Hành Trình Đi Tìm... Bạn Trai

Chương 39




Trời đã bắt đầu dần tối…những ánh đèn đầy màu sắc bắt đầu được thắp lên…cũng chẳng biết…tôi đã đi lang thang khắp nơi trên mọi vỉa hè chỉ để suy nghĩ về một chuyện……liệu thây Nam có yêu tôi thật lòng không???Hay…..tôi chỉ là người,hay nói đúng hơn là vật thay thế của Thanh?? Trong tôi giờ đây cứ rối bời cả lên,tự hỏi đi hỏi lại nhưng…..vẫn không thể nào trả lời cho chính bản thân mình được!!!

Mải mê suy nghĩ….tôi quên béng mất là đã đến giờ tôi đi làm thêm….ngày đầu tiên mà đi trễ,ắt hắn sẽ không hay lắm!!!Cho nên tôi liền ba chân bốn cẳng mà chạy cho thật lẹ đến trạm xe buýt gần đó….mong sao….mọi chuyện chưa bắt đầu thì đừng kết thúc nhanh như vậy!!!

***************

“Ông…ông ơi…cháu đến rồi nè ông!!!”,vừa mới bước chân đến cửa tiệm….tôi liền lật đật chào hỏi ông chủ tiệm một tiếng…xem như phép lịch sự tối thiểu vậy!!!

“Làm gì đó tên ngốc kia???”

Giọng nói vang lên không giống như của một ông lão cho lắm….mà trái lại tôi còn cảm thấy rất quen….cho đến khi tôi ngước nhìn lên thì mới biết….tên nhóc khó ưa đó đang đứng lù lù trước mặt tôi!!!

“Làm gì là làm gì???Ông đâu gòi hả???”

“Sư phụ đi về với nhỏ Vi rồi!!Thuê được người làm như ấy đây thì ông cần gì phải ở lại đây chứ???”

“Ờ…cũng phải há!!!”,tôi lấy tay tự gõ nhẹ vào đầu mình như muốn”trách phạt”vì câu hỏi ngớ ngẩn vừa rồi!!!Nhưng sao đó tôi lại nói tiếp…

“Nè…”

“Cái gì????”,hắn vẫn trả lời khi tôi hỏi đến…nhưng ánh mắt thì cứ nhìn giáo dác xung quanh….dường như hắn cố ý khinh thường tôi vậy…

“Giờ tui phải làm gì giờ???Đứng đây chung với nhóc hả???”

“Ai nói???Mới vào làm mà đòi lên đứng bán hàng là sao???”,hắn chỉ chờ tôi hỏi có nhiêu đó…để quay lại,mắng thẳng vào tôi vài tiếng…

“Vậy giờ tui phải làm gì??”,tôi lườm,liếc,quýt hái hắn…..không hiểu sao….nhìn cái mặt còn ngây ngô trẻ con,mà ăn nói vô cùng…xấc xược…thế mà con bé Vi với ông chủ tiệm lại chịu đựng nổi hắn!!Trong lòng tôi cũng nể hai người đó vì tính chịu đựng rát là cao!!!

“Mau xuống bếp,xem có cái bánh nào sắp chín chưa thì mang ra khỏi lò…để đó cho tui!!!”

“Ok….công việc khá nhàn hạ mà!!!”

“Ờ…..nhàn hạ thì làm đi!!!Nhớ nè….nếu ấy làm gì hư hỏng,tôi sẽ không bỏ qua cơ hội nói lại với sư phụ đâu đó,biết chưa???”,hắn nhìn trừng trừng vào mắt tôi,tỏ ý hăm dọa….

“Chờ đi……”,nói xong….tôi liền bỏ xuống đằng sau một nước….chỉ việc mang bánh ra khỏi lò thôi mà….sao làm khó nổi tôi chứ???

****************

“Oa….”,tôi thốt lên một cách kinh ngạc khi thấy có đến gần một chục cái lò nướng nằm xếp theo thứ tự một cách ngay ngắn,không gian trong phòng bếp này còn rộng hơn cả phòng khách ở nhà tôi nữa…cũng phải thôi…từng chiếc bánh được đổ ra khuôn,sau đó còn trang trí đều được làm ở dưới đây mà…không rộng lớn mới là lạ!!!

Nhưng…có một điều lạ là sao tôi tìm hoài xung quanh vẫn không thấy cái đồ lấy khuôn bánh trong cái lò nướng ở đâu cả….không biết…bình thường họ lấy ra bằng cách nào nhỉ???

“Êeeeeeeeeee……..”,tôi từ trong bếp hét to lên…chủ yếu là cho tên nhóc ấy nghe thấy…

“Làm gì mà hét um sùm lên vậy hả???”,chỉ chưa đầy mười giây…hắn đã đùng đùng bước xuống bếp….với cái vẻ mặt nhăn nhó khó ưa…

“Có cái gì để lấy bánh ra hok zạ???”

“Không có…mọi lần tôi vẫn lấy bánh ra bằng tay không mà!!!”

“Cái gì?????????Bằng…bằng tay không á???”,tôi thốt lên một cách sửng sốt khi tưởng tượng ra….cái cánh tay đẹp đẽ của tôi mà đút vào cái lò nướng ấy khoảng chừng mấy giây thôi,nó sẽ “chín” mất !!! >”<”

“Nè…..nhóc hok đùa đấy chứ??Nóng như vậy…sao lấy ra bằng tay không được???”

“Đó là quy định ở đây!!Sư phụ nói…cần phải tiếp xúc với nhiệt độ nóng mới quen dần cái không khí ở trong căn bếp này!!!Mới đầu tui cũng như ấy vậy…không tin đâu…nhưng là riết cũng quen thôi mà!!!”

“Vậy…nhóc làm lần đầu tiên đó!!Có……để lại biến chứng gì hok zạ???”,tôi hơi lo ngại hỏi hắn…

“Ờ…cũng băng bó tay chừng vài tuần hà!!Không nặng đâu!!!”

“Ack…..vài tuần????Tui hok thể làm công việc này được!!!!”,nghe thấy hắn nói như thế….tôi liền phản ứng một cách kịch liệt!!!

“Sao không thể???”

“Tay tui là tay thiết kế!!Băng bó vài tuần liền…lấy gì tui vẽ nữa hả????”

“Tùy ấy thôi…nếu không làm thì tui méc lại với sư phụ vậy!!!”

“Nè….đừng ở đó mà đem sư phụ này sư phụ nọ ra hù dọa tui nha!!Giỏi nhóc làm đi!!!”,tôi bắt đầu nổi cáu lên với cái thái độ đáng ghét của tên này…

“Nè….ma cũ bắt nạt ma mới…đó là chuyện thường tình ỡ mọi nơi!!Nếu ấy không muốn làm thì thôi…ấy về đi,một mình tui trông tiệm cũng được!!!”

Tôi không thể nào chịu được trước cái trò”ma mãnh” này của hắn….nếu thế…chẳng khác nào tôi đã đầu hàng vô điều kiện???

“Ah….có cách gòi!!!”

“Cách gì???”,hắn thắc mắc..

“Bây giờ tui tắt lò nướng đi..sau đó để cho bánh nguội rồi mới lấy ra!!!Như vậy được chứ??”

“Không được…để bánh nguội rồi mới làm hả???Phải làm ngay lúc còn nóng cơ!!!”

“Nóng quá thì sao phủ kem tươi lên được hả???”

“Tui không biết…đó là quy định ở tiệm này!!Có làm không,nói một tiếng đi???”

Tôi cũng thầm thán phục chính bản thân tôi vì đã chịu đựng được mức này…chứ nếu không…tui đã bay vào”xé xác”hắn ra làm trăm mảnh!!!!

“Ok….tui làm vậy!!!”

“UHm…làm đi!!!”

Tôi nhìn thấy hắn đang nở một nụ cười đầy nham hiểm….ánh mắt quan sát thật kỹ từng động tác của tôi….

Việc tôi cần làm bây giờ là lấy cái bánh ra khỏi lò nướng chỉ trong vòng 5 giậy…như thế sức nóng không thể nào làm bỏng tay tôi được!!!Nhưng…tôi đã lầm….cái bánh nặng hơn tôi tưởng tượng nhiều….mang nó ra đã khó…mà giữ được nó trên tay lại càng khó hơn… và tôi đã……cố tình làm đổ cái bánh xuống đất…chuẩn bị cho kế hoạch”ăn vạ”của tôi…

“Aaaaaaaaaaaaaaa……….”

Sau tiếng la thất thanh của tôi…thì cái bánh cũng lập úp xuống đất một cách gọn gang…trước sự chứng kiến của hắn!!!

“Trời ơiiiiiiiii……..làm…làm cái gì thế này hả???????”,hắn ôm đầu mà thét lên khủng khiếp….

“Hix…tay tui bị bỏng gòi nè!!Mau lấy cái gì mát mát cho tui thoa lên coi!!!”

“Ấy có biết vừa làm mất đi một số tiền không ít trong cái tiệm này không hả???”

“Bánh rớt rồi thì làm lại cái khác mấy hồi!!Còn cái tay của tui nè…bỏng giờ phải làm sao đây hả????”

“Kệ ấy…tui không quan tâm!!!Tui sẽ nói lại với sư phụ chuyện này…cho ấy biến khỏi cái tiệm này luôn!!!”

Ban đầu…tôi chỉ định dựa theo kế hoạch….là vừa làm rơi cái bánh xuống đất…thì tôi sẽ ôm cái tay mà có tuôn”nước mắt cá sấu” ra…để hắn cảm thấy”choáng váng”….nhưng….sao cái hình ảnh vừa lúc nãy…..giống với việc thầy Nam vừa làm với tôi ….thầy ấy cũng mắng tôi,cũng xem trọng món đồ vô tri vô giác kia hơn tôi….tự dưng nghĩ đến đó….nước mắt ứa ra lúc nào không hay…..

“Nhóc…nhóc quá đáng lắm!!!”

“Sao???”,giọng hắn bỗng dịu lại đôi chút khi nghe thấy tiếng tôi”sụt sịt”

“Nhóc tưởng tui là cái đồ lấy bánh trong lò nướng ra chắc???Tui là con người mà…sao tui có thể lấy cái bánh ra mà không cảm thấy nóng chứ???Nhóc muốn chơi khăm tui chứ gì???Nhóc thành công gòi đó!!!Đi méc với sư phụ của nhóc đi chứ???Còn đứng tần ngần ở đây làm gì???Đi điiiii……..”,nói xong…tôi lại”sụt sịt” tiếp….và dường như…tôi đã thành công cho cái kế hoạch”ăn vạ” này….hắn từ từ tiến lại gần tôi,và nói….

“Tui…….tui xin lỗi!!Ban đầu…tính chọc ấy thôi…ai ngờ…ấy làm thiệt!!Mà ai bảo ấy ngốc làm chi???Tui nói vậy mà cũng tin…để giờ tay ấy bị bỏng…cả cái bánh cũng không còn!!!”

“Ai kêu lừa tui hả????”.tôi hậm hực nói với hắn…

“Ấy chờ tui chút!!!Tui lấy cái này thoa lên cho ấy!!!”

Nói xong,hắn biến vụt đi một cách thật nhanh chóng…..và chỉ trong vòng chưa đầy một phút…hắn quay lại và cầm trên tay một cái gì đó…và bảo với tôi rằng….

“Ấy xòe chỗ bỏng ra!!!Tui thoa lên cho…”

Tôi….từ từ đưa tay lên cho hắn nắm lấy….mà không hiểu sao…trái tim nó cứ đập thình thịch……

“Chà…đúng là tay thiết kế có khác!!!Mềm mại như xả với Comfort vậy!!!”

“Còn nói nữa hả???”

Tôi thấy hắn từ từ thoa cái gì đó lên tay tôi….mà nhìn kỹ lại…..mới biết đó là chai kem đánh răng!!!

“Áaaa…nhóc lấy kem đánh răng làm gì zạ????”

“Thoa lên cho đõ!! Thông cảm đi…ở đây không có thuốc trị bỏng!!!”

Bàn tay của hắn cứ xoa nhè nhẹ lên vết thương của tôi…và lồng ngực của tôi như muốn nổ tung ra vì tim đập mỗi lúc một nhanh hơn…còn khuôn mặt thì…chắc giờ đã đỏ hoe lên mất rồi!!>”<”

Ban đầu…….tôi dự định đến lúc này sẽ đứng dậy cười”chế giễu”hắn một tiếng…cho hắn cảm thấy xấu hổ….nhưng sao giờ đây…..tôi lại thấy hắn dễ thương quá chừng…..không muốn nói gì thêm nữa cả!!!

“Xong rồi đó!!!”

“Cảm…cảm ơn nhóc!!!”

“Lỗi tại tui mà!!Ấy cần gì phải xin lỗi!!!”

“Nhưng……”

“Nhưng sao???”,hắn thắc mắc..

“Còn cái bánh này thì sao???”

Hắn nhìn khuôn mặt đang lo sợ vì tưởng rằng sẽ bị đuổi việc sau chuyện này,nhưng hắn chỉ cười khì….

“Yên tâm đi!!Tui không méc lại với sư phụ đâu!!!Mau lên đây đứng trông tiệm với tui nè!!!”

“Ok!!!Công việc này thì tui làm được đó!!!”

********************

“Tiến ơi……tao về rồi nè!!!”..tôi mở cánh cửa ra một cách uể oải..cũng phải thôi…hôm nay là ngày đầu tiên tôi làm quen với công việc làm thêm mà!!

“Ờ…sao rồi??Công việc tốt chứ???”

“Cũng…tàm tạm thôi!!Hix…cứ tưởng bán hàng là sướng..ai ngờ….mỏi chân muốn chết!!!”,tôi ngồi phịch xuống so-pha mà thở phào nhẹ nhõm..

“Mày đúng là…ngoài ăn với chơi ra thì không có gì là giỏi hết!!!!”

“Thôi…đủ gòi nha!!Tao đang mệt nên hok muốn cãi nhau với mày đâu đó!!Đi xuống cơm giùm tao cái đi….!!!”,tôi ngồi đó mà ra lệnh cho hắn…như một tên osin vậy ^^

“Mày nhờ người khác kiể vậy đó hả thằng kia???”,hắn bực dọc quát nạt tôi..

“Ờ thì….Tiến ơi…làm ơn dọn cơm lên giùm kẻ bị hành xác cả ngày hôm nay đi,được hok???”,tôi xuống giọng một các ”quá trớn”….ngay cả tôi còn rung mình khi nghe những lời ngọt ngào”đáng sợ” đến vậy…

Nhưng không ngờ…nó có tác dụng đấy chứ???Hắn lập tức đứng dậy ngay…tuy mặt có hơi hầm hầm đôi chút!!!Công nhận….tên này khoái bị dụ ngọt…..^^

Bất chợt…chiếc điện thoại của tôi reo lên inh ỏi..khiến tôi giật cả mình…. Khi nhìn lên màn hình thì mới thấy….số điện thoại thầy Nam hiện lên mồn một……không hiểu sao…tôi cảm thấy run lắm,vì giờ mà nhấc máy…tôi cũng chẳng biết phải nói gì với thầy nữa…còn nếu không,tối nay tôi sẽ phát điên lên vì sự tò mò không biết thầy gọi cho tôi có chuyện gì???

Tôi ngồi đắn đo suy nghĩ chừng 3’ …..chiếc điện thoại cũng reo liên hồi trong khoảng thời gian đó…..ấy thế mà tôi vẫn chưa suy nghĩ xong!!!

“Nè…sao không nhấc máy đi???Nghe nhức đầu quá hà thằng kia!!!”,tên Tiến phía sau bếp nói vọng lên hối thúc tôi…nhưng…thật sự trong lúc này tôi đang phân vân lắm!!!

“Thì…từ từ…..mày lo dọn cơm đi!!!Đồ nhiều chuyện!!!”

Cuối cùng…tôi quyết định sẽ nhấc máy lên nghe…để xem thầy sẻ giải thích sao với tôi!!Nhưng….vừa mới “alo” lên được một tiếng nhỏ xíu thì….đã không còn tín hiệu gì nữa rồi!!!Chắc thầy nghĩ tôi đang giận thầy lắm……mà cũng đúng thôi….tôi phải giận thầy chứ???Nếu tôi mà hạ mình trước….thì chẳng khác nào nhận là tôi có lỗi!!Mà không chừng….khi thấy tôi không nhấc máy….thầy lại cảm thấy lo lắng cho tôi thì sao???Mọi chuyện…cứ để sáng ngày mai sẽ biết rõ thôi!!!Còn bây giờ….tôi phải tranh thủ ăn cơm và đánh một giấc đến sáng cái đã!!!