Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 306




Lời Thiết Lâm nói ra khiến cho toàn bội khán giả đang nháo nhào lên quay đâu xem thử vị tiền bối đó là ai, nhưng tìm thế nào cũng không thể thấy được sự tồn tại của Ngọc Nhi và Dạ Nguyệt vì nhãn lực tu vi của họ quá kém.

Tiểu bối đừng có nhiều chuyện, nếu không muốn mất mạng thì cút sang một bên cho ta.

Dạ Nguyệt truyền âm từ xa lạnh lùng nói.

Nghe thấy gì chưa, cút sang một bên, ân oán của bọn ta chưa đến lượt một kẻ lạ mặt như ngươi ra mặt.

Cổ Viêm xua tay đuổi hắn đi nói.

Vị thiếu hiệp này, ngươi có mối quan hệ với vị tiền bối đó sao?

Thiết Lâm lúc này mới chú ý đến Cổ Viêm, ngạc nhiên hỏi.

Ồ, nãy giờ ngươi làm ngơ ta là vì nghĩ ta thuộc loại vô danh tiểu tốt đó sao, nếu ta không có mối quan hệ về nàng ta thì không chừng ngươi ngứa mắt mà giết ta rồi phải không?

Cổ Viêm cũng cảm thấy ngạc nhiên ngẩn đầu lên hỏi lại hắn.

Tu vi linh thần cảnh đỉnh phong của ngươi, nói thật với ta quả thật là một trời một vực, giết ngươi chẳng khác gì bảo ta ỷ mạnh hiếp yếu, đây không phải là tác phong làm việc của Thiết Lâm ta.

Thiết Lâm lắc đầu cười nói.

Hừ, rõ ràng là một tên ngụy quân tử, cái gì mà ỷ mạnh hiếp yếu, không có Dạ Nguyệt chống lưng phía sau cho mình, sợ rằng lúc vừa xuất hiện hắn đã có sát ý muốn giết mình rồi.

Được thôi, để lão tử lột bộ mặt giả tạo của ngươi, hôm nay lão tử sẽ khô máu chơi với ngươi đến cùng.

Cổ Viêm nhăn mặt lẩm bẩm nói.

Quả thực tu vi ta có thấp kém hơn ngươi chút, nhưng đừng nghĩ vì tu vi ta thấp mà nghĩ rằng bản thân ngươi có thể dễ dàng giết ta.

Có gan cá cược với ta một phen không?

Cổ Viêm gằn giọng quát.

Tiểu tử này có phải bị điên rồi không, vị tiền bối trước mặt hắn có tu vi sinh pháp linh cảnh mạnh hơn Viên Hồng rất nhiều hắn có mạnh đến mấy đem so với tiền bối chẳng khác nào đang lấy trứng chọi đá.

Tử Sam từ xa thầm trách mắng.

Cược?

Ngươi muốn cược cái gì với ta.

Thiết Lâm mở miệng hỏi.

Dạo này ta ngứa đầu quá nếu ngươi tự tin vào sức mạnh của mình đến vậy, cứ chặt đầu ta xuống ta thử xem, nếu ngươi có thể làm được thì có thể giết được ta vừa hay lại có thể loại bỏ cái gai trong mắt.

Còn nếu không làm được, thì để lại cái đầu của ngươi lại.

Cổ Viêm nhếch miệng cười âm hiểm nói.

Lời nói của Cổ Viêm khiến cho Thiết Lâm có chút nghi ngờ, tiểu tử này mạnh miệng vậy không lẽ hắn đã có sự chuẩn bị nên mới tự tin bản thân mình sẽ thắng nếu Thiết Lâm mà đồng ý chẳng khác nào tự đẩy bản thân vào chỗ chết.

Phía hàng ghế khản giản thấy sự tự tin khiêu chiếu cường giả cấp cao của Cổ Viêm lại vô cùng háo hức hò hét cổ vũ không ngừng cho hắn, tiểu tử này lần nào xuất hiện cũng có trò vui cho họ xem.

Ta từ chối, có lẽ để lần khác chơi với ngươi sẽ tốt hơn, hôm nay ta đến để thay Viên Hồng chủ trì đại hội tỷ võ diễn ra, nếu lỡ tay giết thí sinh trong cuộc thi sẽ phạm vào quy tắc bị cấp trên của ta trừng phạt.

Thiết Lâm lắc đầu mỉm cười nói.

Khặc khặc, biết ngay mà, tên Thiết Lâm này biết có bẫy nên mới không chơi, kể ra hắn ta cũng khôn phết nhưng mà có khôn đến đâu lần này cũng không ai cứu nổi ngươi đâu.

Dạ Nguyệt xử hắn đi. — QUẢNG CÁO —

Cổ Viêm hét lớn nói.

Dạ Nguyệt mỉm cười gật đầu đáp lại, cũng chính lúc này Thiết Lâm cảm nhận sự nguy hiểm tính mạng đến gần bắt buộc bản thân phải ra tay cùng lắm thì đồng quy vu tận với tên Cổ Viêm này.

Tay phải xuất chỉ ngưng khí thành kiếm, một đạo hàn quan sắc bén lướt qua cổ của Cổ Viêm cắt lìa đầu hắn khiến cho đầu hắn lăn lông lốc dưới đất.

Cổ Viêm cứ thế mà chết, khiến toàn bộ khán giả vô cùng thất vọng vừa nuối tiếc cho hắn vừa sợ hãi trước sức mạnh của Thiết Lâm.

Cửu U Bà Bà cùng Văn Sương thấy Cổ Viêm chết trong lòng rất vui, nhưng cũng không ngừng lo lắng sợ hãi, Thiết Lâm này lại lấy mạng tiểu tử này đồng nghĩa kết thù với vị tiền bối thần bí đó không biết phản ứng của vị tiền bối đó sẽ như thế nào nếu mà người đó nổi giận toàn bộ chúng nhân ở đây sẽ phải bỏ mạng.

Vô Khuyết và Tử Sam thì không nghĩ Cổ Viêm dễ chết như vậy, cái xác trước mặt chỉ là vật thế thân còn Cổ Viêm thật thì không biết trốn ở đâu, nếu hắn mà chết thật thì vị tiền bối phía sau lưng hắn đã nổi điên từ lâu mà sát hại tất cả mọi người đứng tại đây để tế máu cho hắn.

Vị tiền bối Thiết Lâm này, chọc nhầm vào Cổ Viêm, hắn ta gặp rắc rối lớn rồi.

Vô Khuyết lắc đầu cười thầm nói.

Ngọc Nhi lần này rất bình tĩnh, nàng và Cổ Viêm có mối liên kết rất chặt có thể cảm nhận sự tồn tại của nhau từ xa, cái xác trước mặt chỉ là giả nên nàng không có gì phải lo cho hắn.

Dạ Nguyệt cũng không có gì phải lo lắng, cứ lẳng lặng mà xem trò vui của Cổ Viêm, nếu hắn mà chết dễ dàng như vậy thì không còn là hắn nữa, nàng ta theo đuổi hắn cũng chính vì hắn là sự tồn tại rất đặc biệt.

Đứng trước xác chết của Cổ Viêm, Thiết Lâm cảm thấy có chút nghi ngờ, không nhưng không cảm nhận được hiện diện linh hồn của hắn thoát ra, thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Phốc!

Cái xác cùng đầu của Cổ Viêm bỗng chốc hóa thành hai khúc gỗ, hóa ra cái xác chết này là giả, Cổ Viêm thật thì vẫn còn sống.

Chém hụt rồi, ta ở đây nè.

Từ phía sau lưng của Thiết Lâm, một bóng đen xuất hiện hóa thành hình dáng Cổ Viêm ghé vào tai hắn cười trêu chọc.

Cảm nhận sự tồn tại của Cổ Viêm từ phía sau, Thiết Lâm từ giới chỉ xuất ra trường kiếm sắc bén, vung kiếm ra đằng sau mà chém đáng tiếc Cổ Viêm lại hóa thành bóng đen mà tẩu thoát khiến cho nhát chém của hắn không cách nào chém trúng được.

Bóng đen chạy quanh khu vực chính giữa quả trường với tốc độ vô cùng nhanh khiến khán giả xem càng lúc càng hoa mắt.

Trên đài cao các vị tộc trưởng ai nấy cũng vô cùng kinh ngạc, vị tiền bối Thiết Lâm kia tu vi mạnh hơn họ không biết bao nhiêu lần mà lại bị Cổ Viêm trêu đùa như một đứa con nít, tiểu tử này càng lúc càng biến thái, là một nhân tài vạn năm khó gặp.

Không thể nào ta là một sinh pháp linh võ giả, còn hắn mới là linh thần cảnh đỉnh phong thực lực cách biệt vậy mà không cách nào giết được.

Khó trách vị tiền bối đằng sau lại ra sức ủng hộ hắn ta đến vậy.

Mặc dù không muốn giết thiên tài như ngươi, nhưng vì tính mạng của ta không tham gia trận cá cược này là không được.

Thiên Lâm dứt lời vung trường kiếm biến nó dài ra giống như một chiếc roi chém từ một khoảng cách rất xa.

Mặc dù lúc này tốc độ và lực chém có tăng lên đã chém trúng nhưng vì lúc này Cổ Viêm đang ở hình dạng một bóng đen không có da cũng chẳng có thịt cho dù có chém trúng cũng chẳng làm hắn thương tích một chút nào.

Thần hồn công kích.

Thiết Lâm tâm ý khẽ niệm phóng thích sức mạnh linh hồn cường đại của mình tấn công Cổ Viêm, như kết quả cũng không có gì thay đổi, bóng đen Cổ Viêm vẫn di chuyển rất nhanh hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi thứ sức mạnh linh hồn này.

Sao có thể, tiểu tử này là cái quái gì vậy, không lẽ linh hồn hắn còn mạnh hơn ta nữa sao, tại sao ta không cảm nhận được sự tồn tại của linh hồn hắn.

Rốt cuộc hắn đã dùng pháp môn gì để ẩn giấu linh hồn của mình vậy.

Thiết Lâm nhăn mặt thầm nói.

Không chỉ Thiết Lâm mà ngay cả Tử Sam và Vô Khuyết cùng các cường giả khác tại đây cũng phải kinh sợ trước sức mạnh của Cổ Viêm, tiểu tử này rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật nữa đây, lần nào hắn thể hiện sức mạnh của mình là lần đó mọi người đều phải kinh sợ nể phục hắn.

Ngu ngốc, Viêm ca của ta đâu phải con người, cũng đâu phải sinh linh trong vũ trụ này nên làm gì có linh hồn mà cho ngươi tấn công, một kẻ không có linh hồn thì ngươi có phóng thích bao nhiêu sức mạnh linh hồn cũng vô ích. — QUẢNG CÁO —

Ngọc Nhi liếc nhìn Thiết Lâm cười kinh thường thầm nói.

Haiz!

Ta chạy đến mỏi cả chân mà ngươi cũng chẳng chém trúng được, ngươi làm ta thất vọng quá.

Bây giờ ta đứng im cho ngươi chém đấy, lần này mà không làm rơi đầu ta được thì lần kế tiếp là đầu ngươi rơi.

Cổ Viêm đứng im tại chỗ ngoắc ngoắc ngón tay về phía Thiết Lâm cười khiêu khích nói.

Thiết Lâm bị dồn đến đường cùng, tính mạng ngàn cân treo sợ tóc giờ chỉ còn cách liều mạng một phen với Cổ Viêm.

Thuấn Di Thiểm Quan Trảm!

Thiết Lâm cả người bạo phát sức mạnh kinh khủng làm rung chuyển cả quảng trường lôi điện từ trong cơ thể hắn phóng thích ra ngoài tấn công bốn phương tám hướng, may có Dạ Nguyệt tạo kết giới phòng ngự bao quanh khu vực của Cổ Viêm và hắn giao đấu nếu không thì không biết bao nhiêu sinh mệnh tại đây đều bị hắn hủy diệt.

Keng.

Rầm.

Chỉ trong nháy mắt Thiết Lâm đã có thể tiếp cận Cổ Viêm vung trường kiếm sắc bén chém trúng cổ của hắn, cứ tưởng lấy được đầu của hắn nào ngờ lại bị lực phản chấn lại gây ra âm thanh lớn như hai kim loại va chạm vào nhau đẩy lùi thân thể gã nhân tộc này ra xa.

Sao có thể thế được, cơ thể hắn rốt cuộc cường đại đến mức nào mà thần khí cũng không chém nát được.

Thiết Lâm mặt biến sắc nghiến răng nói.

Vô Khuyết biết rõ thực lực của Thiết Lâm này rất mạnh, một kiếm vừa nãy lão ta vô cùng nhanh sức mạnh hủy diệt lại càng lớn, cho dù Vô Khuyết có dùng toàn lực chống đỡ cũng chỉ có con đường chết vậy làm sao một nhân tộc nhỏ bé như Cổ Viêm có thể chống đỡ được.

Hắn nhất định có bảo vật hộ thân do hai vị tiền bối đó tặng cho.

Tử Sam mặt nghiêm túc nói.

Vô Khuyết cũng cảm thấy lời này của nàng có phần đúng, Cổ Viêm có chống lưng mạnh như vậy sao có thể chết dễ dàng như thế được, trái lại Thiết Lâm thua cược chín phần sẽ có kết cục như Viên Hồng.

Có muốn cá cược với ta thử xem, Cổ Viêm có lấy mạng của Thiết Lâm hay không?

Tử Sam liếc nhìn Vô Khuyết cười nói.

Chẳng phải kết quả rõ ràng quá rồi sao, Thiết Lâm kiểu gì cũng mất mạng trong tay tiểu tử Cổ Viêm, phàm kẻ nào đắc tội với hắn đâu có kết cục tốt đẹp.

Vô Khuyết lắc đầu than thở nói.

Cái này thì chưa chắc, ta thì nghĩ Thiết Lâm sẽ thoát chết trong tay Cổ Viêm đó.

Tử Sam cười tự tin nói.

Ta không nghe nhầm đấy chứ, ngươi cược Thiết Lâm tiền bối đó còn sống.

Vô Khuyết giật mình kinh ngạc nói.

Nếu ta cực lão tiền bối đó sống, ngươi có dám cược với ta không?

Tử Sam mỉm cười hỏi lại.

Cược!

Ta thì có gì để cược với ngươi?

Vô Khuyết khuôn mặt ngây ngốc hỏi lại.

— QUẢNG CÁO —

Một kiện thần khí thượng phẩm.

Tử Sam mở miệng đáp lại.

Thượng phẩm thần khí, cái này chẳng phải làm khó ta sao, cho dù dùng hết tài nguyên gia tộc cũng không đổi được một món thần khí huống chi thượng phẩm.

Vô Khuyết lời nói có chút bất lực.

ta có bắt ngươi trả luôn đâu, đợi khi nào ngươi tiếp cận cảnh giới cao hơn, thần khí cũng chỉ là vật tầm thường mà thôi, lúc đó trả ta cũng không muộn.

Tử Sam bất cười đáp.

Vô Khuyết chỉ còn cách chiều theo nha đầu này biết rằng bản thân mình sẽ thua, nhưng cho dù thua hắn cũng muốn biết làm sao Thiết Lâm tiền bối này có thể thoát chết được khỏi nanh vuốt của Cổ Viêm.

Trò chơi cá cược đã kết thúc, ngươi thua rồi đến lúc phải dâng …

Cổ Viêm chưa nói hết câu, Thiết Lâm vội vung kiếm lên chém dứt cánh tay phải của mình, rồi quỳ xuống tạ tội.

Là ta có mắt không thấy thái sơn, đắc tội với vị tiền bối và Cổ Viêm huynh đệ đây, nay ta nhận thua ta nguyện dùng cánh tay để trả cho cái giá ván cược này.

Cầu xin hai người hãy tha cho ta cái mạng này, ta nguyện cả đời này đi theo hai người làm tay sai, các người bảo ta đi hướng đông ta quyết không đi hướng tây.

Thiết Lâm thành khẩn dập đầu nói.

Ngươi là một kiếm sĩ, lòng tự tôn của ngươi rất cao, vì cái gì mà ngươi hạ thấp nó xuống để xin tha mạng?

Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.

Vì ta còn có một thê tử và đứa con nhỏ ở nhà, ta chết thì không sao nhưng nàng ấy và nhi tử của ta sẽ mất chỗ dựa sau này phải sống sao.

Ta biết làm như vậy sẽ tự hạ thấp giá trị bản thân như vì họ ta có thể bỏ qua tất cả, kể cả lòng tự tôn.

Thiết Lâm hét lớn mạnh miệng này.

Khoảnh khắc này Cổ Viêm bỗng rưng rưng nước mắt, một cảm giác khó tả tràn ngập trong lòng hắn, đây chính là tình yêu của con người hay sao, tình yêu rốt cuộc có sức mạnh to lớn đến mức nào mà có thể khiến một kẻ có lòng tự tôn cao tựa thái sơn có thể vứt bỏ tất chỉ để mong ở bên người mình yêu thương.

Hức … hức.

Ngươi làm ta cảm động quá.

Cổ Viêm ngồi bệt xuống đất khóc to như một đứa trẻ.

Cả quảng trường ai nấy cũng vô cùng kinh ngạc về bộ dạng này của Cổ Viêm, hắn có thật là ác ma giết người tàn độc không vậy, trông hắn lúc này như đứa trẻ lên ba đang khóc nhè.

Ác ma mà cũng biết rơi lệ hay sao, thật khó tin.