Sáng hôm sau, Trần Viện theo ba Trần đến công ty để lo lắng một số thủ tục trước khi ký hợp đồng với Nam Nhi. Đêm chung kết tối qua được truyền hình trực tiếp trên ti vi, ba Trần cùng mẹ Trần ở nhà cũng theo dõi, biết được kết quả, ông hưng phấn không thôi, không ngờ đến con gái mình lại có ánh mắt lợi hại như vậy. Quả nhiên hổ phụ vô khuyển nữ.
Trong lúc Trần Bằng đang ở phòng làm việc, đột nhiên có người gõ cửa tiến vào. Người đến là phó chủ tịch hội đồng quảng trị Bùi Minh Thắng. Trần Bằng khó hiểu, không biết lão già này đến đây để làm gì, nhưng trên mặt ông vẫn trưng lên nụ cười niềm nở, tiếp đón nồng hậu.
“Phó chủ tịch Bùi, mời ngồi, ông dùng cà phê hay trà, để tôi cho người mang đến.”
“Ha ha, cứ tùy tiện, tôi cũng không khát.”
Hai người ngồi xuống khách sáo một phen, lời đi tiếng lại quanh co một hồi, Trần Bằng vẫn không biết tại sao ông ta lại đến đây. Trần Viện sau khi nhờ trợ lý của ba Trần làm một số hồ sơ cần thiết thì trở lại phòng làm việc của ông.
“Trần Viện đây phải không? Càng lớn càng xinh đẹp, chủ tịch Trần quả nhiên có phúc.”
Trần Viện khá ngạc nhiên khi thấy Bùi Minh Thắng trong phòng cùng ba Trần, sau đó cười nói: “Chú Thắng quá khen rồi, chú đến đây lâu chưa? Nãy giờ con có việc, nếu biết chú đến đã sớm quay lại chào chú rồi.”
Bùi Minh Thắng cười ha ha như một ông địa: “Được rồi, con ngồi xuống đi, đừng khách sáo như vậy.” Sao đó lại quay sang ba Trần tiếp tục nói: “Nghe nói con bé hiện đang bồi dưỡng một nhóm nhạc đúng không?”
Trần Bằng nghe ông ta nhắc đến chuyện này, tâm cũng nở hoa, ông nhanh chóng muốn đem thành tích của con gái ra khoe khoang một trận. Không đợi ông nói, Bùi Minh Thắng lại tiếp tục.
“Ai…ông thật có phúc, có con gái có chí cầu tiến như vậy, chẳng bù lại thằng quý tử nhà tôi, suốt ngày lông bông, sắp xếp công việc cho nó mà nó chẳng có chút quan tâm nào.”
Lời khoe khoang Trần Bằng muốn nói ra bị nghẹn ngay họng, liền đổi giọng: “Ông nghĩ quá nhiều rồi, tôi thấy thằng bé đâu có tệ như lời của ông. Dạo này tôi thấy nó ngày nào cũng đến công ty, làm việc rất chăm chỉ, ngăn nắp.”
Bùi Minh Thắng nghe Trần Bằng khen con trai, liền cảm thấy mát ruột mát gan. Mấy tháng trước ông nghe nói Trần Viện đang bồi dưỡng nghệ sĩ, ông đã khinh thường một trận, một đứa trẻ hỉ mũi chưa sạch mà học đòi làm đại sự. Nhưng nghĩ lại thằng con trai của mình suốt ngày chỉ lo chơi bời lại đau đầu không thôi. Ông liền kéo cậu về, tụng niệm một trận, rồi đem con trai mình đẩy vào công ty. Bùi Minh Đức bị cha khích bác, thậm chí còn bị ông đem so sánh với một con nhóc đang đi học, liền máu lên tới não, liều mình tìm cách chứng tỏ bản thân.
Bùi Minh Thắng ha ha cười: “Ông nói cũng đúng, dạo này thằng nhóc cũng khiến tôi an tâm một chút. Ừ hình như ông còn chưa biết, nó đang đàm phán với một nhóm nhạc mới nổi trong show truyền hình ‘Tài năng âm nhac’, hình như tên là The Eagles. Nhóm đó đang rất được giới trẻ chào đón, nếu bọn họ bị thuyết phục đầu quân cho chúng ta, nhất định chúng ta được lợi không nhỏ.” Ông nói xong, còn ý vị thâm trường nhìn Trần Viện một cái.
Trần Bằng ngộ ra, hóa ra Bùi Minh Thắng đến đây là để khoe khoang, sẵn tiện đã kích ông đây mà.
“Như vậy thì quá tốt rồi, thằng bé làm rất khá.” Trần Bằng cười cười, trong mắt không biểu hiện thái độ gì.
Điều này lại khiến Bùi Minh Thắng không hài lòng, ông tiếp tục nói: “Ừm, thằng bé rất có tham vọng, chỉ muốn ký hợp đồng với những nghệ sĩ đã có danh tiếng, nó nói không muốn công ty phải tốn nhiều tiền trong việc bồi dưỡng những người vô dụng.”
Trần Bằng nghe xong thì rất không vui, ý của ông ta là đang nói con gái ông bồi dưỡng người vô dụng sao? Nếu ông ta biết những người vô dụng đó là quán quân của ‘Tài năng âm nhạc’ mùa này thì sẽ thế nào nhỉ, sắc mặt hẳn là rất phong phú đi. Trần Bằng đổi ý, ông không muốn đem việc này nói ra, ông muốn đợi đến khi con gái mình chính thức ký hợp đồng với Nam Nhi, sau đó mới tung tin ra để đã kích lão già này. Con ông đang đàm phán với á quân sao? Con tôi thì ký luôn hợp đồng với quán quân đây này.
Nghĩ vậy, nhưng trên mặt Trần Bằng vẫn là vẻ tươi cười không thể nhìn thấu: “Ha ha, người trẻ tuổi có tham vọng là tốt.”
Hai người nói chuyện đông tây một hồi, Trần Viện ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được sóng ngầm mãnh liệt. Nhưng với thân phận là tiểu bối, cô cũng không tiện lên tiếng. Cho đến khi Bùi Minh Thắng rời đi, Trần Bằng mới đổi sắc mặt: “Lão già chết tiệt, còn bày đặt đến đây khoe khoang. Đợi đến lúc con gái ba ký hợp đồng với Nam Nhi, không biết lão ta còn huênh hoang nổi không.”
Trần Viện không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn ba Trần đang bất mãn. Mấy ngày sau đó, Trần Viện chính thức ký hợp đồng quản lý cùng Nam Nhi với tư cách là trợ lý đặc biệt của chủ tịch giải trí Ban Mai. Chức vụ này là do ba Trần cấp cho Trần Viện để cô thuận tiện trong việc quản lý nghệ sĩ sau này. Trần Viện đối với việc này rất phấn chấn, không hiểu tại sao sau khi trọng sinh cô lại đặc biệt hứng thú đối với công việc của công ty giải trí, hoặc giả trước đây cô vẫn luôn hứng thú nhưng không có điều kiện để phát huy. Cô nghĩ sau này nên in danh thiếp cho mình, nếu phát hiện thêm người có tiềm năng cũng dễ dàng nói chuyện.
Nam Nhi ký hợp đồng cùng giải trí Ban Mai với tư cách là nghệ sĩ nổi tiếng, cho nên quyền lợi cũng nhiều hơn hẳn so với những thực tập sinh và những nghệ sĩ chưa có tên tuổi, hơn nữa, Trần Viện cũng tranh thủ cho bọn họ một số điều khoản có lợi. Cô không ủng hộ việc các công ty giải trí ra sức bóc lột sức lao động của nghệ sĩ. Theo cô, tranh thủ quyền lợi cho nghệ sĩ, tạo điều kiện tốt nhất để nghệ sĩ phát huy, khiến họ toàn tâm toàn ý dốc sức vì công ty mới là cách bóc lột hiệu quả nhất.
Mọi thủ tục hoàn thành, năm học mới cũng vừa đến. Trần Viện thở một hơi, cảm thấy mùa hè vừa qua thật ý nghĩa.
Vừa vào đến lớp học, Trần Viện đã trông thấy vẻ mặt hưng phấn của Lý Nhã Hân.
“Trần Viện, báo cho cậu một tin mừng, ba mẹ đã đồng ý để mình ở lại đây học đại học.”
Trần Viện qua miệng của Lý Gia Thành đã sớm biết được chuyện này, cũng không có quá nhiều ngạc nhiên: “Vậy cậu định học trường nào?”
“Đại học A.”
Lần này đến lượt Trần Viện há to miệng: “Không thể nào, làm sao cậu có thể thi vào đó được.” Đại học A không giống một số trường đại học tư thục quốc tế khác, chỉ cần có tiền là vào được. Muốn được học ở đại học A, phải chân chính tham dự kỳ thi tuyển với tỷ lệ chọi vô cùng kinh người.
Lý Nhã Hân rầu rĩ: “Nhưng ba mẹ nói mình phải đậu đại học A, nếu không thì sang Mỹ cùng họ. Mình cũng không muốn thi vào đó đâu.”
Trần Viện kinh ngạc: “Điều kiện như vậy, có khác nào họ không đồng ý cho cậu ở lại.”
“Cậu im miệng, không được nói như vậy, phải tin tưởng mình chứ.”
Trần Viện trầm mặc nhìn Lý Nhã Hân, muốn người ta tin tưởng cũng phải có một chút căn cứ mới tin tưởng được chứ.
“Vậy cậu định thế nào?”
Lý Nhã Hân ý chí bừng bừng nói: “Như thế nào nữa, đương nhiên mình sẽ cố gắng học tập thật tốt.”
Trần Viện lắc đầu chậc lưỡi: “Sức mạnh tình yêu quả nhiên vô cùng mạnh mẽ.”
“Này, mình đã nói với cậu bao nhiêu lần, mình và Anh Tuấn không có gì cả.”
Trần Viện cười cười nói: “Mình cũng không có nhắc đến Anh Tuấn nha.”
“…Cậu đừng nói vậy nữa. Anh mình chưa có người yêu, nên mình hiện tại cũng không muốn nhắc đến chuyện tình cảm.”
Trần Viện chút khó hiểu, liền hỏi: “Hai chuyện có liên quan gì với nhau đâu?”
“Tại cậu không biết thôi, ở nhà mình, anh trai phải kết hôn trước rồi mới đến lượt mình, tất cả phải theo thứ tự.”
“Không phải chứ, thời buổi này mà gia đình cậu còn cổ hủ như vậy.”
Lý Nhã Hân rầu rĩ nói: “Cái này mình cũng chịu, sau này đợi anh trai lên làm gia chủ, nhất định phải kêu anh ấy phá bỏ cái luật lệ này.”
Trần Viện gật đầu đồng ý: “Phải như vậy thôi, nếu không cậu phải ở giá suốt đời.” Theo kịch tình của tiểu thuyết, Lý Gia Thành hiện tại chắc đã yêu thầm nữ chính rồi. Việc cô trọng sinh có thể sẽ ngăn cản được cái chết trong tương lai của anh ta, nhưng nếu còn sống, dựa trên tính cách Lý Gia Thành, nếu không phải nữ chính thì chắc anh ta sẽ cô đơn đến già. Đừng hỏi tại sao cô có thể chắc chắc không để cho Lý Gia Thành chết, bởi vì người gián tiếp gây ra cái chết cho Lý Gia Thành trong tiểu thuyết chính là ‘Trần Viện’. Chỉ cần cô không muốn hãm hại, cho người bắt cóc nữ chính thì Lý Gia Thành có muốn chết cũng không chết được.
Lý Nhã Hân không cho là đúng: “Không được nói bậy, chẳng qua anh mình hiện tại chưa muốn tìm người yêu thôi. Chứ phụ nữ muốn theo anh ấy còn đang xếp hàng dài hàng km kìa.”
“Chứ không phải bị anh ấy dọa chạy hàng km sao?” Trần Viện bĩu môi.
Lý Nhã Hân nghe thấy liền rầu rĩ không thôi, anh trai của cô cái gì cũng tốt, chỉ có điều không được thân thiện cho mấy. Cô gái nào trông thấy anh ấy cũng bị dọa sợ không dám đến gần, nói chi đến việc yêu đương. Không biết đến bao giờ mới có một người thần kinh thép chịu được anh trai mặt than của cô đây, cô thật không muốn hạnh phúc cả đời của mình bị chậm trễ nha. Lý Nhã Hân quay sang Trần Viện, đôi mắt chợt lóe lóe lên: “Trần Viện, hay là cậu làm chị dâu mình đi.”
Trần Viện bị câu nói này của Lý Nhã Hân trực tiếp làm cho ho sặc sụa. Lý Nhã Hân không để ý, hăng hái tiếp thị anh trai mình: “Anh hai mình rất được nha, vừa đẹp trai, lại giàu có, là người có năng lực. Hơn nữa cậu đối với anh ấy cũng không bị dọa sợ, cậu yên tâm, anh mình xuất sắc như vậy, nhưng sau này lấy về lại không cần lo bị người khác nhòm ngó.” Hoặc nói một cách khác là không ai dám nhòm ngó.
“Không thể nào, chẳng lẽ cậu bị tình cảm làm mê muội, muốn đem mình bán vào tay giặc sao?” Trần Viện vẻ mặt bi thúc nói.
“Cậu nói quá, anh mình làm sao lại là giặc được, anh ấy chỉ có chút lạnh lùng thôi.”
Trần Viện hậm hực nhìn Lý Nhã Hân: “Cậu đến nghĩ cũng đừng nghĩ, anh cậu hình như đã yêu người khác rồi.”
Lý Nhã Hân kinh ngạc hỏi: “Là ai, sao cậu biết được?”
“Là một ca sĩ hát trong hộp đêm, rất xinh đẹp. Mình từng đến đó để lùng nghệ sĩ nên biết. Hôm nào cô ta biểu diễn, anh cậu cũng chạy đến đấy, không phải yêu thì là gì.”
Thật ra Trần Viện đang nói dối, cô chưa từng đến đó, nhưng hiện tại chắc là như vậy. Cô cũng muốn mau chóng được diện kiến nữ chính vạn người mê này.
Lý Nhã Hân cau mày: “Là ca sĩ trong hộp đêm sao? Cô ta có phải người tốt không?”
Hiện tại những nghệ sĩ tìm cách bám lấy đại gia không thiếu, cô chỉ sợ người kia mục đích không trong sáng thôi, muốn lợi dụng anh trai nhà mình.
Trần Viện ngẫm nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Không biết phải nói sao, nhưng hẳn là tốt, một cô gái thuần khiết như đóa sen trắng.” Chắc là vậy đi? Trong tiểu thuyết đã nói thế mà.
“Mình muốn xem mặt cô ấy một chút.” Lý Nhã Hân do dự một hồi, sau đó quyết định.
Trần Viện gật đầu đồng ý. Cô vừa nhớ đến một chuyện. Trong tiểu thuyết, nữ chính là một diễn viên trời sinh, cô ta là một thiên tài trong giới điện ảnh. Tuy nhiên, đồng chí tác giả rất nhẫn tâm cắt đứt con đường diễn nghệ của cô ta, sau khi nữ chính đoạt được một vài giải thưởng lớn liền quy ẩn giang hồ, ngoan ngoãn làm vợ, làm mẹ. Tế bào con buôn trong đầu Trần Viện không ngừng vận động, cô nghĩ mình đã thành công bồi dưỡng Nam Nhi, vậy tại sao trước mắt có một diễn viên thiên phú như thế lại bỏ qua, hơn nữa còn là một hòn ngọc quý chưa ai phát hiện. Nếu có cơ hội, cô phải đến gặp nữ chính một lần, dù sao người ta cũng là nữ chính nha, đi theo chắc chắn có thịt ăn.
--- ------ ------ ---------
Tèn Ten, bạch liên nữ chính sắp lên sàn.
Đột nhiên có một ham muốn mãnh liệt, muốn sửa bộ ngôn tình này thành đam mỹ, muốn để Trần Viện thành pháo hôi, Lý Gia Thành cùng Albert Diệp thành một cặp.
Thôi bỏ đi, coi như các nàng chưa từng đọc dòng trên.