Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 236




Tạm bỏ qua chuyện của Dâm đ*o tiền bối, chuyện của ta ngươi tính làm sao đây, hôm nay ngươi không cho ta một câu trả lời vừa ý thì không xong với ta đâu.

Thiên La Dạ Nguyệt mặt nghiêm túc lạnh lùng nói.

Chẳng phải ta đã nói quá rõ ràng rồi còn gì, Ngọc Nhi làm thê tử của ta đương nhiên làm " cả " rồi còn ngươi phân làm thiếp sau này muốn sống chung với chúng ta thì phải tôn trọng hầu hạ muội ấy như mẫu thân của mình, tối đến nhiệm vụ của ngươi là rửa chân, bóp vai cho muội ấy, còn nữa đợi sau khi muội ấy ngủ rồi ngươi mới được phép đi ngủ.

Còn Ngọc Nhi quá khứ của Thiên La Dạ Nguyệt trước kia như thế nào muội hãy quên hết đi, hãy đối xử với ả như muội muội ruột của mình, có như vậy gia đình chúng ta mới có thể hòa thuận được.

Những lời ta nói các người có ý kiến gì không?

Cổ Viêm rõng rạc nói.

Thật đúng là ép người quá đáng.

Ngươi đi chết đi.

Thiên La Dạ Nguyệt phẫn nộ cho hắn một cái bạt tai cực mạnh khiến hắn rụng hết răng lên lông lốc dưới sàn trông thật thảm thương.

Cái bạt tai này mạnh nhưng cũng chỉ đủ làm đau da thịt của hắn thôi, bởi vì nguyền ấn trên cổ của nàng ta mỗi lần làm tổn thương Cổ Viêm sẽ đều hành hạ nàng ta, tiểu tử này mà có mệnh hệ gì nàng ta cũng không xong, có lẽ đây cũng là một phần đại lễ mà Dâm đ*o tặng cho hắn để hắn không bị nữ nhân này uy hiếp.

Viêm ca, huynh không sao đấy chứ!

Ngọc Nhi quay người lại sắc mặt lo lắng nói.

Hì hì, không sao hết, muội xem này răng mới ta lại mọc trắng tinh rồi kia.

Cổ Viêm nhe răng tươi cười nói.

Thiên La Dạ Nguyệt ngươi thật quá đáng, Viêm ca và ngươi cách biệt thực lực lớn thế nào mà ngươi ra tay với huynh ấy mạnh như vậy.

Ngọc Nhi phẫn nộ quát.

Sao nào ngươi muốn động thủ với ta, ta lại muốn xem thử một Chí Tôn Thánh Nhân nhỏ bé như ngươi thì có mấy phần sức mạnh đánh lại ta.

Thiên La Dạ Nguyệt nhếch miệng cười khinh thường nói.

Ngươi!

Ngọc Nhi phẫn nộ trong bất lực nàng chỉ trách bản thân tu vi quá kém không đấu lại nữ nhân này, nếu cho nàng thêm thời gian sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua ả.

Đủ rồi đấy mở miệng ra là khoe chiến tích này nọ, nói cho ngươi biết ngươi có là thần là thánh đi chăng nữa đã làm nữ nhân của Cổ Viêm ta thì phải ngoan ngoãn nghe lời ta, không được cãi lời ta, bằng không từ nay chúng ta ai đi đường nấy, chuyện của ngươi không liên quan đến ta.

Cổ Viêm đứng dậy mở miệng thẳng thắn nói.

Tiểu tử thối, đừng có mà ăn nói ngang ngược, Thiên La Dạ Nguyệt ta vì nể mặt Dâm đ*o tiền bối mới chịu ở bên cạnh giúp đỡ ngươi, nếu ngươi còn mở miệng bắt ta làm thiếp của ngươi, để ta nổi giận thì ta sẽ hủy diệt mọi thứ của ngươi, đến lúc đó ngươi đừng có mà hối hận.

Thiên La Dạ Nguyệt nhíu mày mở miệng cảnh cáo nói.

— QUẢNG CÁO —

Ngươi cứ thử nổi giận thử xem, để ta nói rõ cho ngươi biết nếu ngươi dám động vào người thân của ta tại Phục Long Đại Lục ta đảm bảo ngươi sẽ phải hối hận khi sinh ra trên cõi đời này.

Cổ Viêm hai mắt lóe lên tia sát khí chỉ tay thẳng vào mặt nàng ta mở miệng quát.

Không khí lúc này ngày càng căng thẳng cả đôi bên đều không có ý định nhường nhịn nhau làm cho Ngọc Nhi đứng ở giữa rất khó xử, nếu mọi chuyện đi quá xa khả năng sẽ có chiến tranh đẫm máu, nếu còn không nghĩ cách thì không thể nào cứu vãn được.

Thiên La Dạ Nguyệt nếu ngươi cứ khăng khăng muốn Cổ Viêm lập ngươi làm chính thất, vậy thì được thôi chúng ta giao hẹn với nhau một vạn năm trong vòng một vạn năm nhất định ta sẽ đạt đến cảnh giới như ngươi đến lúc đó ta và ngươi sẽ quyết đấu phân định thắng thua, nếu ngươi thắng thì ta đồng ý nhường chức vị thê tử cho ngươi, cả đời này sẽ nghe ngươi sai bảo, ngươi thấy điều kiện này đã đủ hài lòng chưa.

Ngọc Nhi lên tiếng mở miệng nói.

Muội bị điên rồi phải không, thua thì cả đời này phải bóp vai rửa chân hầu hạ cho ả mất mặt lắm đấy.

Cổ Viêm nhíu mày không đồng ý mở miệng khẽ khuyên.

Một vạn năm sao thú vị đấy, ngươi tưởng mình là tuyệt thế thiên tài thật sao, trong vòng một vạn năm muốn đột phá lên cảnh giới Đại Đế Thiên Chủ là điều không thể xảy ra, có điều trận cá cược này ta rất thích, chỉ cần có thể hạ nhục ngươi thì đừng nói là một vạn năm, mười vạn năm ta cũng đồng ý.

Thiên La Dạ Nguyệt vẻ mặt hài lòng mở miệng cười nói.

Viêm ca, mọi chuyện đã xử lý xong rồi, huynh không cần phải lo lắng cho muội, muội sẽ không thua ả ta đâu.

Ngọc Nhi thấy Cổ Viêm không vui mở miệng khẽ chấn an.

Ta mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không để muội làm nô lệ của ả ta, có làm nô lệ thì để ta làm thay muội.

Cổ Viêm ôm chặt Ngọc Nhi vào trong lòng mở miệng trầm giọng nói.

Thấy Cổ Viêm quan tâm mình nhiều như vậy, Ngọc Nhi cảm thấy cảm động như sắp khóc đến nơi, hắn thà chịu khổ chứ không muốn người mình đây chính là thứ tình yêu chân thành của hắn dành riêng cho mình nàng, bất kể sau này hắn có bao nhiêu nữ nhân tất cả đều không thể thay thế vị trí nàng trong trái tim hắn.

Các ngươi tình tứ với nhau đủ chưa, định xem ta là người ngoài đó sao!

Thiên La Dạ Nguyệt tỏ vẻ khó chịu làu bàu nói.

Phải rồi Viêm ca thời gian gần đây huynh bỏ lỡ quá nhiều thời gian tu luyện nên cảnh giới mãi không đề thăng, trong thời gian này muội và Thiên La Dạ Nguyệt sẽ giúp huynh bồi dưỡng thực lực trước khi quay về Phục Long Đại Lục.

Ngọc Nhi mở miệng lên tiếng nói.

Muội nói phải hiện giờ ta sở hữu Dâm đ*o Tà Thần Quyết do cuốn hắc thư Dâm đ*o xấu xa để lại, có nó sợ gì tu vi ta không tăng chín tầng mấy.

Cổ Viêm phấn khích cười nói.

Muốn tăng tu vi nhanh cần phải có sự kết hợp song tu với ta thì mới có thể đạt hiệu quả tốt nhất được.

Thiên La Dạ Nguyệt gật đầu cười nói.

Cần gì ngươi, ta có Ngọc Nhi rồi, ta sẽ song tu với muội ấy đảm bảo hiệu quả hơn ngươi gấp trăm ngàn lần.

— QUẢNG CÁO —

Cổ Viêm lè lưỡi coi thường nàng mở miệng từ chối.

Viêm ca, e rằng muội không giúp được huynh rồi, huynh cũng nhìn thấy rồi đó bây giờ bụng muội đã to thế này rồi song tu không được tiện.

Ngọc Nhi khuôn mặt ửng hồng thấp giọng đáp lại.

Vậy phải làm sao, không song tu với muội ta làm sao có thể thăng tiến thực lực được.

Cổ Viêm sắc mặt lo lắng nói.

Không phải còn ta sao, ta sẽ song tu với ngươi, lần này ngươi muốn từ chối cũng khó khăn.

Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng nói.

Ngươi đang nằm mơ đó hả, ta còn lâu mới thèm song tu với ma nữ nhà ngươi.

Cổ Viêm cau mày nhất mực từ chối.

Ngọc Nhi giờ chỉ ngươi mới khuyên được hắn thôi, ta làm vậy cũng vì bất đắc dĩ.

Thiên La Dạ Nguyệt quay sang nhìn Ngọc Nhi nói.

Viêm ca, nghe lời muội đi, mặc dù muội không thích ả ta động chạm cơ thể với huynh, nhưng không còn cách nào khác, giờ chỉ có ả mới giúp được huynh, đợi khi muội sinh con xong sẽ song tu với huynh, huynh thấy vậy có được không?

Ngọc Nhi mở miệng khẽ khuyên.

Mặc dù không mấy ưa thích nữ nhân này nhưng Cổ Viêm lại không thể từ chối làm vậy sẽ khiến Ngọc Nhi buồn bất đắc dĩ lần này hắn phải nghe theo lời nàng.

Song tu phải không, nể mặt Ngọc Nhi ta tạm dùng ngươi làm người thay thế, có điều bây giờ song tu ở đâu đây.

Cổ Viêm gật đầu mở miệng hỏi.

Đi theo ta, ngươi sẽ biết.

Thiên La Dạ Nguyệt đi trước Cổ Viêm và Ngọc Nhi theo sau, nơi ả ta dẫn đến chính là khu vực bồn tắm Sinh Linh Chi Thủy.

Ta hiểu rồi trước đây ở Bắc Minh Thần Tông ta có đọc mấy cuốn sách tu luyện trong đó có cách song tu đạt hiệu quả tốt nhất, nghe nói song tu chính là hai người nam nhân và nữ nhân ngồi đối diện nhau hai lòng bàn tay hướng về phía nhau chạm vào nhau đạt đến trạng thái tâm ý tương thông, để đạt được hiểu quả cao không thể thiếu một chút tác động từ môi trường bên ngoài mà trong môi trường nước song tu là hiệu quả nhất.

Cổ Viêm mở miệng giải thích.

Viêm ca giỏi quá, không ngờ huynh ít đọc chữ mà kiến thức này cũng có thể am hiểu, sau này đọc sách nhiều hơn chắc chắn kiến thức còn sâu rộng uyên bác hơn.

Ngọc Nhi mở miệng tán thưởng.

Hì hì, thật ngại quá, chút kiến thức tầm thường này sao mà ta không biết cho được, để muội chê cười rồi.

Cổ Viêm híp mắt cười nói.

— QUẢNG CÁO —

Ngươi đừng vui mừng quá sớm, cách song tu đó hiện tại sẽ không vận chuyển được công pháp trên người ngươi đâu, Dâm đ*o tiền bối nói nếu cố tình làm theo cách tầm thường đó nhất định sẽ bị chính công pháp của mình phản phệ dẫn đến cả hai người trọng thương.

Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng lắc đầu nói.

Vậy phải làm cách nào đây, không lẽ lại còn cách khủng khiếp nào khác sao?

Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.

Dâm đ*o tiền bối nói, cách tốt nhất để sử dụng Dâm đ*o Tà Thần Quyết chính là song tu giao hợp.

Nói cách khác chính ngươi phải dùng của quý đem cho vào bên trong cơ thể ta lúc đó công pháp Dâm đ*o Tà Thần Quyết trong cơ thể ngươi bắt đầu thực hiện quá trình hấp thụ một phần nhỏ năng lượng và tu vi của ta vào trong đan điền rồi đi khắp kinh mạch của ngươi giúp ngươi nhanh chóng đột phá cảnh giới.

Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng giải thích.

Không đời nào ta sẽ sử dụng cách giao phối của con người để song tu với ngươi, ta không tin những lời tên Dâm đ*o đó nói nhất định đây là chiu trò lừa gạt của nó, ta không tin không sự dụng loại công pháp mất dạy đó ta không thể mạnh lên.

Cổ Viêm cau mày nhất mực từ chối nói.

Ngươi tưởng là ta muốn làm chuyện đó với ngươi lắm sao, đây đâu phải lần đầu ta làm chuyện đó với ngươi, lần trước khi ngươi đang ngủ vì để Dâm đ*o tiền bối truyền thụ công pháp cho ngươi, đã nhờ sự giúp đỡ của ta, lần đó cũng là lần đầu của ta khi ta đưa của quý của ngươi vào trong cơ thể của ta, mặc dù rất đau hiện ta đã nhanh chong quen dần với chuyện đó, ta còn không ngại ngươi ngại cái gì.

Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng giải thích tiếp.

Hu hu, Ngọc Nhi ta đúng là một tên cặn bã mà, ta đã phản bội muội, muội mau đánh ta đi, nếu không ta có lỗi với muội nhiều lắm.

Cổ Viêm nghe đến đây khuôn mặt mếu máo nức nở khóc thút thít ôm chặt lấy Ngọc Nhi cầu xin sự tha thứ của nàng.

Viêm ca đừng buồn mà, muội không trách huynh đâu, lỗi tất cả tại Dâm đ*o đó và Thiên La Dạ Nguyệt, nếu ả ta đã tự động trèo lên giường với huynh thì muội cũng đoán ra được sau đó chuyện gì xảy ra.

Nhưng bây giờ trong cơ thể huynh có loại công pháp lợi hại vậy, nếu không tận dụng thật là uổng phí, hiện tại thì muội không giúp được cho huynh, chỉ còn cách để huynh chịu ấm ức song tu cách này một thời gian, đợi đến khi muội sinh con xong, sẽ thay thế ả giúp huynh đột phá.

Huynh cứ yên tâm xong tu cách này với ả ta đi, muội không sao đâu, huynh không cần lo lắng cho muội.

Ngọc Nhi vuốt ve khuôn mặt đáng thương của hắn mỉm cười chấn an.

Ngọc Nhi cảm ơn muội đã hiểu cho nỗi khổ của ta, lần này ta sẽ nghe theo lời muội mà song tu cách dơ bẩn này với ả, nhưng ta vẫn sẽ đợi muội, đợi muội sinh con cho ta xong rồi thì phu thê chúng ta song tu với nhau không cần sự giúp đỡ của ả nữa.