Từ ngày Cố Thanh Thanh trở thành đồ đệ thứ hai của Nhã Nhạc thần y đến giờ, nàng chưa từng gặp qua vị đại sư huynh của mình - Mạc Tích Ngôn. Nghe Yên Mộ Quân nói rằng, hắn rời cốc để chữa bệnh cho một vị hoàng thân quốc thích nào đó. Đối với chuyện này, nàng cũng không mấy bận tâm, Thanh Thanh đơn thuần chỉ là tò mò về dung mạo của vị nam phụ được miêu tả là ngọc thụ lâm phong này.
Hơn nữa, hắn trong truyện cũng chính là một người bị bệnh tật bẩm sinh dẫn đến sức khỏe của Tích Ngôn rất yếu, bởi vậy, hắn mới lựa chọn cả đời thủ hộ sau lưng nữ chính Hàn Như Nguyệt, chứ không phải sánh vai bên nàng ta.
"Tiểu thư, Nhã Nhạc thần y cho gọi ngài..." Một thiếu nữ mặc một bộ quần áo màu xanh lục, tóc buộc kiểu quán phát (1) loạng choạng bước vào trong căn phòng nhắc nhở.
"Nhược Phỉ, đừng có gọi ta là tiểu thư, chúng ta đều là được sư phụ và sư bá đưa về. Hơn nữa, lần sau để người khác tới gọi là được rồi, đừng có chạy lung tung." Thanh Thanh vừa bất đắc dĩ nói vừa dùng khinh công nhanh chóng tới đỡ nàng ấy.
Không sai, Nhược Phỉ mặc dù cũng như đa số người đây, đều là cô nhi được hai người kia đưa về, nhưng nàng ấy còn bất hạnh hơn nhiều. Phỉ Phỉ bị tật ở mắt, không thể nào nhìn thấy đường mà đi được.
"Không chịu! Phỉ Phỉ không muốn là người vô dụng nhất trong Phù Sinh cốc! Mọi người không phải biết võ công hay y thuật thì cũng chính là giỏi buôn bán, Phỉ Phỉ cũng muốn giúp đỡ mọi người!" Nàng ấy lắc đầu nguầy nguậy, cắn môi nói, sau đó lại sờ soạng về phía trước, tính đưa Cố Thanh Thanh ra ngoài cùng. Thanh Thanh bất mãn véo má nàng, xoa nắn thành đủ hình dạng các kiểu, đồng thời cũng đi cạnh nàng ấy để tùy thời giúp Nhược Phỉ tránh chướng ngại vật.
Cho đến khi vất vả đưa nàng ấy về phòng xong xuôi, nàng mới yên tâm đi tìm sư phụ. Đương nhiên, Thanh Thanh biết rằng sư phụ nàng ở đâu thì Yên Mộ Quân cũng sẽ bám dai như đỉa, theo đuôi ở đó.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Cố Thanh Thanh, khi nàng băng qua hành lang sạch sẽ, đứng phía trước cửa phòng, nàng liền nhìn thấy hai bóng dáng mờ mờ, và cũng nghe loáng thoáng tiếng Mộ Quân.
“Vị như thế nào?”
“Ngọt?” Bóng sư phụ hơi nghiêng đầu, đáp.
“Đừng có nuốt luôn vào bụng, ăn điểm tâm thì phải chú ý đến vị của nó!”
“Tại sao? Không phải nuốt vào bụng sẽ ăn nhanh hơn?”
“Ăn như vậy thì làm sao muội nếm được mùi vị của nó?”
“Nhưng ăn chỉ là để sống thôi mà?” Nhã Nhạc không hiểu, ngơ ngác hỏi lại Mộ Quân tựa như nàng vừa nghe thấy điều gì đó vô cùng kì lạ.
Mộ Quân đau lòng nhìn nàng, rồi hắn cầm miếng bánh đưa tới gần miệng Nhã Nhạc, ám chỉ bảo nàng ấy ăn tiếp, khẽ nhắc nhở.
“Chúng ta hiện tại sẽ sống rất lâu. Bởi vậy lần này hãy ăn từ từ, xem nó có vị gì, được không?”
Cách họ một cánh cửa, Cố Thanh Thanh cũng cảm thấy lòng trở nên đắng ngắt. Ở đây được một khoảng thời gian, lại là đồ đệ của sư phụ, nàng đương nhiên biết vì sao ngài ấy lại trở nên như vậy.
Người không phải là lạnh lùng, mà chính là không hiểu thế nào là cảm xúc, người không phải là mất vị giác, mà chính là chưa bao giờ dám chậm rãi nếm vị của từng món ăn, bởi vì, đã từng nếu chỉ một giây người mất cảnh giác, người cũng sẽ không tồn tại. Cho dù đưa cho người thứ thức ăn tồi tệ nhất, người cũng sẽ ăn, vì theo người, ăn chỉ đơn thuần là để tiếp tục tồn tại.
Thanh Thanh lùi lại phía sau vài bước, nhanh chóng chỉnh lại sắc mặt của bản thân, vui vẻ đẩy cửa, phá vỡ bầu không khí đau buồn trong căn phòng.
“Sư phụ, ngài gọi con có chuyện?”
Nhã Nhạc không quay đầu, giữ nguyên tư thế, chăm chú nhai hơn mười phút, rồi mới nhìn về phía Thanh Thanh, vô cảm thốt ra tiếng.
“A”
“Muội ấy muốn hỏi xem con đã học xong số sách muội ấy đưa chưa?” Yên Mộ Quân ngồi bên cạnh lập tích tỏ vẻ phiên dịch.
Tuy nhiên, mặc dù hắn ta có nói như thế nào đi chăng nữa, Thanh Thanh vẫn cảm thấy rằng hắn tự bịa ra là đúng hơn. Rõ ràng là sư phụ chỉ thừa nhận sự tồn tại của nàng thôi mà, làm thế nào và tại sao một chữ ‘a’ của sư phụ lại có thể có nội dung dài như vậy?
“Vâng, con cũng đã học thuộc qua…” Nàng đầu đầy hắc tuyến, khóe miệng co giật trả lời.
Theo sư phụ của nàng, trước khi thực hành chữa bệnh thì cần phải tinh thông lý thuyết trước. Bởi vậy, ba tháng trước, ngài ấy có giao cho nàng học thuộc bảy quyền sách dày cộp về y thuật, khiến cho dù Cố Thanh Thanh có khả năng ghi nhớ thiên tài cũng phải ăn không ít đâu khổ, học ngày học đêm.
Nghe được câu trả lời như dự đoán, Yên Mộ Quân tùy tiện lật một trang, rồi lại tùy tiện nhìn một loại bệnh, hỏi.
Còn Thanh Thanh thì bắt đầu lục lọi trong bộ não đã bị nhồi nhét đầy tên bệnh, cách chữa, thảo dược, nhận dạng các loại thảo dược, độc, vân vân và mây mây trong mấy tháng qua, lưu loát đối đáp.
Hai người cứ thế ngươi hỏi ta đáp hơn chục câu cho đến khi nàng khô hết cả miệng lưỡi vẫn chưa xong. Còn Yên Mộ Quân? Hắn hiện tại đang vui vẻ uống trà thanh giọng bên cạnh Nhã Nhạc thần y đang vận nội công dùng móng tay cắt bánh, nghe lời Mộ Quân cẩn thận và chậm chạp nhai từng chút một.
Sau một hồi nói liến thoắng, dài dòng và lê thê khủng khiếp, cuối cùng Yên Mộ Quân cũng bỏ qua mà tha cho nàng. Đồng thời, Nhã Nhạc sư phụ cũng đã sớm xử lý xong điểm tâm, ngồi ngay ngắn, vẫn dùng bộ mặt vô cảm, nhưng giọng nói lại ẩn dấu một tia dịu dàng.
"Không sai. Có bệnh có thể dùng ngân châm. Ta dạy."
Thanh Thanh vui vẻ cười rạng rỡ. Nàng đương nhiên hiểu ý nghĩ của câu nói cụt lủn trên bởi nàng đã học tập bên cạnh sư phụ được một khoảng thời gian ngắn. Sư phụ chính là khen nàng học, hơn nữa còn có hứa chính mình sẽ dạy nàng học dùng ngân châm giống ngài ấy. Thật tốt quá!
***
Hiện tại Phù Sinh cốc vô cùng náo nhiệt. Bởi, hôm nay, đại sư huynh Mạc Tích Ngôn thần bí của nàng trở về.
Ngoại trừ, bộ ba sư đồ: sư phụ không biết biểu cảm, Mộ Quân nhố nhăng và Cố Thanh Thanh chưa từng gặp nhân vật truyền kì, thì tất cả mọi người đều vui mừng hớn hở. Đặc biệt là Nhược Phỉ, một ngày nàng ấy có thể hỏi "Hôm nay là ngày nào?" đến hơn trăm lần, so với thường ngày hấp tấp, vụng về, bây giờ còn dễ ôm hôn đất mẹ tha thiết hơn.
Cuối cùng, không phụ nỗi nhớ mong da diết ngày đêm của quần chúng nhân dân tại Phù Sinh cốc, vào ngày lành tháng tốt, trời trong mây sạch, cây cỏ xanh tươi, hoa lá nở rộ, nhân vật phong vân, tao nhã ôn nhu, nam thần trong cốc cũng xuất hiện.
Cũng từ một lối vào tương tự như nàng, vách đá vốn dĩ đứng im chậm rãi chuyển động, từ trong bóng tối một nam nhân bước ra.
Gương mặt có nét nhu hòa, lại không giống với con gái, làn da tuy trắng tái nhưng lại không làm mất đi mĩ cảm. Mái tóc đen dài mềm mại được buộc lỏng sau lưng, đặc biệt khiến nàng chú tâm nhất chính là đôi mắt ôn nhu cùng nụ cười ôn nhã. Quả thật chân chính xứng đáng một câu: Quân tử như trúc, thanh thoát xuất trần.
Cố Thanh Thanh khẽ thở dài, thương cảm cho số phận của hắn. Người tốt đẹp như vậy, chỉ vì một mối tình đầu, cũng là mốt tình duy nhất trong đời hắn để kết cục lại là cả đời cô đơn, lặng lẽ bảo hộ phía sau Hàn Như Nguyệt, đau xót nhìn nàng ta cùng nam chính Mộ Dung Lưu Nguyệt nắm tay nhau hạnh phúc...
Đang lúc nàng còn đang ưu thương thất thần, Mạc Tích Ngôn đã sớm đi đến gần nàng, ôn nhu xoa đầu nàng như một ca ca thật sự, cười nhẹ nói.
"Lần đầu gặp mặt, tiểu sư muội."
"Vâng, sư huynh, mong được huynh chỉ giáo!" Cố Thanh Thanh cũng tươi cười đáp lễ.
"Hứ, thì ra là có sư muội thì quên luôn sư bá và sư phụ mình?" Yên Mộ Quân từ phía đằng sau dùng giọng chua loét nói.
Hai huynh muội lần đầu gặp mặt, lại tâm ý tương thông, khóe miệng đồng thời cong cong, chọc cho Mộ Quân càng thêm ghen tị.
Cuối cùng vẫn là Tích Ngôn đi đến cung kính chào hỏi vị sư phụ đang nhìn chằm chằm vào mình (do Nhã Nhạc nghĩ rằng đây chính là các biểu cảm mong chờ và chào đón trong lời Yên Mộ Quân nói) cùng vị sư bá tính khí trẻ con.
Một cảnh này lọt và tầm mắt Thanh Thanh khiến lòng nàng không khỏi dâng lên một niềm hạnh phúc nho nhỏ.
Tốt quá, thật tốt quá. Vì nàng đã có cơ hội đến đây, vì nàng một lần nữa tự tin có thể nói mình cũng có gia đình, có nhà để trở về.