Phương Ngạo lựa chọn im lặng, chỉ có tổng cục khóe mắt ẩn đỏ, nhìn con ngươi sâu hút tỏ ra lạnh nhạt của Phương Ngạo.
Chắc là Phương Ngạo vẫn đang hiểu lầm ông, ông và mẹ Phương Ngạo hai người đã hết tình cảm với nhau từ lâu, cho nên đã chọn cách li thân, lúc đó Phương Ngạo vẫn chưa là cảnh sát, ông là đàn ông cho nên ông chịu hết mọi tội lỗi, ngoại tình cũng được, sau đó hai người li hôn, ông kết hôn, bà ấy cũng tìm được người mới.
Ông tỉnh lại sau mớ hồi tưởng, hôm nay Phương Ngạo đến gặp ông chắc chắn trong nhà đã có chuyện gì rồi.
Ông vội mời Phương Ngạo ngồi xuống: "Con ngồi xuống đi!"
Nhưng Phương Ngạo vẫn cứ đứng như pho tượng, làm lòng ông lạnh thấu xương.
"Tổng cục tôi có chuyện muốn nói với ngài!"
Ông bình tĩnh nghe Phương Ngạo xưng hô một cách xa lạ như vậy, cũng không buồn, khẽ uống một ngụm trà kiềm chế bản thân lại: "Con nói đi!"
Phương Ngạo không có gì áy náy nói: "Tôi biết cầu xin việc này rất quá đáng, hơn nữa lại liên quan đến gia đình của tôi!"
"Tôi muốn tổng cục cấp giấy phép điều tra Bạch thị!"
Phương Ngạo nói xong ông hơi giật mình, Bạch thị?
"Tại sao con lại muốn điều tra Bạch thị!"
Ánh mắt Phương Ngạo thâm sâu, hồi lâu mới nói...
"Bạch thị làm ăn phi pháp, nhân viên còn hại chết mạng người!"
Ông trầm ngâm, Phương Ngạo vẫn còn chấp niệm với Bạch thị như vậy sao? Bạch thị cổ phần nhiều như vậy, ông phải sợ mà không muốn dây vào, nay lại nghe Phương Ngạo nói nhân viên Bạch thị hại chết mạng người, chuyện này không biết có thật hay không nhưng tổng cục trưởng như ông không thể không nhúng tay.
Nhưng lời nói ngoài miệng của ông lại khác: "Nếu con muốn làm gì, điều tra gì ta cũng sẽ đồng ý nếu như con gọi ta một tiếng ba!"
Đã rất lâu không nghe lại tiếng ba từ miệng Phương Ngạo, ông chỉ có đứa con duy nhất là Phương Ngạo, vợ mới của ông không thể mang thai được, cho nên cũng không đành lòng nhìn nó cư xử lạnh lùng như vậy, cũng không muốn nó bài xích ông, ông nhìn thấy Phương Ngạo im lặng, tưởng rằng sẽ hết hi vọng nhưng một lúc sau.
Phương Ngạo ngẩng đầu lên nhìn ông nói: "Ba!"
Ông run rẩy một chút, kiềm chế để không kích động ôm Phương Ngạo.
Đến khi Phương Ngạo trở ra, cầm trên tờ giấy điều tra Bạch thị do tổng cục phê duyệt, vẫn không rõ tư vị gì, hắn cũng không phải là kẻ đầu gỗ, sự tình của ba mẹ ruột hắn, hắn cũng hiểu đôi chút, chỉ là thời điểm đó hắn không tài nào chấp nhận được.
Phương Ngạo lập tức về nhà, ba hắn vừa gọi cho hắn mẹ từ viện đã trở về, khi sáng hắn đã gọi người dọn nhà tới, vừa bước vào nhà, xem tình hình của mẹ hắn.
Ba hắn lại nói hắn đi ra, đôi mắt mệt mỏi nói: "Để cho mẹ con ngủ một chút, bà ấy chỉ mới vừa chợp mắt thôi!"
Phương Ngạo tay để trên cánh cửa thả xuống, người đàn ông này không phải ba ruột của hắn, cũng không có con riêng, lúc ông cưới mẹ ông từng bảo sẽ coi hắn như con ruột, Phương Ngạo lúc đó có thể không tin nhưng bây giờ thấy ông chăm sóc mẹ tiều tụy như vậy, hắn cũng không thể đành lòng.
"Ba cũng nghỉ ngơi đi, nhà để con dọn cho!"
Ba Phương Ngạo như nhớ ra được chuyện gì hỏi: "Hôm nay con không đi làm sao?"
"Hôm nay con có việc bận cho nên đã xin nghỉ một ngày!"
"À! Con cũng đừng lo lắng quá, ba với mẹ không sao đâu!"
Nói rồi ông phất tay, bước vào phòng,
Bên này Nhâm Thạch cùng với Thánh Đức Phật lần mò từ Bạch thị tới nhà gã say rượu, chả là Nhâm Thạch đi nên Thánh Đức Phật cũng đi theo, mới đầu nó cũng phản ứng gay gắt như vậy, một lúc sau mới trở lại bình thường.
Nhâm Thạch trôi nổi trào vào nhà gã, nhà gã cũng rất lớn, còn gặp phải người quen nữa chứ, mà hình như gã say rượu này lúc nào cũng có rượu trong người, hệt như Phương Ngạo lúc nào cũng phải hút thuốc.
Châu Liên mặc một bộ đồ ngủ bốc lửa, Nhâm Thạch khiến mắt mình tự động mù đi, tiếp theo Chân Liên để thân mình lên tự động hôn lên miệng gã say rượu, hình như gã không hài lòng lắm, Nhâm Thạch cứ trố mắt cho đến khi.
Gã say rượu hung hăng đem Châu Liên từ dưới đất vứt lên sofa, tiếp theo là tiếng nút áo bứt ra, gã lộn nhào trên người Châu Liên, Châu Liên cũng hòa mình theo gã, sau đó gã cởi áo, sau đó...không có sau đó nữa.
Nhâm Thạch sợ hãi các thứ, chạy ra sau nhà, chạy đi rồi mới nhận ra Thánh Đức Phật không có đi theo cậu, cho nên Nhâm Thạch quay trở lại thấy nó vẫn đang nhìn người ta giao hợp một cách chăm chú, Nhâm Thạch mù mắt kéo theo Thánh Đức Phật chạy.
"Mi còn đứng đó làm chi, bộ có hứng thú hả!"
Thánh Đức Phật ngơ ra một lúc mới nhìn Nhâm Thạch nói: "Chỉ là cảm thấy bọn họ làm chuyện gì đó rất quen thuộc!"
Nhâm Thạch: "..."
Mụ nội nó, còn quen thuộc nữa cơ á, nhưng Thánh Đức Phật không phải không thể nói sai, mà là nếu như khi nó còn sống từng làm gì thì sao? Nhâm Thạch không nghĩ tới nữa, nói chung chuyện của Thánh Đức Phật rất vi diệu.
Nhâm Thạch đi từng phòng, kiểm tra từng phòng, lỡ như có gì đó liên quan tới Thánh Đức Phật thì sao, bây giờ cậu không những lo cho nữ chính còn phải lo cho người dưng nữa chứ!
Lặn lội hết các phòng, chỉ toàn là phòng bỏ trống, tới phòng cuối cùng, phòng này lại tra khóa kĩ càng, Nhâm Thạch thấy bài trí này rất có con mắt thẩm mỹ, căn phòng này màu chủ đạo là màu trắng, phông giường cũng màu trắng, hình như được dọn dẹp rất kĩ, không có một tí bụi bẩn, mới vào đã nhìn thấy tấm áp phích to đùng trên bờ tường, một gương mặt rất điển trai, không phải khí thế bức người như Phương Ngạo, chỉ là một gã đàn ông cực kì thu hút, hệt như ngôi sao diễn viên vậy, ở giữa còn có đàn dương cầm màu đen dài bóng loáng.
Nhâm Thạch suy nghĩ phòng này chắc chắn không phải của gã say rượu kia được, vừa nhìn là không phải thể loại biết chơi nhạc, nát rượu thế kia...
Nhâm Thạch nhìn Thánh Đức Phật có biểu hiện gì bất thường không, nhưng nó chỉ đứng im như pho tượng, nhìn chầm chầm cây đàn dương cầm kia, Nhâm Thạch mới hỏi.
"Này! Lúc còn sống mi từng chơi đàn à?"
Thánh Đức Phật trơ ra không hề nói gì, bỗng nhiên thân thể nó cử động, Nhâm Thạch nhìn thấy nó tiến tới cây đàn, nó ngồi xuống đột nhiên không cử động nữa.
Nhâm Thạch khó hiểu lại gần bàn để rất nhiều sách ở đây, toàn là tiểu thuyết, Nhâm Thạch lấy một cuốn cho là đặc sắc nhất ở đây, tiêu đề chắc là tự viết lên.
《 Nhật Ký Hồi Ức 》
Nhâm Thạch ngờ vực mở ra, mặc dù biết đọc trộm nhật ký của người ta là không tốt nhưng Nhâm Thạch đâu phải là người nữa, hình như là mới viết đây chữ còn rất mới.
《 Ngày 25/7 tôi đàn cho anh nghe, anh rất hài lòng, anh còn nói nếu tôi đi thi chắc chắn sẽ đoạt giải tôi rất vui... 》
《 Ngày 30/7 Anh bị ba mắng, hình như anh nhìn thấy tôi hơi khó chịu, anh không nghe tôi đàn nữa... 》
《 Ngày 6/8 Tôi thật sự không kiềm được cảm xúc khi ở bên anh, biểu cảm khi anh khen tôi đàn hay, thực sự không thoát ra được trong trí óc của tôi... 》
《 Ngày 20/8 Tôi lỡ trót dại hôn anh khi anh say rượu, anh mơ hồ tưởng tôi là con gái, chúng tôi nảy sinh sự việc đó, cảm giác tội lỗi sau khi tỉnh dậy thật sự bủa vây tâm trí của tôi. 》
《 Ngày 30/8 Anh biết chuyện, thì ra anh lén dấu camera trong phòng tôi, anh rất tức giận, đến nổi đòi đập đàn của tôi, tôi gục gã thật sự 》
《 Ngày 4/9 Hình như có chuyện gì với tôi rồi, kể từ ngày đó anh không hề nghe tôi đàn nữa 》
《 Ngày 2/10 Ngày ở trong bệnh viện tâm thần, tôi hình như lên cơn điên dại, tối hôm nay tôi tỉnh táo lại, rốt cuộc cũng viết được nhật ký 》
《Ngày 20/10 Tôi không thể chịu nỗi loại tra tấn này nữa, tôi thật sự muốn kết thúc, từ bỏ anh thật rồi》
Quyển nhật ký này từ đầu đến cuối chỉ viết về hoạt động thường ngày, khi đọc tới bệnh viên tâm thần, Nhâm Thạch bất giác xoay lại nhìn Thánh Đức Phật, Nhâm Thạch thật sự có chút mơ hồ, lẽ nào thật sự...
Thánh Đức Phật đột nhiên cử động, phiếm đàn sáng chói, nhu hòa trên bàn trắng bệch tím ngắt của nó, Nhâm Thạch không ngờ Thánh Đức Phật sẽ đàn, khuôn mặt không ra hình dạng gì của nó rất chăm chú, đặt trên phiếm đàn, tiếng đàn có vần điệu thật sự phát ra, Nhâm Thạch trợn mắt.
Ngoài ghế sofa gã say rượu đột nhiên hất phăng Châu Liên ngã xuống đất, hắn đột nhiên ôm đầu choáng váng, gã không hề nghe lầm, tiếng dương cầm quen thuộc chạy dọc trí não của gã, gã đã cố quên tại sao? Gã lại còn nghe thấy loại chuyện này nữa, hai năm rồi, gã thật sự đã quên rồi sao?
Gã điên tiết phi đến phòng của người nọ, cửa phòng nở toang, không một ai cả, nhưng tại sao tiếng đàn đó lại phát ra, gã trắng mắt hoảng sợ cực độ nhìn cây đàn dương cầm đã bị gỡ cán lên, gã ôm đầu mơ màng, gã điên rồi sao? Gã thật sự phát điên rồi sao?
Châu Liên mang lại quần áo chạy theo hướng gã, cô mới vừa bước vào gã phản ứng gay gắt, khuôn mặt như muốn giết cô ngay lập tức, có chết cô cũng không quên.
"Cút ra, ai cho mày vào đây?"
Nhâm Thạch một bên vì cửa phòng đột nhiên mở ra, thả quyển nhật ký xuống, trong đầu đã có đáp án, vậy mối quan hệ giữa Phi Thành và gã say rượu là kiểu quan hệ đó sao?
Thánh Đức Phật đức vẫn đàn say sưa, gã say rượu hệt như nửa tỉnh nửa mơ, cũng hệt như gã say rượu nên mới phát điên hoa mắt như vậy, tiếng đàn dương cầm quen thuộc phát ra, tại sao lại chân thật đến như vậy, gã cảm thấy gã rất tỉnh táo, dường như gã điên dại gào lên trong đầu, mọi tội lỗi như ập xuống cuốn nát trái tim gã.
Nhâm Thạch thấy gã đau đớn như vậy, cũng không ngăn cản Thánh Đức Phật ngưng lại, hồi lâu sau, Thánh Đức Phật mới từ cây đàn trở về, Nhâm Thạch kinh ngạc nhìn kĩ, cư nhiên trong hốc mắt đen ngòm dọa người của nó chảy ra một dòng huyết lệ đỏ tươi.
Phi Thành nhận ra mình đã chết, kí ức lúc còn sống như thủy triều trào vào trong não cậu, cậu cũng không còn đau đớn nữa, bởi vì lúc còn sống đã nhận hết rồi, đến khi chết rồi thì chỉ còn một cái linh hồn trống rỗng héo mòn, không nhớ mình là ai, từ một gã điên bị tống vào bệnh viện tâm thần, người cậu yêu không hề yêu cậu, cha mẹ cậu cũng không chứa một người điên như cậu, cậu bị bóng tối dằn vặt, lúc đó cậu đã biết tâm lý của cậu có vấn đề, chỉ biết ôm đàn mỗi ngày, đàn cho bóng tối nghe.
Phi Thành điên đến nỗi, trước khi chết muốn làm người xuất gia, đó chính tâm nguyện của một kẻ điên như cậu, đêm đó chính là đêm cuối cùng cậu thấy tỉnh táo nhất, viết một lá thư nhỏ về tâm nguyện của cậu để dưới đầu giường, còn cậu thì gieo mình xuống tầng lầu, kết thúc chuỗi ngày thống khổ của mình, hai năm làm quỷ lưu lạc cậu không nhớ mình là ai, chỉ nhờ bộ đồ trên người mới nhận định mình là người xuất gia, bác sĩ tâm thần cũng rất có tâm.
Nhưng rốt cuộc vẫn là nhớ lại, lúc trước chỉ có Tư Triết cưu mang cậu, cậu và gã chính là anh em cùng cha khác mẹ, cậu theo họ mẹ, mẹ cậu không thể nuôi nổi cậu, cha ruột cũng không nhận, Tư Triết không biết có vấn đề gì lại đem cậu về nhà, việc nếu không có gì đến khi Phi Thành nổi lên tâm tư với Tư Triết, đến khi Tư Triết biết được gã không còn quan tâm đến cậu nữa, gã hay ra ngoài, không còn nghe cậu đàn nữa, một ngày cậu nghe thấy tin kinh hoàng, Tư Triết bị ba của hắn tống ra nước ngoài, cậu cũng bị tống vào bệnh viện tâm thần, tinh thần không được tỉnh táo, cậu đã lựa chọn cái chết.
Đến bây giờ Phi Thành cũng không biết Tư Triết có tâm tư với cậu không, Phi Thành nhìn Tư Triết say rượu mơ hồ ngồi dưới đất.
Tư Triết điên khùng lên tiếng: "Là em phải không?"
Không gian vắng lặng, chỉ còn tiếng thét the thé của hắn, vọng tưởng hoang đường, gã lấy tay ôm đầu đau như búa bổ.
"Anh biết là em mà!"
Gã hối hận quá, làm sao đây gã đau tim quá, ai có thể làm dịu bớt trái tim của gã, gã thống khổ quá, em ấy đã chết rồi, hai năm trước rồi, Phi Thành đi tới, nhìn cho kĩ gương mặt này, không biết trong đầu gã đang nghĩ gì, thật sự muốn biết, có phải đang sót thương cho cậu không, sờ lên gò má của gã, biết gã đau đớn về cậu dù chỉ một chút thôi, Phi Thành đã cảm thấy nhẹ nhõm rồi, gánh nặng cũng được thả xuống.
Đến khi Nhâm Thạch cùng Phi Thành đi ra khỏi nhà của gã say rượu, Phi Thành vẫn đang mỉm cười, dù rất dọa người nhưng cũng từ tận tâm can mà nở ra, suốt chặng đường đi Nhâm Thạch không hề nói gì, Nhâm Thạch không hiểu tâm tư của người khác cho nên không thể an ủi gì.
Tư Triết vẫn ngồi trong căn phòng ấy, nhìn thấy quyển nhật ký mở toang ra mà hắn đã đọc vạn lần kia, tim bỗng nhiên đập nhanh dữ dội.
Tờ giấy trắng tinh đằng sau, không biết ở đâu xuất hiện mấy dòng chữ gọn gàng, bóp trọn tim hắn.
《 Ngày 9/5 Cuối cùng em cũng gặp được anh, dù biết rất hoang đường nhưng được sờ gò má của anh, được đàn cho anh nghe lần cuối, em đã an tâm rồi, em thích anh không biết anh có như vậy đối với em không? Dù biết em hỏi rất thừa và cũng không thể nghe được câu trả lời của anh, nhưng em rất muốn biết được đáp án của anh đó! 》
Ngày 9/5!??
Nói gã khùng điên cũng được, gã gào khóc như đứa trẻ, ôm cuốn nhật ký như tính mạng của mình, gã nhào xuống nền.
Gào thét vang vọng, nước mắt gã chảy ra lấp kín đôi mắt tuyệt vọng của gã: "Anh xin lỗi! Anh cũng thích em mà!"
__________