Hành Trình Của Nhân Vật Phụ

Chương 40: phân vân.




   Cuộc khóc lóc hôm đó là lần cuối cậu thấy chị em Yukichika trong 2 ngày nay. Hôm sau,Youko-sensei đã nhận được thông báo xin cho hai chị em nghỉ vì lí do cá nhân.

   Không ai biết họ nghỉ làm gì. Họ cũng không quan tâm lắm. Nhưng với Masaru,cậu vẫn không thể biết cậu nên làm gì với thông tin mình nắm bắt được.

   Có vẻ như sau khi thua Masaru,hắn tức điên lên và đã đe doạ bố của hai chị em,ép họ phải thực hiện cuộc đám cưới này.

   Cậu thật sự thấy rối bời. Không khi nào là cậu không cảm thấy tội lỗi về điều này. Rõ ràng hơn nữa là những giọt nước mắt ngày hôm đấy...nó rất thật,không chưa một chút lừa dối nào.

[từ ngày hôm đó đến giờ,phong độ cậu có giảm đi trông thấy đấy. Nếu cậu muốn lời khuyên,ta luôn ở đây mà.]

-cảm ơn ngài....tôi thật sự không biết phải làm gì...họ...tôi biết họ không muốn điều này....nhưng nó là vì gia tộc họ....nếu tôi can thiệp vào chuyện này,có thể tôi sẽ làm hỏng tất cả.-

[hừm...nghe ta bảo này,ta đã sống hàng trăm năm để có thể cho cậu một lời khuyên thế này...hãy làm những gì con tim cậu chỉ bảo. Đôi khi,nếu cậu thả lỏng,mọi thứ sẽ tốt đẹp với cậu...]

-ngài thật sự nghĩ vậy sao?-

[đúng vậy. Ta đã tham gia vào hàng loạt cuộc phá đám cưới khi họ cầm ta trong tay. Chính ta cũng đã từng phá đám cưới đề dành ghệ cho mình.-

-nhưng...còn gia tộc cô ấy?-

[ở đó có hoàng tộc nữa. Nếu cậu đánh thắng hắn một cách sòng phẳng,ngay cả hắn cũng không thể làm thế được...hoặc có thể hắn ta cũng không
nói được luôn.]

-tôi có nên thật sự làm điều đó?-

[ta không phải là người chọn. Hãy đi theo con tim mình. Cái quan trọng là cậu có muốn làm không.]

-uh..cảm ơn về lời khuyên.-

   Dù vậy,cậu vẫn không thể phân biệt giữa con tim và lí trí của mình. Một phần cậu tuyệt vọng muốn được đi. Một phần nào đó lại giữ lại cái mong muốn đó. Con tim và lí trí đang đấu tranh nhau.

Và sau thời gian suy nghĩ này...lí trí đã đánh nát con tim. Cậu nghĩ rằng đây có lẽ không phải việc của mình và tốt nhất là không nên dây vào. Sau cùng,cậu chỉ muốn có cuộc sống vui vẻ bên cạnh em gái mình. Không cần phải chuốc hoạ vào thân như thế.

Dù không có nói gì nhiều trước khi đi,Yukichika có nói ngày cưới sẽ là 3 tuần nữa kể từ bây giờ. Và trong thời gian này,cậu vẫn rất cố gắng tập luyện,quên đi hai cô gái đã gắn bó với mình suốt 11 năm trời.

Quả nhiên là không hề khó. Cậu liên tục nghĩ về quyết định của mình có đúng không. Việc đó là cậu khó mà tập trung trong việc tập luyện. Sau cùng,cậu cũng chỉ bật auto mà chả làm gì nhiều.

Ngay cả người bạn chung phòng với cậu cũng nhận thấy có gì đó không ổn.

-này Masaru,có chuyện gì với cậu vậy? Dạo gần đây cậu có vẻ không được nhiệt huyết trong việc tập luyện nhỉ?-

-hửm? À,việc đó ấy à...tớ đang có vài điều cần suy nghĩ ấy mà....-

-vậy à....hừm....để tớ đoán nhá? Có phải là nó liên quan đến chị em nhà Amrita không?-

-...sao cậu biết?-

-tớ đã ở cùng cậu đủ lâu để hiểu về tính cách của cậu rồi. Vậy,có gì kể cho tớ nghe nào.-

~~~~~

10 phút sau...

-hả!!?! Việc như thế mà cậu còn phải nghĩ sao? Tất nhiên là đi cứu họ rồi.-

-tớ cũng biết là thế...nhưng hắn là hoàng tộc. Nếu cứu họ mà chọc tức hắn lên,có thể hắn sẽ tìm cách hại cả hai họ ấy chứ.-

-cậu thật là....chán quá đi.-

Vừa nói,Tat đứng lên,nắm cổ áo Masaru,đấm cậu một phát khá mạnh,khiến cậu ta ngã nhào xuống đất.

-coi như phát đánh này thức tỉnh cậu đi. Đi theo lí trí là tốt...nhưng có những thứ không phải lúc nào cũng theo lí trí được...đôi khi,để tiến lên phía trước,cậu cần phải dùng con tim.-

Vào lúc này,câu nói này không có ý nghĩa gì với Masaru vì cậu đã quyết đi theo lí trí của mình. Nhưng về sau này,nó sẽ giúp cho cậu rất nhiều. Có lẽ là thay đổi toàn bộ cuộc đời cậu.

-cảm ơn cậu.-

Cậu cũng chỉ biết ôm má đứng dậy,cảm ơn rồi quay lại tập luyên tiếp.

-yo,chuyện gì xảy ra ở đây vậy?-

-Youko-sensei,không có gì đâu. Bọn em chỉ đang luyện tập với nhau thôi.-

-vậy hả? Mà thôi sao cũng được. Masamune-kun,vào phòng tôi một chút nhé?-

-vâng?-

Sau một hồi...bọn họ chỉ vào lại trong lớp...

-vậy...cô muốn bảo gì vậy?-

-nghe này...sắp tới,chúng ta sẽ tổ chức một trận đấu giao hữu giữa các lớp trong trường để tìm ra người đại diện cho trường đi dự trận giao hữu giữa các trường.-

-hửm? Giữa các trường? Chẳng phải trường chúng ta là mạnh nhất rồi sao?-

-hả? Cậu bị ảo hả? Trường chúng ta mới chỉ là chi nhánh thôi. Trường chính còn to hơn nhiều.-

-ể?? Có chi nhánh nữa sao?-

-đúng vậy. Cụ thể là hơn 20 trường trên khắp các lục địa. Sẽ vui lắm đó.-

-vậy ạ?-

-mà thôi,trở lại việc chính. Nhóm cậu sẽ tham gia là đại diện cho lớp mình. Cụ thể là cậu,Tat-kun,Jinnye-san và Han-kun.-

-vâng. Thế cũng đc. Trận đầu tiên sẽ là vào ngày kia. Chuẩn bị đi.-

"Đúng ngày cưới của họ à..."một lần nữa,tâm trí cậu lại lung lay. Cậu không còn chắc chắn vào lựa chọn của mình nữa.

-được rồi,tôi đã tập hợp họ ở đây rồi. Các em vào đi.-

-vâng!! Tớ rất vui vì được chọn cùng đội cậu. Giúp đỡ nhau nhé?-

-uh...-

~~~~~

Tối đó ở chỗ hai chị em.

Hai chị em đang ở cạnh nhau,nhìn ra ngoài cửa sổ với khung trăng. Không khí ảm đạm,không ai nói câu gì.

-Yuki-nee....-

-sao vậy?...-

-em thật sự...không muốn cuộc hôn nhân này chút nào...-

-....chị biết....nhưng chúng ta làm thế này vì Gia đình,vì họ hàng....vì Masaru-kun...-

-....um.....-

Cuộc nói chuyện nho nhỏ kết thúc ở đó. Lòng hai cô gái nặng trĩu mà không thể làm gì đễ giảm bớt gãnh nặng đó đi.

-chà chà...hai cô vợ xinh đẹp của ta sao rồi? Thoải mái với những thứ ta làm cho các em chứ?-

Tên hoàng tử đặt hai tay quàng lấy cổ hai người. Họ chỉ biết lặng im,tránh ánh mắt đó.

-thôi nào...đừng lạnh nhạt với ta vậy chứ...đằng nào các em chả là của ta rồi...-

Vừa nói,hắn ta vừa lân la với cuống sâu hơn,về phần ngực đồ sộ của hai người.

-đừng nói như thể ngươi sở hữu chúng ta vậy. Chúng ta chỉ làm vậy vì gia tộc mình thôi.-

Nắm lấy cánh tay hắn,bẻ về phía sau,Yukichika nói.

-agh...đau đấy...ta thích em rồi đấy...ta hứa sau buổi hôn nhân,ta sẽ huấn luyện các em đàng hoàng.-

~~~~~

Và hôm kia,Masaru đã ở sẵn sân trường để chờ nhóm mình.

-Masamune-kun,chào buổi sáng.-

-um,chào buổi sáng,Jinnye-san.-

-chào buổi sáng hai cậu.-

-chào buổi sáng.-

-vậy...chúng ta bắt đầu thôi chứ.-

-uh,bắt đầu thôi.-

Hai cậu con trai đi bốc thăm thẻ thi đua. Còn Masaru và Jinnye ngồi đợi. Để bớt ngượng,Jinnye đã bắt đầu trò chuyện với Masaru. Sau một hồi,cô hỏi

-này Masamune-kun...-

-hửm?-

-tớ...có thể gọi cậu bằng tên không?-

Ngay giây phút đó,cậu nhớ lại về Yukichika...về lần đầu tiên cô nói câu này với cậu khi cô chuẩn bị vào năm 1. Quãng thời gian họ ở bên nhau,cả 3 người vụt qua. Những cuộc vui,buồn,cuộc gây gổ,tranh cãi...và giây phút cô bất lực bật khóc trước cậu. Khiến con tim cậu rung động.

-xin lỗi cậu*nói nhỏ-

-hửm? Cậu nói gì vậy?-

-xin lỗi cậu! Xin lỗi mọi người. Giờ tớ có việc bận rồi.-

Cậu ấy nói thế rồi chạy vụt đi,để lại Jinnye bối rối một mình.

Khi đó,tại lễ đường trong thành phố,cả 3 người họ đã đứng trước mặt mọi người,đọc lời tuyên hệ.

-con,Amrita Yukichika...con có đồng ý lấy tml này làm chồng không?-

-con...con đô...đồng ý...-

-vậy còn con,Amrita Shiro...con có đồng ý lấy tên khốn nạn này làm chồng không?-

-....-

-Amrita....-san?-

-à vâng...con đồng ý.-

-vậy,còn co...-

-con đồng ý.-

-otou....được...vậy với sức mạnh từ thần tối cao,ta tuyên bố,3 chúng con là vợ chồ....-

-KHOAN ĐÃ!!!!!-

Ngay lúc đó,cánh cửa nhà thờ vỡ toang,ánh nắng chiếu vào lễ đường. Một bóng người bước vào.

-Masaru-san!!-

-tôi...tôi phản đối!-