Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 259




Đại sảnh Băng Ưng Phi Tộc, để lấy lòng Cổ Viêm, Lam Khải gia chủ đã bố trí yến tiệc dành riêng cho hắn, trải qua trận chiến với Lam Khiết lão càng tin rằng nếu có sự giúp đỡ của hắn đại hội tỷ võ lần này nhất định sẽ đạt được thành tích tốt.

Còn về phần có thể quyết đấu với gia tộc Vô Khuyết lão cũng không quá hi vọng vào năng lực của Cổ Viêm có thể tạo ra kì tích chênh thực lực của hai người quá lớn nếu có đánh thì phần thắng cũng sẽ nghiêng về phía gia tộc của hắn.

Lam Anh yến tiếc sắp xong chưa còn thiếu thứ gì không?

Lam Khải quay đầu nhìn về phía Lam Anh hỏi.

Mọi thứ chuẩn bị xong rồi, mọi người trong tộc đã đến gần đủ chỉ còn mình hắn là chưa xuất hiện mà có lẽ hiện tại hắn đang nằm liệt giường có muốn đến cũng không đến được.

Lam Anh nghĩ về tiểu tử này che miệng cười châm chọc.

Cổ Viêm hôm nay gây họa Ngọc Nhi đó thân là phu nhân hắn nếu không dạy dỗ hắn đàng hoàng sau này khó mà có thể trị hắn, về điểm này ta có thể hiểu cho hắn.

Lam Khải cười nói.

Phụ thân người lần này lại thông cảm Cổ Viêm có phải người cũng nhìn ra được bản thân mình trong đó có đúng không, bình thường con thấy người cũng hay sợ mẫu thân lắm đấy.

Lam Anh phì cười nói.

Tiểu nha đầu ngốc còn chọc ta nữa, ngươi nghĩ ta sợ mẫu thân ngươi thật sao ta đường là nam nhân sao lại phai so đo mấy chuyện nhỏ nhặt với bà ấy, ngươi còn nhỏ vẫn còn chưa hiểu chuyện nên lần này ta tha thứ cho ngươi.

Chuyện này chúng ta nói đến đây thôi ta không muốn nghe thêm gì từ con nữa, mau đi xem tên Cổ Viêm đó thế nào đi, xem hắn có thể ngồi dậy mà đến dự yến tiệc không rồi quay về đây báo lại cho ta biết.

Lam Khải nghiêm mặt ra lệnh nói.

Con biết rồi, con đi ngay đây, con đi mách cho mẫu thân biết.

Lam Anh híp mắt cười sau đó tung tăng như một đứa trẻ chạy ra khỏi cửa đại sảnh.

Lam Khải đứng từ xa nhìn con gái chỉ biết cười khổ tự trách bản thân, bình thường hay nuông chiều nên không biết trên dưới là gì ngay cả phụ thân cũng đem ra làm trò đùa được sau này có thời gian nhất định phải chỉnh đốn nếu không tương lai sao mà có thể yên tâm gả nàng ta đi được.

Tại phòng của Cổ Viêm phía bên ngoài có rất nhiều tì nữ hạ nhân yêu tộc đứng ngoài cười nói bàn tán rôm rả vì tiếng ồn bên trong quá lớn.

Bên trong phòng của Cổ Viêm, tiểu tử này đang bị chính phu nhân mình lấy tay tét mông gào thét thảm thiết trông rất đáng thương.

Hu hu, Ngọc Nhi muội tha cho ta đi sau này ta không dám gây chuyện thị phi nữa.

Cổ Viêm mếu máo khóc thút thít cầu xin.

Viêm ca càng lúc càng hư, bình thường là do muội quá nuông chiều nên mới thành ra như này, ngay cả khi ở Phục Long Đại Lục rời mắt huynh một lát huynh liền đi kiếm chuyện gây sự lại bắt nạt một tiểu nha tộc Hải Nhân Ngư Tộc kia hôm huynh tưởng ta không biết sao, hôm nay lại kiếm chuyện với Hồng Mông Quyển Ngưu tộc ngày sau còn muốn gây sự với những thế lực hùng mạnh nào nữa.

Hôm nay không cho huynh một chút trừng phạt thì huynh vẫn còn không biết sợ là gì.

Ngọc Nhi phẫn nộ vừa tét mông hắn vừa quát.

Cổ Viêm hét càng lúc càng to như đứa trẻ con mắc lỗi bị phụ mẫu trừng phạt làm cho phía bên ngoài người xem không nhịn được cười, trong lòng họ tự nghĩ nếu thành gia lập thất mà khổ như Cổ Viêm thì chi bằng ở một mình tự do tự tại tốt hơn nhiều.

— QUẢNG CÁO —

Các ngươi đứng ở đây cười đùa cái gì, còn không mau đi làm việc của mình có phải muốn chịu phạt đúng không?

Đám tì nữ hạ nhân đang thi thầm nhau cười đùa thì từ phía sau Lam Anh cất bước tới lớn tiếng quát lớn làm cho đám người này sợ hãi vội vã giải tán rời đi.

Đợi khi đám người này đi hết không còn một ai, nàng ta mới bắt đầu làm hành động rình trộm đáng xấu hổ của mình, tính ra nàng cũng đâu hơn thua gì đám hạ nhân đó cũng có tính tò mò khó bỏ.

Ghé tai vào khe cửa bên trong truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết của Cổ Viêm, bị phu nhân mình trừng trị như vậy làm cho con người ta hả lòng hả dạ mà thầm vui sướng trong lòng.

Lấy Ngọc Nhi và mẫu thân mình làm tấm gương Lam Anh tự nhủ sau này có xuất giá cũng nhất định phải giống họ phải làm cho đám nam nhân thối biết được ai mới là chủ trong gia đình.

Tạm bỏ qua những chuyện tương lai của mình sang một bên, chuyện quan trọng hơn là phải gọi Cổ Viêm xem hắn có thể đến dự tiệc được không.

Nén nhịn cười lại, Lam Anh làm bộ mặt nghiêm túc gõ cửa.

Cốc cốc, Cổ Viêm ngươi có ở trong đó không vậy.

Bên ngoài có âm thanh Lam Anh truyền đến Ngọc Nhi đang đánh mông Cổ Viêm nghe thấy âm thanh của nàng ta mới bắt đầu dừng tay lại.

Ta đang dạy dỗ Cổ Viêm không tiếp người ngoài, phiền ngươi quay về nói với lão già Lam Khải đó muốn tìm hắn thì tìm ngày khác.

Ngọc Nhi lạnh lùng nói.

Thấy phu nhân Cổ Viêm ngữ khí hung dữ như vậy hiển nhiên tiểu tử này lành ít dữ nhiều làm cho Lam Anh không nhịn được che miệng khẽ cười, thật đáng đời hắn nếu không phải phụ thân nàng muốn hắn đến dự yến tiệc, nàng còn mong phu nhân hắn đánh cho hắn thừa sống thiếu chết như vậy mới hả lòng hả dạ được.

Cổ phu nhân, ta biết đây là chuyện riêng giữa cô và Cổ Viêm ta không có quyền can dự vào, nhưng phụ thân ta có lời mời vẫn mong cô có thể nể mặt ông ấy cho hắn đến dự yến tiệc.

Lam Anh mở miệng nói.

Lam Khải lão ta là cái thá gì mà ta phải nể mặt lão, hôm nay cho dù là ai cũng đừng mong cứu được Cổ Viêm.

Ngọc Nhi trừng mắt quát lại.

Ngọc Nhi giận quá không nghe lời bất kì ai, phen này có muốn cứu Cổ Viêm cũng vô cùng khó khăn.

Ngọc Nhi bây giờ ta đói lắm rồi, muội để ta dự yến tiệc ăn uống xong lúc đó về đánh cũng chưa muộn mà.

Cổ Viêm khuôn mặt đáng thương vừa khóc vừa nói.

Nhìn bộ dạng tội nghiệp của Cổ Viêm hiện tại có lẽ hắn đã biết ăn năn hối cải nên Ngọc Nhi dừng tay không đánh hắn nữa mà tạm tha cho hắn lần này.

Viêm ca thật lòng muội không muốn đánh huynh đâu, nhưng nếu không nghiêm trị sau này huynh mà hư ai mà quản nổi huynh được.

Huynh sẽ không trách muội đúng không?

Ngọc Nhi khuôn mặt hiền dịu trở lại vuốt ve má hắn cười nói.

Hu hu, đương nhiên là không rồi, sao ta dám lớn gan lớn mật trách muội được.

— QUẢNG CÁO —

Cổ Viêm ôm mông vừa khóc vừa nói.

Viêm ca ngoan lắm, lần này muội tha cho đấy, lần sau mà tái phạm không còn đơn giản chỉ mấy cái tét mông đâu.

Ngọc Nhi nghiêm mặt nhắc nhở.

Đương nhiên rồi, lần sau sẽ không tái phạm.

Cổ Viêm gật đầu nói.

Giờ muội sẽ đi mở cửa cho nữ nhân đó vào, lần này trừng phạt huynh lấy đó làm bài học huynh mà dám tự ý dùng sức mạnh chữa trị vết thương là không xong với muội đâu đấy.

Ngọc Nhi nhíu mày nói.

Cổ Viêm gật đầu đáp lại, cho hắn mười cái lá gan cũng không dám làm trái ý của phu nhân mình.

Ngọc Nhi mở cửa, Lam Anh đã đứng sẵn ở ngoài đợi nhìn sắc mặt vẫn còn đằng đằng sát khí của phu nhân Cổ Viêm không ngoài dự đoán của nàng tiểu tử này đã chịu không ít thống khổ.

Cổ phu nhân, Cổ Viêm hắn sao rồi, có thể đi đến dự yến tiệc được không?

Lam Anh nhỏ giọng hỏi.

Vào xem trong thì biết thôi, nếu huynh ấy mà đi được, ta sẽ cho phép huynh ấy đi.

Ngọc Nhi lạnh lùng nói.

Lam Anh nghe nàng ta nói vậy bản tính tò mò trong máu lại nổi lên, rón rén bước vào bên trong phòng quan sát tình trạng của Cổ Viêm.

Bên trong căn phòng Cổ Viêm đang nằm sấp trên giường ôm mông trong đau đớn trông rất đáng thương nhưng đối với Lam Anh hắn càng đáng thương bao nhiêu thì nàng lại càng vui bấy nhiêu, trước giờ nàng không thích cười trên bộ dạng đau khổ của người khác nhưng lần này hắn là một ngoại lệ.

Cổ Viêm ngươi ổn đấy chứ.

Lam Anh nhỏ giọng châm biếm hỏi.

Ngươi nhìn bộ dạng ta thế này mà còn nói là ổn sao, đau mông chết đi được.

Cổ Viêm nhăn mặt đáp lại.

Nhìn vết thương của ngươi có vẻ không nặng lắm, ta thấy phu nhân ngươi còn nương tay chán, để ta gọi phụ thân đến bôi thuốc cho ngươi là ngươi có thể đứng dậy đi lại được rồi.

Lam Anh mở miệng cười nói.

Có thuốc trị thương còn không đi lấy cho ta, ngươi muốn nhìn thấy ta đau muốn chết hay sao.

Cổ Viêm trợn mắt gào lên trách mắng.

— QUẢNG CÁO —

Lam Anh phì cười gật đầu sau đó quay đầu ra khỏi cửa cất bước ra đi tìm phụ thân mình giúp đỡ.

Không lâu sau phụ thân cùng mẫu thân của Lam Anh đã đến trước cửa thăm.

Ở ngoài cửa Ngọc Nhi đang ngồi trước một bàn đá nhâm nhi tách trà nóng nhìn thấy bộ nàng ta ngồi uống trà điềm tĩnh có thể đoán ra được thời gian trước đó nàng ta nổi giận đáng sợ đến mức nào vì con người chỉ khi xả hết cơn giận mới có thể bình tĩnh trở lại.

Ta vào trong xem Cổ Viêm tình trạng như thế nào bà với Lam Anh ở ngoài chờ ta chút.

Phương Tịch gật đầu, Lam Khải cất bước vào trong phòng.

Ở bên ngoài trong khi chờ đợi, Phương Tịch cùng Lam Anh đến ngồi trò chuyện với Ngọc Nhi.

Ngọc Nhi cô nương ta ngồi đây có được không?

Phương Tịch mở miệng hỏi.

Ở đây là nhà của các ngươi, các ngươi muốn ngồi đâu chẳng được, sao phải hỏi ý kiến ta.

Ngọc Nhi thản nhiên nói.

Phương Tịch mỉm cười gật đầu nắm tay Lam Anh tự động ngồi xuống đối diện với Ngọc Nhi.

Ngọc Nhi cô nương, nghe Lam Anh nói cô ra tay trừng phạt Cổ Viêm nặng như vậy liệu có quá đáng quá không dù sao hắn cũng là phu quân của cô mà.

Phương Tịch nhỏ giọng hỏi.

Không có gì là quá đáng cả, Cổ Viêm làm sai ắt phải chịu trừng phạt, đối với nữ tử khác ta không biết quản lý nam nhân của mình như thế nào nhưng riêng ta cứ phải quản lý chặt chẽ nếu không để huynh ấy suốt ngày gây họa mang tiếng xấu cho ta sao mà ta chấp nhận cho được.