Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 7




Nhâm Thạch nhận ra tư thế có chút lúng túng này, vì Tào Quang Thương cao hơn cậu nữa cái đầu nên Nhâm Thạch phải ngước lên nhìn hắn, mắt cậu đối diện với hắn bất giác không nói nên lời, trái tim treo lơ lửng của cậu như muốn nhảy ra khỏi ngực, Nhâm Thạch cảm nhận được bàn tay để sau eo cậu còn có chút nóng.

Da mặt của Nhâm Thạch rất mỏng, người cậu tự nhiên nóng bừng lên, vì ban đêm nên Tào Quang Thương sẽ không nhìn thấy da mặt cậu đang đỏ bừng, Nhâm Thạch lúng túng đẩy Tào Quang Thương ra, làm bộ nói.

"Cậu...muốn hù chết người à..."

Tào Quang Thương nắm bao thuốc trên tay đưa lên trước mặt cậu, mặt không cảm xúc nói: "Tôi hơi mệt nên đi lấy thuốc"

"À...ờm" Nhâm Thạch làm bộ nhìn dưới gót chân hắn.

Tào Quang Thương nhìn điệu bộ của cậu cảm thấy khó hiểu, lập tức hắn cũng nhìn dưới gót chân mình, có gì đâu? Chưa định hình được Nhâm Thạch chạy biến đi như một làn khói, giọng nói trong veo vang lên giữa màn đêm.

"Tôi đi gác đêm đã, tạm biệt"

Tào Quang Thương đứng bất động tại chỗ, nhận thấy mình có hơi khác lạ, vì sao lại dư hơi nói cho cậu biết mình đi lấy thuốc, mơ hồ nơi bàn tay của hắn còn động lại hơi thở ấm áp của Nhâm Thạch, Tào Quang Thương theo phản xạ nắm tay lại, ánh mắt xa xăm như ẩn như hiện có một điều gì đó lóe lên trong lòng hắn, nhưng hắn không thể nào biết đó là thứ gì, hắn nhìn thêm một lúc nữa rồi quay đi theo hướng ngược lại.

Nhâm Thạch chạy hết tốc độ đến trạm gác đêm mà cơ mặt vẫn nóng bừng, chết tiệt cậu bị làm sao vậy chứ, lạ quá rồi! Khi đã ổn định lại nhịp thở cậu ngồi phịch xuống như bột nhão, nguy hiếm quá! Không biết từ lúc nào Nhâm Thạch cảm thấy hơi sợ Tào Quang Thương.

Vị gác đêm ngồi kế bên thấy Nhâm Thạch nhăn nhó như khỉ treo chọc nói: "Làm gì như ma đuổi thế?"

Còn hơn cả ma đuổi! nhâm Thạch ngoài mặt vẫn làm bộ cười hì hì đáp lời: "Không có gì!"

Hết giờ gác đêm, Nhâm Thạch ỉu xìu, lưng còng như con tôm trở lại phòng ngủ, trèo lên giường tay chân dang rộng ra, xém nữa là trúng vị đồng bạn nằm ngủ kế bên, nên Nhâm Thạch mới bực bội khép lại, nhưng cậu vẫn không ngủ ngay mà hơi hé mắt liếc nhìn Tào Quang Thương nằm cách cậu một cái giường, Nhâm Thạch còn có tâm tư mà đánh giá dáng ngủ của hắn, cũng giống như Khâu Duẫn, Tào Quang Thương chẳng có tật xấu khi ngủ nào cả, mà còn rất hài hòa anh tuấn.

Nhâm Thạch nghĩ xong như muốn chọc thủng não mình luôn, riết rồi không biết mình suy nghĩ cái quái gì nữa, rất nhanh Nhâm Thạch đã chìm vào giấc ngủ.

Tào Quang Thương cách Nhâm Thạch một cái giường hơi hé mắt ra, trách Lý Vương Lâm cũng quá lộ liễu ánh nhìn như xuyên thấu vào y phục hắn, làm sao hắn lại không cảm nhận được, khóe miệng Tào Quang Thương bất giác hơi cong.

Đang là giờ giải lao Ngô Từ xông thẳng vào căn tin, gọi Nhâm Thạch ra.

Nhâm Thạch biểu tình mơ hồ nhìn Ngô Từ, mình có đắc tội gì với chỉ huy hay sao?

Ngô Từ thương cảm nhìn Nhâm Thạch đành phải bất đắt dĩ nói: "Em gọi điện thoại cho gia đình đi"

Nhâm Thạch: "Làm sao ạ"

Chỉ nghe Ngô Từ nhẹ nhàng nói: "Em gọi sẽ biết"

Nhâm Thạch không hiểu nhưng cũng chạy như bay đến chỗ gọi điện thoại cho người thân, từ xa đã thấy một hàng dài, cậu nhíu mày một cái.

Ngô Từ nhanh chóng lại gần vỗ vào vai Nhâm Thạch hai cái, nói với mọi người: "Các cậu thông cảm một chút cho Lý Vương Lâm gọi trước"

Mọi người đang phải chờ để gọi điện về thăm hỏi người thân thì hơi khó chịu, chỉ huy không công bằng, nhưng ngoài mặt họ phải nuốt nổi khó chịu vào lòng, nhường chỗ cho Lý Vương Lâm.

Nhâm Thạch không biết lại ảnh hưởng cảm xúc tiêu cực, nhắc điện thoại gọi cho mẹ của nguyên chủ, đầu dây bên kia rất lâu mới nhắc máy, cậu đợi đến nóng lòng.

『 A..lô... 』

Tiếng trả lời đáp lại còn kèm theo tiếng nức nở.

Nhâm Thạch nhẹ nhàng đáp: 『 Là con đây 』

Đầy dây bên kia vừa nóng lòng vừa mừng rỡ: 『 Là con sao? Lý Vương Lâm là con sao...? 』

『 Mẹ 』

Một hồi thì chẳng có tiếng đáp lại, chỉ nghe "mẹ" cậu òa lên khóc như đứa trẻ.

Nhâm Thạch bất đầu nôn nóng: 『 Mẹ bị làm sao vậy? 』

『 Cha...cha con... 』"mẹ" Lý Vương Lâm không nói nên lời, cứ nghẹn ngào trong cổ họng, một lúc sau mới nói

『 Cha...cha...a...con bị tai nạn không thể qua khỏi rồi... 』

"ĐOÀNG" như một tia sét đánh ngang tai "Nhâm Thạch" không hiểu sao khi nghe đến câu này, đột nhiên thân thể "cậu" tiêu cực hẳn đi, hốc mắt khô ráo rất nhanh đông đầy lệ nhòa, khuôn mặt méo máo tuyệt vọng, Nhâm Thạch cậu bị làm sao vậy, mặt dù có hơi thương xót cho cha nguyên chủ nhưng cậu không có đau buồn như vậy, giống như từ nãy đến giờ không phải là cậu vậy, Nhâm Thạch có hơi khó thở, cậu hít thật sâu bỗng nhiên bật khóc như người phụ nữ trong điện thoại.

Nhâm Thạch bị làm sao thế này?

【 kí chủ cần có cảm xúc tiêu cực tạo cảm giác chân thật 】

Đệt mợ, làm Nhâm Thạch vừa khóc vừa ôm ngực, quá rồi! Quá rồi! Nhẹ nhẹ lại được không?

Chẳng có ai trả lời cả...

Nhâm Thạch khóc khô cả nước mắt, hốc mắt đỏ chót, Ngô Từ thương cảm an ủi cậu: "Tôi sẽ sắp xếp báo lên cấp trên cho cậu về chuẩn bị tang sự cho cha cậu"

Khung cảnh này tràn ngập bao nhiêu đáng thương, một người khóc tê tâm liệt phế, một người an ủi, mấy người phía sau biết được cũng nhẹ an ủi Nhâm Thạch.

Khunh cảnh này vừa vặn Tào Quang Thương ăn cơm trưa xong bắt gặp, nhíu mày hỏi đồng bạn có chuyện gì, đồng bạn đó cũng thương cảm nói.

"Cha cậu ta chết, mới khóc thảm như vậy"

Tào Quang Thương vừa nghe nóng lòng nhìn Lý Vương Lâm ôm mặt khóc thảm, không hiểu vì sao lại cảm thấy không đành lòng, đành bước tới, làm động tác chào Ngô Từ còn lại đặt hết lên người Lý Vương Lâm.

Lý Vương Lâm trong mắt mọi người bây giờ đang ôm mặt khóc rất thảm trông có bao nhiêu bi ai.

Thực chất Nhâm Thạch luôn chửi bới hệ thống, có thương cảm thì cũng giúp ông đây soái khí giùm ông, chứ ôm mặt khóc là chuyện quỷ gì, Nhâm Thạch đâu phải phụ nữ yếu ớt!!?

Vì tăng thêm phần kịch tích, hệ thống tăng mức cảm xúc tiêu cực có hơi quá tay, một hồi Nhâm Thạch chịu không nổi ngất luôn...

Đây tất cả là tại hệ thống, chứ cậu không phải người khóc hoa lê đái vũ như vậy, đây không phải cậu.

_________