Hành Trình Của Nhân Vật Phụ

Chương 8: khó khăn đầu tiên.




Vâng,Masaru đang phải đối đầu với thử thách đầu tiên của mình. Trong hình hài một đứa trẻ càng làm nó khó hơn nhiều lần. Một con Uniwolf thủ lĩnh,nỗi khiếp sợ của biết bao mạo hiểm giả rank C. Ngay cả những mạo hiểm giả rank B cũng không muốn đối đầu với chúng.

Với Masaru,mọi thứ của cậu trừ MP đều thua kém nó. Tốc độ,sức mạnh,sự bền bỉ,tất cả đều hơn hẳn Masaru. Nó còn có khả năng học tập rất nhanh nên cậu không thể dùng chiêu cậu đã dùng với bọn còn lại. Dù vậy nhưng nhờ giết mấy con kia,cậu đã lên cấp và hồi phục lại bảng trạng thái. Hai bên sẽ đấu với nhau một cách công bằng.

Biết thực lực của cậu,con thủ lĩnh cũng không coi cậu như một con mồi mà như một kẻ thù. Nó sẽ dồn hết sức để tấn công cậu. Mặt khác,cậu không thể biết hết các chiêu của nó vì nó không tung hết sức.

Cậu bật {phân tích ma pháp},nhìn con thủ lĩnh. Nó có hai chốt ma pháp. Một ở tim và một ở chiếc sừng. Khác với con người,những con quái như thủ lĩnh được sinh ra với nhiều hơn một chốt ma pháp chứ không cần tự làm như cậu.

-Shiet,chuyện này không tốt rồi.-cậu khẽ nói với bản thân.

Masaru biết cậu không phải đối thủ của nó. Dù có dốc hết sức cũng không có cơ may đánh bại nó. Điều duy nhất cậu có thể làm là câu giờ để Shiro chạy.

Với ý nghĩ đó,cậu dùng ma pháp,di chuyển cái hộp đất đang giữ an toàn cho Shiro xa dần khỏi con sói. Nó cũng không để ý đến chuyện đó vì nó đang hoàn toàn tập trung vào cậu.

Khi đẩy chiếc hộp ra xa,cậu mở nó ra rồi biến chiếc hộp thành một dòng chữ [chạy đi]. Sau đó,cậu cầm cây dao tự chế,biến nó thành một con dao sắt thô sơ bằng giả kim thuật rồi bao phủ nó trong hoả ma pháp. Lần này,nó ổn định và mạnh mẽ hơn hẳn vừa nãy dù dùng cùng một lượng ma pháp.

Con thủ lĩnh cũng bọc mình trong lôi ma pháp để tăng lớp phòng thủ và tốc độ. Thấy hay hay,Masaru cũng thử làm thế. Cậu bao bọc vơ thể mình với một lớp mana rồi phủ lên một lớp lôi ma pháp nữa.

[Học được lôi giáp] giọng nói của Tokuda lại vang lên. Có vẻ cậu đã thành công tạo ra một lớp giáp bằng lôi ma pháp nhưng nó chỉ có tác dụng tăng phòng thủ và làm tê kẻ thù (không dùng lôi ma pháp) chứ không tăng tốc độ.

"Chắc mình cần tìm hiểu kỹ hơn" cậu tự nhủ với chính mình.

-gaoooo!!!! (tục mi cập cha lề) -con sói gào lên rồi xông lên.

Mải suy nghĩ,cậu không phản ứng kịp và bị nó húych cho phát rõ đau,bắn vào cái cậy gần đó. Chỉ thế đã ngốn 500 HP của cậu. Không buông tha,nó nhảy tới,định cắn. Cậu tránh được phát đó bằng cách lăn qua trái.

Bất thình lình,nó vừa hạ cánh đã đổi hướng,nhằm về phía cậu mà vồ. Lần này,cậu không thể tránh kịp mà buộc phải lấy con dao cùn thủ thế. Nó cắn vào chân cậu,nát cả xương,kêu lên những tiếp răng rắc khó nghe. Cắn răng chịu đau,cậu lấy con dao,chặt phăng cây sừng của nó đi.

Ma pháp rò rỉ từ chiếc sừng làm nó đau đớn,bỏ chiếc răng đang ngập trong thịt của cậu để la hét. Máu bắn tung toé từ đùi cậu rồi liền lại ngay lập tức. Những cái xương đang loạt xoạt về vị trí của chúng,càng làm cơ đau dữ dội hơn.

Con thủ lĩnh lắc lắc đầu,ổn định lại tầm nhìn của mình. "Ít nhất thì nó không thể bắn ma pháp từ cái sừng nữa" Masaru nghĩ vậy rồi chật vật đứng lên,lấy cái chân lành làm điểm tựa để cái chân gãy có cơ hội lành nhanh hơn. Nhìn vào ánh mắt con thú,cậu hiểu rằng điều cậu làm chỉ là chọc giận nó thêm.

Mất đi cái sừng,con thú nhìn cậu hận thù. Sau một hồi chật vật lấy lại tỉnh táo,nó dần ổn định lại với tâm thế thấp hơn. Chiếc sừng rò rỉ ma pháp đang dần biến thành những mảnh sáng và tan biến khỏi đầu nó như chưa từng ở đó. Sau đó,nó lại đứng thẳng dậy,vào thế chiến đấu với sét bao phủ cơ thể.

-tch....vẫn còn mana à...-Masaru thấy thế tặc lưỡi,vào thế thủ khi thầm rủa con vật.

Lần này nó lao lên còn nhanh và mãnh liệt hơn vừa nãy. Bụp một phát,nó biến mất khỏi tầm nhìn của Masaru,để lại trên mặt đất là một vết lõm in hình bàn chân. Giật mình vì tốc độ của nó,cậu loay hoay nhìn xung quanh,cố xác định vị trí của nó nhờ âm thanh nó tạo ra.

Việc này không có tác dụng lắm vì tốc độ nó quá nhanh. Đợi đến khi âm thanh dội vào tai cậu thì nó đã tốc biến ra chỗ khác rồi. Cậu không thể trốn khỏi nó bằng {invincible} vì khứu giác nó rất thính. Hơn nữa,cậu phải xác định vị trí của nó thì mới dùng được. Cậu hoàn toàn bị áp đảo.

Tuy vậy,lợi thế của cậu là không thể chết nên cậu sẽ trụ được ít lâu. Vẫn giữ vững thế thủ của mình,cậu từng chút một cảm nhận con sói đang quây cậu với tốc độ chóng mắt. Một tiếng cạch đằng sau làm cậu quay lại phía đó. Con sói đã không còn ở đó mà chỉ có cành cây gãy khô.

Chờ dây thần kinh cậu lấy lại sự tỉnh táo,cậu nhận ngay một phát cào sâu,sắc nhọn phi qua lưng cậu,khiến cậu khụy xuống. Thấy con mồi mất cảm giác,nó lao vào,liên tục dùng móng vuốt của mình,lướt qua mọi ngóc ngách trên cơ thể Masaru. Những vết thương như hiện ra cùng một lúc,nổi ra lên khắp người cậu. Phải mất một lúc sau,những mạch máu mới biết mình bị cắt và ứa máu ra ngoài không khí.

Masaru sắp chết. Cậu chỉ còn chưa đến 5 HP nữa. Một phát đánh rắm có thể giết được cậu bây giờ. Hơn nữa,hệ lôi đã làm cơ thể cậu bất động và không thể phản kháng.

Con thú thích thú vờn cậu,cào cậu,dẫm lên cậu khi cậu đang hấp hối. Một lúc sau,cậu lại chết thêm lần nữa. Sau khi vờn cậu chán,nó há miệng ra,ngoạm lấy cơ thể cậu rồi nuốt chửng,không thèm nhai rồi lại gần chỗ mấy cái xác,lay lay xem còn con nào tỉnh không. Sau khi xác nhận chúng đã chết,nó buồn rầu trở về phía khu rừng.

Gần vào rừng,con sói bỗng khựng lại. Nó bắt đầu co giật,rên rỉ. Chân tay nó đang cuống cuồng,loạn hết cả lên. Nó vùng vẫy,miệng liên tục kêu những tiếng thảm khốc. Sấm sét từ người nó phóng ra,thiêu rụi hết các cây nó đâm phải.

Từ bụng nó,trồi ra một cục u. Cục u đó bắt đầu bốc khói,đỏ dần rồi chuyển thành đen. Những tia sét tập trung vào chỗ đó,cố gắng lấy lại màu vốn có của nó. Con thú vẫn tiếp tục vùng vằng,la hét. Cả bụng nó đã đỏ lừ,bốc khói. Rồi từ chỗ cục u,lòi ra một cánh tay nhớp nháo,bao phủ bởi ngọn lửa. Cánh tay đó thụt vào trong,lòi ra một cánh tay khác,nắm vào thành vết thương,banh nó ra khiến con sói kêu la thảm thiết.

Những tia sáng từ người con sói tụ vào chỗ đó,cố gắng đẩy lùi ní bằng cách nướng chín những cánh tay nhưng không có tác dụng. Cánh tay không hề bị ảnh hưởng mà chỉ đơn giản hút lấy tia sét,làm ngọn lửa bùng lên dữ dội hơn. Rồi một cậu bé thân phủ đầy trong lửa bò ra,ngã xuống dưới đất,thở hồng hộc. Đó là Masaru.

Cậu vừa mới hồi sinh vài giây trước mà giờ đã gần cạn máu rồi. Đó là do không khí. Không cần biết ở đâu,con người vẫn cần không khí để sống. Thiếu không khí,HP sẽ bị giảm đi. Không cần biết HP cao bao nhiêu. Chỉ cần không có không khí là 20 giây sau,HP sẽ cạn,đồng nghĩa với chết.

Nằm đó,cậu thở dốc. Chân tay cậu bất động,không thể di chuyển. Cậu chỉ có thể phát ra những tiếng thở khô khan,nặng nhọc. Mắt cậu hoa lên vì thiếu không khí,đầu ngón tay cậu run run,xõa ra. Cậu đã lấy hết sức mình để có thể bò ra khỏi bụng con sói. Nằm đó một lúc,cơ thể cậu đã ổn định lại,nhịp tim đã giảm và HP đã hồi nửa cây.

Ngồi dậy một cách khó nhọc,cậu nhìn về phía con sói và thấy nó nằm đấy với một vũng máu,vài tia sét nhỏ bao quanh nó như những tàn dư đưa tiễn.

-mình sẽ không bao giờ để mấy miếng thịt ở trong rừng nữa.-cậu thầm nói với bản thân rồi quay lưng về phía con sói,bước đi.

Một tiếng động phát ra ngay sau cậu,làm cậu quay lại xem. Bất ngờ thay,con sói đó chưa chết. Nó chống chân đứng dậy,vết thương đã được đóng kín bởi lôi ma pháp. Đôi mắt nó đỏ lòm,long xòng xọc. Đó là trạng thái cuồng nộ.

-mày đùa tao à? Trạng thái cuồng nộ sao? Chết tiệt. Keo này khó rồi đây.-Masaru tặc lưỡi.

Cậu biết rõ trạng thái cuồng nộ không phải chuyện đùa. Trạng thái này là chiêu độc nhất của những con quái vật. Nó được kích hoạt khi vật chủ gần chết nhưng có một ý chí mạnh mẽ,một mục tiêu mà chúng nhất khoát phải làm được. Nó tăng gấp 3 các chỉ số và làm vật chủ mất kiểm soát. Nó kích hoạt bằng cách ăn linh hồn vật chủ. Đến khi linh hồn cạn cũng đồng nghĩa với việc vật chủ sẽ ra đi.

Tranh thủ từng giây,con sói bọc mình trong sét,phi lên,không để Masaru kịp trở tay. Lại tiếp tục kịch bản cũ,cậu lại bị vờn liên tục đến khi cả thân hình đầy máu me. Như đã rút kinh nghiệm từ lần trước,con sói không giết cậu. Nó tấn công đến khi cậu gần hết HP và không còn khả năng di chuyển. Tiếp theo,nó há miệng ra,trong đó xuất hiện một quả cầu. Nó bắn nó về phía Masaru đang bất động,làm cậu hét lên thê thảm.

Dù không làm HP cậu giảm,nó đang làm MP cậu tăng nhanh chóng. Nó vẫn cứ tiếp tục bắn những đợt sóng mạnh mẽ về phía cậu. Cậu thì không thể né được vì bị bất động. Cậu chỉ có thể cầu cho MP của nó không đủ để làm cậu nổ tung. MP của cậu đã đầy. Tiếp theo là bể chứa của cậu. Nó chỉ cho phép quá 10%. Tỉ lệ % vẫn giảm một cách nhanh chóng xuống còn 5%.

Cậu không thể giải phóng ma pháp ra vì đã bị sét bao phủ,cản lại ma lực của cậu. Cậu chỉ có thể mặc cho số phận của mình đưa đẩy. Con số % đã đến gần sát. 3%,2%,1%....

-gahhhhh!!!!-đó là tiếng con sói kêu.

Như vỡ đập,các đợt ma pháp tuôn ra từ người Masaru,để lại đầy bình MP. Cậu không để ý cái đó. Cậu để ý đến băng ma pháo vừa mới tiến đến chỗ con sói,giải thoát cho cậu. Nhìn về phía đó,một người phụ nữ với cơ thể nhỏ nhắn đang đứng trên một cành cây. Cô ấy phần nào giống với Shiro nhưng lại có 2 màu mắt khác nhau. Cô gái này là...