"
Vân Tử Liệt khoát tay, Chu Tấn đi ra ngoài, trở lại trạm dịch, lại ngoài ý muốn phát hiện bóng dáng Chu Nhược, không khỏi sửng sốt nói: "Sao con lại trở lại"
Chu Tấn dường như có chút tức giận đáp: "Não tên Vân Tử Xung kia thật sự bị hư rồi, con nói hắn không thông, ở lại đó rất bực mình, cho nên trở lại"
Chu Tấn không khỏi xoa bóp huyệt thái dương có chút đau của mình, đến mức này thật sự rối bời không cách nào cứu chữa.
Chuyện hoà thân ở nam bắc tạm thời ngừng lại, nhưng một sự kiện to lớn khác lại xảy ra ở Nghiệp thành, ngày này sáng sớm, Tư Mã Tranh ra roi thúc ngựa mang theo thị vệ đến Nghiệp thành, cầm đến thánh chỉ của Hoàng đế, mọi người quỳ xuống đất tiếp chỉ, Tư Mã Tranh âm thầm nhìn lướt qua Kỷ Thần Tinh, mở ra thánh chỉ lớn tiếng tuyên đọc: "Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Đại tướng quân Kỷ Thần Tinh trong trận chiến tại Uyển hiềm nghi có thông đồng với địch, chiếu mệnh tham tướng Tư Mã Tranh tiếp nhận chức vụ Đại tướng quân, Kỷ Thần Tinh đánh trước rồi cho nhập đại lao, tùy ý áp tải về kinh đợi xét xử, khâm thử "
Lập tức liền có thị vệ tiến lên bắt lấy Kỷ Thần Tinh. Hổ Tử nhất thời đứng thẳng, này không thể nghi ngờ là tai họa đột ngôt giáng xuống, hắn hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, tội danh thông đồng với địch sao có thể có liên hệ với hắn. Vân Tử Xung tiến lên trước ngăn lại thị vệ, hướng về phía Tư Mã Tranh nói: "Cái này làm sao có thể, trận chiến Uyển thành có Hách Liên Chi đốc quân, về sau còn có ta ở đấy, sao lại nói thông đồng với địch "
Tư Mã Tranh ánh mắt chớp lóe nói: "Thái tử điện hạ, chuyện này vi thần cũng không biết, bất quá có một tiểu binh ở Uyển thành chính mồm tố giác, có chứng cứ Kỷ Thần Tinh thông đồng với địch, Thái tử cần xem qua"
Vân Tử Xung nói: "Đương nhiên"
Tư Mã Tranh vung tay lên, thị vệ phía sau nhanh chóng trình lên một phong thư ghi phần lời khai, trên phong thư cũng không có kí tên. Vân Tử Xung nhìn Kỷ Thần Tinh liếc mắt một cái, từ bên trong rút ra giấy viết thư, qua loa nhìn một lần, bất giác âm thầm kinh hãi, thể chữ rất quen thuộc, vừa thấy liền biết là chữ Hổ Tử. Hổ Tử tập được là thể chữ lệ, đặt bút Tàng Phong, thu bút Hồi Phong, dừng bút ngắt nghĩ, từng câu từng nét Vân Tử Xung đều vô cùng quen thuộc, chỉ vì hắn từng nhiều lần cùng Tiểu Nguyệt đọc thư Hổ Tử viết cho Tiểu Nguyệt, tuy cùng học chung một học viện, nhưng một tháng chỉ gặp mặt vài ngày, cho nên Hổ Tử thành thói quen viết thư cho Tiểu Nguyệt, cơ hồ ba ngày một phong, nội dung lộn xộn lại tỉ mỉ, đều là những việc vụn vặt ở học viện.
Hồi lâu, Vân Tử Xung đối với nét chữ của Hổ Tử cũng rất quen thuộc, hiện giờ không cần nhìn kỹ, Vân Tử Xung liền biết dù không phải xuất từ tay Hổ Tử, cũng là có cao nhân lợi hại bày ra âm mưu này, mục đích chỉ sợ không thoát khỏi quan hệ với Tiểu Nguyệt. Việc này xử lý quá khó khăn, cho dù mình có tâm bao che, hiện giờ chứng cớ vô cùng xác thực, bản thân cũng không biết nói sao. Dù hiểu đây là âm mưu được bày ra một cách chu đáo chặt chẽ, nhưng nhất thời không vạch trần được, Hổ Tử không thể không chịu chút tội rồi, điều mình có thể làm, chỉ có thể thần tốc điều tra rõ ràng, tìm ra người cầm đầu phía sau, mới có thể trả sự thanh bạch lại cho Hổ Tử.
Nghĩ đến đây, Vân Tử Xung khó lường nhìn thoáng qua Tư Mã Tranh: "Chứng cớ này không đủ chứng thực, như vậy, trước không thể định tội Kỷ tướng quân "
Tư Mã Tranh nói: "Đương nhiên, Hoàng thượng cũng sợ oan uổng Kỷ tướng quân, nên mệnh lệnh trước bắt giữ sau điều tra lại"
Vân Tử Xung nhìn thoáng qua Tư Mã Chu cùng Hách Liên Du, hai người sắc mặt bình tĩnh khó lường, khó thể đoán được, lại nói: "Một khi đã vậy, trước hết đem Kỷ tướng quân đến Trích Tinh lâu đi"
Hổ Tử trái lại bình tĩnh khác thường, đột nhiên xảy ra biến hóa không ngờ đến như vậy, qua lúc ban đầu ngẩn ngơ, Hổ Tử không khỏi nhớ tới Tiểu Nguyệt đã từng nói với hắn. Sau khi chiến sự ở Uyển thành kết thúc, Tiểu Nguyệt khuyên chính mình quay về Nguyệt Thành, mình lại cố ý tiếp tục ở lại trong quân, một là vì Minh Tuệ gả đi xa, còn lại cũng vì tâm muốn lập nghiệp, lúc ấy Tiểu Nguyệt thấy khuyên không có kết quả, lúc gần đi thở dài nói: "Huynh muội chúng ta không thuộc vòng luẩn quẩn này, cho dù chúng ta ngẫu nhiên được tạo hóa ưu ái, nhưng không có chỗ dựa, chỉ một biến động nhỏ cũng sẽ bị đạp đổ. Người như ca và muội, ngoài mặt tạm thời nở mày nở mặt, ca có biết ở một góc tối mà chúng ta không hề biết, có bao nhiêu người bởi vì ghen tị mà lặng lẽ bày ra rất nhiều âm mưu, ca phải cẩn thận "
Lúc ấy hắn không đồng ý, nhưng hôm nay, Hổ Tử đột nhiên tỉnh ngộ, muội muội cho tới nay đều nhìn thấy mọi việc, không khỏi ngầm cười khổ, âm mưu này chỉ sợ không nhằm vào tướng quân là hắn.