Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 208




Cổ Viêm đúng không?

Ta nhớ tên của ngươi rồi, ngươi cứ chờ đấy cho ta, sớm muộn gì ngươi cũng phải hối hận với những gì mình nói ngày hôm nay.

Tiểu Thiên chỉ tay thẳng vào mặt hắn quá.

Biết rồi, biết rồi, có phải đàn bà không mà cứ lải nhải hoài thế không biết, đợi đến khi làm được thì hẵng đến nói chuyện với ta.

Trước đại sảnh của Thạch gia, thiếu nữ xinh đẹp Thạch Vân Nghiên đang đứng ở phía bên ngoài cửa biểu cảm lo lắng như đang trông ngón ai đó bước tới.

Vừa nhìn thấy sự xuất hiện của Thạch Tiểu Thiên thái độ của nàng ta liền biến đổi không còn lo lắng như trước mà trở nên vui vẻ vội vã chạy đến bên hắn.

Tiểu Thiên ca ca, sao giờ huynh mới đến, phụ thân huynh đang rất sốt ruột đợi huynh trong đó đấy.

Vân Nghiên chạy tới khoác tay hắn tỏ vẻ lo lắng nói.

Có chuyện gì quan trọng mà phụ thân mời ta đến vậy?

Tiểu Thiên cảm thấy tò mò mở miệng hỏi lại.

Là hỉ sự của huynh đấy, chúc mừng Tiểu Thiên ca ca.

Vân Nghiên híp mắt cười đáp, nhưng thực ra trong lòng nàng có chút tiếc nuối, một người nam nhân đã làm thanh mai trúc mã với nàng từ nhỏ đến giờ lại sắp đi thành thân với nữ nhân khác, tuy là rất buồn nhưng chỉ cần nghĩ đến hắn được hạnh phúc thì nàng cũng sẽ gạt bỏ nỗi buồn mà chúc phúc cho hắn.

Úi xời, tình tứ gớm nhỉ, theo ta thấy tiểu tử ngươi cũng có mấy phần diễm phúc đó, làm phế vật mà bên ngoài cửa được mỹ nhân thiên phú cao siêu ở bên cạnh quan tâm chăm sóc bên trong cũng có một nữ nhân khác đang đợi ngươi thành thân thì thiên hạ này ai cũng muốn làm phế vật như ngươi.

Nếu cảm thấy khó xử với tiểu nha đầu này không muốn rời xa nàng ta, thì chi bằng vào xin phụ thân cho hốt cả hai cùng một lúc, cùng lắm thì nha đầu ngoài cửa này chịu khổ trước làm nhỏ, còn bên trong kia thì làm lớn.

Âm thanh cùng điệu cười xấu xa của Cổ Viêm vừa vang lên, thì thái độ của Vân Nghiên biến chuyển cho hắn một cái trừng mắt không mấy thiện cảm.

Tiểu Thiên ca ca, tên hạ nhân này là ai mà ăn nói không có chừng mực với chủ tử của mình vậy, hắn có đúng là hạ nhân của Thạch gia không đấy trước giờ muội chưa từng thấy hắn bao giờ, còn Thạch quản gia đâu lão ta không đưa huynh tới gặp tộc trưởng sao lại để một tên lạ mặt như hắn đưa tới.

Vân Nghiên tỏ vẻ khó chịu nhìn về phía Cổ Viêm mở miệng hỏi.

Tiểu tử này là Cổ Viêm hắn mới đến làm ngày hôm qua, muội không biết cũng không có gì lạ, còn về phía Thạch quản gia nghe hắn nói đến qua lão cùng hắn ta và những hạ nhân khác trong phủ tổ chức tiệc rượu vì say quá nên không thức dậy được mới nhờ hắn đi thay lão.

Tiểu Thiên mở miệng nói. — QUẢNG CÁO —

Có thật không đấy, Thạch quản gia trước giờ trong phủ luôn giữ quy tắc, không có lệnh của gia chủ sao lão ta dám làm càn mà tổ chức tiệc rượu được.

Theo muội thấy tên tiểu tử này trông cách hắn cười nói cũng đủ thấy hắn không phải dạng tốt lành gì, huynh đừng tin những lời hắn nói.

Vân Nghiên liếc nhìn Cổ Viêm tỏ vẻ nghi ngờ trước những lời hắn vừa nói mở miệng nói.

Quy tắc cái rắm gì chứ, tất cả là do con người tự đặt ra, phá vỡ hay không cũng là do bản thân chúng, không lẽ lão già đó ngay cả đi nhà xí cũng phải xin phép các ngươi sao, nói vậy mà cũng nghe được.

Lão ta muốn uống rượu thì mặc kệ lão ta các ngươi quản được lão chắc.

Cổ Viêm nghe không lọt tai mở miệng quát lại.

Ngươi … ngươi ăn nói thật là ngang ngược, ngươi đừng quên ngươi chỉ là một kẻ làm thuê cho dù có không ưa huynh ấy đến đâu, thì tối thiểu cũng phải cư xử đúng mực cho giống một kẻ làm thuê, ngươi có phải muốn nghỉ làm rồi phải không?

Kệ ta, ta thích nói gì thì nói ngươi quản được ta chắc, sao nào muốn đánh nhau phải không đừng tưởng nữ nhân yêu đuối là ta không dám đánh, ngon thì nhào vô đây mà đánh này có tin ta đấm cho rụng hết răng cho ngươi cả đời này phải nhai cháo không.

Ngươi!

Tiểu Thiên ca ca.

Muội không cần phải tức giận với hắn làm gì cứ mặc kệ hắn đi, chúng ta vào bên trong đại sảnh quan sát tình hình mọi chuyện trước thì tốt hơn, đừng để phụ thân ở trong đó đợi lâu.

Phía trong đại sảnh rất lớn, người ngồi bên trong cũng không ít, vài người ngồi cao nhất là Thạch Mục là tộc trưởng của Thạch gia cũng là phụ thân của Tiểu Thiên, ngoài ra còn có bốn vị lão giả già nua khác, bọn họ là trưởng lão trong tộc địa vị cũng không thấp kém tộc trưởng là mấy.

Phía bên trái là một số trưởng bối có thực lực không thua kém gì trong gia tộc, những vị này thường ngày là những lão sư bồi dưỡng cho đệ tử trong tộc thời còn trẻ cũng được xem là nhân tài kiệt xuất.

Phía bên phải là ba vị khuôn mặt lạ lẫm, có lẽ đây chính là khách quý của Thạch gia, theo như Vân Nghiên nói thì họ chính là những người đến vì hỉ sự của hắn.

Tiểu Thiên có chút nghi hoặc ánh mắt khẽ đảo qua liếc nhìn ba người xa lạ, có một vị lão giả mặc bộ y phục màu lam mặt tươi cười thần thái sáng láng, trên ngực của lão có một tấm phù hiệu ghi hai chữ Thiên Thủy, không lẽ lão ta lại là người của Thiên Thủy Tông, một tông môn danh tiếng lẫy lừng với vô số nhân tài từng được đào tạo ra, mặc dù không nhìn ra được tu vi của lão nhưng luận về bối cảnh cùng tuổi tác của lão chỉ có thể hơn hoặc cùng lắm ngang bằng với phụ thân đang ở cảnh giới luyện tạng.

Có khi nào lão ta còn đạt đến luyện tinh cảnh không?

Tiểu Thiên trong lòng không khỏi rùng mình nhưng cũng chỉ là suy đoán của hắn, dù sao người của Thiên Thủy Tông đào tạo ra không thể xem thường được.

Nhưng mà nếu lão ta là luyện tinh cảnh, ít nhất danh tiếng lừng lẫy một phương, lần đầu tiên Tiểu Thiên gặp kinh ngạc cũng là chuyện bình thường. — QUẢNG CÁO —

Phía bên cạnh lão giả còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi, bọn họ đều mặc một bộ y phục lam sắc đại biểu cho để tử của Thiên Thủy Tông, chỉ khác với lão giả kia bộ y phục này còn có những viền trắng dọc theo có thể dùng để phân biệt giữa đệ tử và đạo sư.

Gã nam tử tuổi khoảng hai mươi, tướng mạo anh tuấn dáng người cao lớn rất có mị lực với phái nữ theo suy đoán của hắn ở độ tuổi này cùng lắm là đạt được dưỡng khí cảnh đỉnh phong như Vân Nghiên còn nếu cao hơn thì mới chỉ là bước chân vào luyện cốt cảnh, nhưng với cái thiên phú này ngay cả trong tộc cũng không ai sánh bằng, Thiên Thủy Tông không hổ là tông môn siêu cấp, đến đệ tử bình thường thôi cũng phải làm cho con người ta trầm trồ con mắt.

Phía bên thiếu nữ kia tướng mạo xinh đẹp so với Vân Nghiên không hề thua kém thiên phú chắc so với nam tử kia không thua kém là mấy, nhan sắc này khó trách nam tử kia đối với nữ tử trong tộc không đụng tâm để ý đến họ.

Tiểu Thiên dừng mắt lại trên khuôn mặt một hồi lâu sau đó rời đi, nói thế nào thì hắn là người trẻ tuổi khí lực dồi dào nhìn thấy nữ nhân đẹp có để ý một chút cũng không có gì làm lạ, thiểu nữ tuy rất đẹp nhưng hắn không vì vậy làm bộ mặt chảy nước miếng để lại thiện cảm xấu đối với con gái người ta.

Hành động của Tiểu Thiên làm cho nữ nhân này cảm thấy kinh ngạc, tuy nàng ta cũng không phải kiểu người nghĩ thế giới này xoay quanh bản thân mình, bất quá khí chất dung mạo của mình hiểu rất rõ, tiểu tử này ở tại một địa phương nhỏ bé lần đầu nhìn thấy mỹ nhân như nàng cũng khó trách hắn ta lại nhìn lâu nàng như vậy, miễn cưỡng nàng tha tội cho hắn lần này mà lờ đi như không để ý đến.

Phía Cổ Viêm hiện tại tiểu tử này đang nằm ở trên mái nhà phía dưới là đại sảnh của tộc tùy tiện tháo một miếng ngói trên mái nhà vừa nằm sấp vừa ăn trái cây cũng đủ quan sát khung cảnh phía bên dưới.

Theo kinh nghiệm hành tẩu giang hồ của hắn bao năm nay những kẻ lúc nào cũng làm bộ dáng đạo mạo thanh cao khí chất bất phàm thích phô chương thanh thế bản thân nhưng thực chất chỉ là một cọng cỏ yếu ớt gió thổi nhẹ cái cũng bay.

Đám người mới đến phủ Thạch gia kia cũng vậy, nhìn chúng không khác gì những cọng cỏ yếu ớt thực lực thì chả có bao nhiêu mà lúc nào cũng thích phô diễn bản thân cố tỏ ra thật ngầu lòi như thể bản thân mình là thiên hạ vô địch không bằng, nhìn lại Ngọc Nhi hay ả Thiên La Dạ Nguyệt đáng ghét kia tuy họ mạnh nhưng cư xử không khác gì những người bình thường rồi nhìn lại đám người dưới kia đúng là ếch ngồi đáy giếng không biết thế nào là thiên ngoại hữu nhân tiên ngoại hữu tiên.

Đám người này chỉ có thể hù dọa được đám người thấp cổ bé họng của Thạch gia mà thôi, chứ làm cái bộ dáng cao cao tại thượng đó trước mặt hắn thì chỉ có bị hắn đánh cho bầm dập mặt đến phụ mẫu chúng cũng không ra được mới thôi.

Bất quá hắn cũng không thèm chấp nhặt đám vô dụng này làm gì, dùng sao chúng cũng là một phần của vở kịch rung cây dọa khỉ được xem miễn phí thì còn đòi hỏi thêm gì nữa.

Phụ thân, bốn vị trưởng lão.

Tiểu Thiên bước nhanh về phía trước đối với 5 người Thạch Mục cung kinh hành lễ.

Tiểu Thiên đến rồi đấy sao, mau ngồi xuống đi.

Thấy Tiểu Thiên đến Thạch Mục đang nói chuyện vui vẻ với khách nhân hướng về phía hắn gật đầu phất tay nói.

Tiểu Thiên gật đầu mỉm cười, bốn vị trưởng lão kia nhìn thấy hắn làm thái độ không vừa mắt kinh thường nhưng đối với hắn cũng không để ý đến làm gì, quay đầu nhìn lại thì không thấy ghế của mình ngồi ở đâu, rõ ràng là họ cố tình xếp thiếu để thưa cơ trêu chọc hắn.

Địa vị của mình trong tộc càng ngày càng thấp đúng là mang cái danh phế vật thì thái độ những người xung quanh cũng trở nên lạnh lùng kinh miệt, đổi lại năm xưa thì khác, nhưng hiện tại làm cho khách nhân khó xử bốn vị trưởng lão lần này thật quá đáng.

Trong lòng cười tự giễu, Thiểu Thiên thầm tự nhủ trong đầu.

Phía trên mái nhà quan sát, thấy tiểu tử này bị đem ra làm trò cười trong thiên hạ, làm Cổ Viêm cũng phải phì cười theo nhưng chỉ biết che miệng mà nhịn lại không dám cười to, để đám người dưới kia biết được thì còn đâu kịch hay để xem nữa. — QUẢNG CÁO —

Đúng như những gì hắn linh cảm lần này triệu tập hắn đến đại sảnh chắc chắn chả có chuyện tốt lành gì, lần này không đi xem đúng thật là uổng phí, không biết hắn còn phải đối diện với những chuyện gì tồi tệ sắp tới đây.

Nhìn Tiểu Thiên đừng tại chỗ, người trẻ tuổi trong tộc đều không nhịn được cười châm trọc, hiển nhiên rất muốn xem bộ dáng mất mặt của hắn.

Thạch Mục nhìn thấy con trai mình bị đem ra làm trò cười cho thiên hạ không nhịn được mà tức giận nhìn sang bốn vị trưởng lão nhíu mày nói " các vị thật quá đáng dù sao Tiểu Thiên cũng là người của Thạch tộc chúng ta … "

Kha kha, thật xin lỗi, ta lại quên mất, hôm nay là ngày vui của tam thiếu gia, ta thật là tuổi gia nên đãng trí, để ta gọi người chuẩn bị.

Đại trưởng lão thấy Thạch Mục trừng mắt chỉ biết cười nhạt tự trách bản thân nhưng trong mắt không giấu nổi châm trọc đối với Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên ca ca, mặc kệ họ, mau ngồi đây đi.

Vân Nghiên bước tới mang ghế cho hắn cười an ủi nói.

Sự xuất hiện của nàng làm cho bốn vị trưởng lão ngẩn người, về thân thế của nàng ta cũng rất thần bí, chỉ biết năm ba tuổi được tộc trưởng đem về nuôi như con gái ruột, thiên phú lại xuất trúng tương lai có thể gánh vác trọng trách chấn hưng Thạch gia, đối với nhân tài thế này chỉ có thể hết sức thần bí không nên đắc tội, nể tình nàng ta nói giúp cho phế vật Tiểu Thiên, bọn họ cũng không dám nhiều chuyện thêm nữa.

Đối với Tiểu Thiên, Vân Nghiên luôn cho hắn cái nhìn thiện cảm đáng yêu từ nhỏ lần nào cũng là hắn ra mặt bảo vệ cho nàng, từ khi hắn trở thành phế vật nàng lại là người bảo vệ cho hắn, lần này cũng vậy nhờ có nàng mà mọi ánh mắt châm trọc hắn đều biến mất, thay vào đó là những ánh mắt ghen tị của mọi người, bọn họ cũng không thể hiểu nổi tại sao một phế vật lại có đãi ngộ lớn đến như vậy.

Lần này, lại phải nhờ đến muội, thật ngại quá.

Tiểu Thiên gãi đầu xấu hổ gượng nói.

Tiểu Thiên ca ca, không cần để ý đến chúng ta từ nhỏ thân thiết như thế nào huynh còn không rõ sao, mỗi lần muội bị bắt nạt đều là huynh ra mặt vậy thì lần này cứ để muội đứng ra bảo vệ, ai bắt nạt huynh muội sẽ không tha cho hắn.

Vân Nghiên tức giận cũng hết sức đáng yêu, làm cho Tiểu Thiên chỉ biết cười khổ không nói nên lời nàng ta từ nhỏ đến lớn trước giờ vẫn vậy tính cách trẻ con luôn làm cho người khác phải đau đầu lo lắng thay cho nàng.

Phải rồi, muội để ý tên Cổ Viêm xấu xa, rất thích châm trọc huynh không có ở đây thấy huynh bị vậy chắc hắn vui lắm, để muội tìm được hắn sẽ không tha cho hắn đâu.

Nghĩ đến Cổ Viêm xấu xa, Vân Nghiên nhíu mày khó chịu thay cho Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên tuy thiên phú đã suy giảm nhưng khả năng quan sát vẫn rất nhạy bén, tuy chỉ là một kẻ hở nhỏ bằng ngón tay trên trần nhà hắn cũng đã nhận ra Cổ Viêm đang trèo trên đấy quan sát, mà cười nhạo hắn, mặc dù cái thái độ của hắn làm cho người ta phát ghét nhưng ngay trong tình cảnh này mà nói cho Vân Nghiên biết để nàng ta làm loạn lên không biết sẽ làm cho Thạch gia long trời lở đất như thế nào nữa.