Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 309




Nghe thấy bị trừng phạt cả năm thượng cổ hung thú đều vô cùng sợ hãi, lần trước đắc tội với Cổ Viêm đã bị hắn dọa một phen thập tử nhất sinh, lần này nếu bị hắn trừng phạt không biết sẽ thống khổ như thế nào nữa.

Chủ nhân xin hãy tha mạng, sự trừng phạt của ngài chúng ta chịu không có nổi đâu.

Đồng thanh năm thượng cổ hung thú quỳ xuống cầu xin tha mạng.

Đâu có dễ dàng như vậy, ăn nhiều quả thần của ta cũng quá bổ rồi, đến lúc phải nôn một ít ra, đồ bổ quá cũng không tốt đâu.

Cổ Viêm song quyền ôm chặt bóp ngón tay kêu rắc rắc cười âm hiểu nói.

Chuyện tiếp theo không cần phải nói, cả năm bọn chúng đều bị hắn đánh cho bầm dập bị treo ngược lên cây trông rất đáng thương, đây đã là sự nhân từ quá lớn mà Cổ Viêm dành cho chúng, nếu không thì chúng sớm đã không còn mạng để nói chuyện.

Ngọc Nhi bên cạnh không được mà che miệng phì cười, không ngờ hung thú thượng cổ cao ngạo cũng có ngày bị người ta trèo đầu cưỡi cổ, tính khắp chư thiên vạn giới cũng chỉ có Cổ Viêm cũng trị được chúng.

Viêm ca, huynh vào đây không chỉ để trừng trị chúng đấy chứ.

Ngọc Nhi bên cạnh khẽ hỏi.

Đúng vậy, ngoài việc này ra ta còn chuyện khác muốn làm.

Cổ Viêm gật đầu nói.

Nói nghe thử xem, biết đâu ta có thể giúp gì không?

Hoàng Viêm bên cạnh mở miệng nói.

Ta không biết nữa, ta có linh cảm rất xấu về Phục Long Đại Lục, dường như sắp có đại họa sắp ập đến, Mộng Mộng và đám Tạp Bao Tử có lẽ sẽ gặp nguy hiểm.

Cổ Viêm sắc mặt khó coi.

Chiến tranh đối với sinh mệnh cấp thấp trong đa vũ trụ này là điều không thể tránh khỏi để tránh gia tăng số lượng sinh mệnh quá nhiều, có điều nếu thật sự nơi đó có chiến tranh ngươi định làm thế nào đây?

Hoàng Viêm cười nói.

Chiến tranh có đám sinh mệnh đó ta không quan tâm tới sự sống chết của chúng, có điều ít nhất cũng không để những người bạn của ta cứ thế bỏ mạng uổng phí như vậy được, họ là những con người tốt, họ xứng đáng có một cuộc sống tốt ở trong một tương lai tươi sáng.

Cổ Viêm thở dài một tiếng rồi đáp.

Viêm ca càng giống một con người rồi đấy, bây giờ còn biết lo lắng cho người khác, muội tự hào về huynh lắm.

Ngọc Nhi mỉm cười nói.

Muội nhìn xem ta hiện giờ giống một con người sao, ta căn bản không phải con người nên có những chuyện ta không hiểu như con người được.

Cổ Viêm nét mặt buồn bã mở miệng nói.

Có gì không hiểu, sống ngần này tuổi rồi, có những thứ thông suốt chứ.

Ngọc Nhi nói.

Đối với muội có thể thông suốt còn ta thì chưa, có điều thứ ta có là thời gian, hành trình khám phá thế giới mới này của ta còn dài, cho đến khi ta có thể hiểu được con người mới thôi.

Cổ Viêm lấy lại tinh thần nở nụ cười tươi nói.

Còn muội ở đây, bất kì nơi đâu trong vũ trụ muội cũng sẽ sát cánh cùng huynh.

Ngọc Nhi khoác tay hắn ngẩn đầu nhìn hắn cười nói.

Phải đấy, còn ta và tên Hắc Ma xấu xa đó nữa, chúng ta sẽ cùng ngươi trải nghiệm tất cả mọi thứ về thế giới này.

Hoàng Viêm cười nói.

Chúa tể ngài thật sự muốn làm con người đến thế sao?

Vivilia truyền âm nói.

Làm thử con người một thời gian cũng đâu phải là chuyện xấu a.

Cổ Viêm truyền âm đáp lại.

Đương nhiên là được rồi, bất kể chúa tể muốn làm gì, Vivilia đều ủng hộ hết.

Vivilia truyền âm cười nói.

Nghe được lời này của Vivilia, Hoàng Viêm cũng thấy mừng thay cho Cổ Viêm, có được kiến thức vĩ đại như cô bé hành trình khám phá thế giới mới sau này sẽ còn thú vị hơn.

Vậy tiếp theo huynh muốn làm sao đây, dù sao Phục Long Đại Lục còn cách vị trí chúng ta còn rất xa, muội đang mang thai thời gian sinh em bé cũng sắp tới không thể tiện đi lại được.

Ngọc Nhi nói.

Đâu chỉ riêng muội, Dạ Nguyệt bụng cũng sắp to lên, e rằng nhờ nàng ta giúp chưa chắc nàng ta đã giúp được, nhưng không sao, ta vẫn còn cách khác thăm dò tin tức ở đại lục.

Cổ Viêm tự tin cười nói.

Có cách sao, cách nào vậy?

Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi.

Ta còn có con cá ngốc Lam Hải, hiện giờ có lẽ hắn ta đang tìm cách thăm dò vị trí của ta, nếu ta có thể liên lạc với hắn thì có thể biết được tin tức ở đại lục.

Cổ Viêm mở miệng giải thích.

Tiểu tử ngươi đúng là thông minh đột xuất đấy, có điều khoảng cách xa như vậy cho dù Lam Hải có là tinh chủ của Thủy Thiên Sinh Linh Tinh cũng rất khó có thể để người dùng quyền năng của nó giao tiếp với hắn từ xa.

Hoàng Viêm mở miệng nói.

Ngươi nói không sai, khoảng cách của hắn quá xa, mức độ liên kết giữa ta và hắn càng yếu khó có thể liên lạc với nhau được, nhiều nhất cũng chỉ ở hai đến ba tinh vực còn đây là mấy chục cái tinh vực khó lại càng thêm khó.

Cổ Viêm gật đầu tán thành.

Cũng chính vì lý do này mà ta quay lại trong Thiên Sinh Linh Tinh để nhờ ngươi, xem ngươi có cách gì.

Cổ Viêm nói tiếp.

Sự am hiểu của ta về loài người đâu bằng ngươi, hỏi ta thì có ích gì chứ.

Hoàng Viêm lắc đầu cười nói.

Chủ nhân ta có cách, ta có thể giúp ngài.

Đúng lúc này Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần bị treo ngược trên cây khuôn mặt hí hửng mở miệng đáp.

Ngươi thì có cách gì, có biết nếu lừa dối ta hậu quả đáng sợ tới mức nào không.

Cổ Viêm mặt nghiêm túc nhìn nó lạnh lùng nói.

Chủ nhân ta thật sự có cách, chỉ cần ngài tha cho chúng ta, chúng ta nhất định tận tâm giúp đỡ ngài.

Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần mặt thành khẩn cầu xin nói.

Nhìn bộ dạng đáng thương của con hung thú này, làm cho Cổ Viêm có chút tin tưởng, dù sao nó sống ở cái vũ trụ này lâu hơn hắn nhất định sẽ có cách.

Phất tay một cái liền cắt đứt sợi dây năng lượng thả cả năm con thượng cổ hung thú ngã chổng mông xuống đất đau ê ẩm, chút trừng phạt này coi như là đủ với chúng rồi.

Nói đi, các ngươi có cách gì.

Cổ Viêm mở miệng tra hỏi.

Chủ nhân ngài lợi hại như vậy có thể dùng thần thức của mình để truy tìm người mà ngài muốn tìm mà.

Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần khuôn mặt tươi cười nói.

Thần thức!

Nó là cái gì vậy?

Cổ Viêm nghe đến đây ngạc nhiên hỏi.

Hoàng Viêm cũng lần đầu nghe qua, khái niệm về thần thức quá mới mẻ với hắn.

Chủ nhân ngài không đùa ta đó chứ, ngài lợi hại như vậy sao lại không tu luyện thần thức.

Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần ngạc nhiên không kém hỏi lại.

Viêm ca đâu phải con người, làm gì có linh hồn, cũng chẳng có thức hải thì lấy đâu ra cách gì tu luyện thần thức.

Ngọc Nhi chen lời vào giải thích.

Nghe Ngọc Nhi nói, cả năm con thượng cổ hung thú sắc mặt choáng váng, vốn dĩ Cổ Viêm là một đại năng nào đó trùng sinh tu luyện lại từ đầu nên sẽ am hiểu về thần thức nào ngờ đâu hắn lại không có linh hồn, nhưng điều làm chúng không hiểu, làm sao một kẻ không có linh hồn như hắn vẫn có thể sống được.

Chuyện này là thật sao, chủ nhân không có linh hồn, cũng chẳng phải con người.

Phượng Tổ hỏi lại.

Có linh hồn hay không cũng chẳng liên quan đến các ngươi, đôi khi biết nhiều quá cũng chẳng có gì tốt đẹp đâu.

Các ngươi tốt nhất nên quan tâm vào câu hỏi của ta thì tốt hơn.

Cổ Viêm nghiêm mặt nói.

Bẩm chủ nhân, thần thức chính là dạng cao cấp của tu luyện linh hồn, tu luyện thần thức có thể thăm dò bất kì sinh linh nào ở một khoảng cách xa độ mạnh yếu của thần thức phụ thuộc vào cảnh giới tu vi của chủ sở hữu.

Thông thường những vị diện cấp thấp như đại lục ngài ở chỉ có thể tu luyện ra linh thức, cũng có một số trường hợp đặc biệt có thể tu luyện ra thần thức nhưng điều kiện là phải có bảo vật ôn dưỡng linh hồn nếu không thì không thể tu luyện được.

Linh thức phạm vi rất hẹp không có công năng gì mấy, nhưng thần thức lại khắc phục được nhược điểm ấy, trên thiên giới cũng chỉ có hóa thần cảnh trở đi mới có thể thi triển thần thức được.

Phượng Tổ mở miệng giải thích.

Nói như vậy Ngọc Nhi cũng biết tu luyện thần thức rồi?

Cổ Viêm nhìn nàng khẽ hỏi.

Pháp môn bí bảo tu luyện thần thức không phải muội không có chỉ đáng tiếc muội giống huynh không phải con người nên không có linh hồn không thể tu luyện được.

Ngọc Nhi lắc đầu cười nói.

Vậy là muội và ta hay Hoàng Viêm, Hắc Ma đều không có khả năng luyện thần thức, cũng có nghĩa chỉ có đám thượng cổ hung thú này làm được.

Cổ Viêm nói tiếp.

Thứ lỗi cho ta nói thẳng, chúng ta đã thử sử dụng thần thức để thăm dò thế giới này của ngài nhưng thần thức không hoạt động, có lẽ thế giới của ngoài có một quy tắc đặc biệt nào đó mà tất cả loại năng lực của chúng ta đều vô dụng.

Nếu muốn chúng ta sử dụng thần thức để tìm người mà ngài cần tìm thì phải để chúng ta ra thế giới bên ngoài.

Long Tổ mở miệng thẳng thắn nói.

Chuyện này có thật không Hoàng Viêm?

Cổ Viêm nhìn Hoàng Viêm khẽ hỏi.

Có lẽ là như vậy ở thế giới này, phương thức thăm dò của bọn chúng bị hạn chế, nếu muốn thăm dò thì phải ra thế giới ngoài kia.

Hoàng Viêm gật đầu nói.

Nếu đây là cách duy nhất liên lạc với Lam Hải thì chỉ còn cách đợi xong trận chung kết, đến lúc đó ta sẽ thả chúng ra thế giới bên ngoài.

Có điều các ngươi đừng tưởng ta thả các ngươi ra là các ngươi có thể lật mặt đối đầu ta, để ta nói rõ cho các ngươi biết.

Nếu đã ăn quả kì dị trên thần thụ của ta thì sinh mệnh của các ngươi đã định sẵn do ta toàn quyền kiểm soát, nếu các ngươi có bất kì biểu hiện phản bộ ta, ta lập tức sẽ cho các ngươi chết không toàn thây, đến lúc đó đừng có trách Cổ Viêm này không nói trước mà ra tay độc ác.