Hành Trình Của Nhân Vật Phụ

Chương 39: chị em thuý kiều.




Trở về với những buổi tập bình thường,họ lại phải tập luyện hết sức bình sinh của mình. Ngày nào cũng lao vào tập luyện như điên. Ai cũng thấy đau đớn,mỏi mệt. Có mỗi Masaru là bình tĩnh thấy lạ sau ngày ở suối nước nóng.

Không có gì thay đổi ở cậu. Chỉ số cậu vẫn thế. Có MAT là được tăng lên nhờ mana trắng. Vấn đề là cơn đau cậu chịu chả là gì so với ở suối nước nóng nên cậu đã ngừng la hét từ lúc nào. Điều này cũng khiến những người khác bất ngờ.

-này....sao cậu lại thay đổi 180 độ sau khi đi suối nước nóng thế?-

-à....mình nghe nói ngâm càng lâu sẽ càng tốt ấy mà. Nên mình ngâm đến ngất luôn đó. Có thể đó là lí do.-

-vậy à...biết vậy lúc cậu mất mình cũng ngâm tý nữa cho rồi.-

-aha....-

Bọn họ nói chuyện phiến với nhau trong khi bị bắn bởi những mũi tên cao su.

Cả tuần trôi qua,họ lại đến suối nước nóng đó lần nữa. Masaru lần này cũng hấp thụ mana ở đây với tư tưởng biến mana của mình hoàn toàn thành màu trắng. Nhưng nó không có chút phản ứng nào khác.

Rồi một tuần nữa lại bắt đầu. Bọn họ vẫn cố gắng hết sức. Và có vẻ như họ đã quen với nó vì không còn nhiều người kêu than nữa. Đến cuối tuần,bọn họ đã thật sự thích nghi với bài tập của Youko-sensei. Và từ đó,cơ thể họ cũng rắn chắc hơn xưa.

-được rồi. Có vẻ các em đã rất cố gắng trong 3 tuần qua. Và có vẻ như các em đã thích nghi được với bài tập này. Vậy sang tuần sau,chúng ta sẽ chuyển sang giai đoạn tập luyện tiếp theo. Tuần này thế là đủ rồi. Các em đi đi.-

-vâng!!-

   Và để ăn mừng bọn họ vượt qua giai đoạn đầu,Yukichika quyết định đãi họ một bữa ăn no say. Tất nhiên,mọi thứ xảy ra rất tốt. Mọi người đều vui vẻ với trầu bao của cô. Chiều hôm đó,bọn họ loanh quanh thành phố và chơi rất xung đến tối mới về.

-hôm nay em đã rất vui. Cảm ơn chị đã khao bọn em.-

-không có gì đâu. Vậy chiều mai lại đáng quái tiếp nhá.-

-vâng!-

   Thế là bọn họ ai về nhà ấy. Masaru và Tat vui vet nói chuyện trên đường về phòng. Yukichika và Shiro cũng vậy. Nhưng khi đến cửa phòng,họ bắt gặp bố mẹ mình đang trong đó với cái chìa khoá dự phòng.

-bố? Mẹ?-

-Yukichika,Shiro....bố mẹ có chuyện cần nói.-

   Và như thế,ngày hôm đó kết thúc. Hôm sau,bọn họ không xuất hiện ở guild như đã hứa. Masaru và Tat cũng chỉ biết làm nhiệm vụ một mình.

   Sau đó,cậu quyết định ghé thăm ký túc xá nữ để hỏi thăm về hai người họ. Đến phòng họ,cậu gõ cửa.

-ồ,Masaru-san....cậu đến có chuyện gì vậy?-

-à thì...các cậu không đến điểm hẹn nên tớ tưởng có chuyện gì không ổn. Tớ chỉ đến để hỏi thăm thôi.-

-vậy à...bọn tớ vẫn ổn. Chỉ là tớ thấy không khoẻ nên nghỉ thôi. Xin lỗi nhé.-

-à...không có gì đâu. Tớ chỉ lo cho các cậu thôi. Vậy cậu vẫn ổn hả.-

-u...uh.-

-vậy...thôi,các cậu cứ nghỉ ngơi đi nhé. Tớ đi đây.-

-ano....-

-hửm? Sao vậy?-

-uh....không có gì đâu. Cậu đi cẩn thận nhé.-

-uh...vậy tớ đi đây.-

   Và như thế,cậu rời đi. Có thể thấy rõ sự muộn phiền,buồn rầu và hoang mang trong mắt họ. Nhưng vì không có kinh nghiệm với chuyện này,cậu cũng không động sâu hơn.

[này...cậu cứ để họ như thế sao?]

   Đến cả Natsumi cũng có thể thấy có gì đó không ổn qua đoạn đối thoại vừa nãy.

-ý người là sao? Chẳng phải cô ấy bảo không có gì sao?-

[cậu thật là...haizz nhưng ta cũng không nên xen vào chuyện của cậu]

"Nhưng đúng thật....lúc đó cậu ấy định nói gì với mình nhỉ?"

Cậu cũng chỉ nghĩ đến thế rồi tự thuyết phục mình rằng họ chỉ mệt thôi. Và rồi đầu tuần đến. Mọi người ai cũng háo hức muốn chuyển sang giai đoạn tiếp theo. Cảm nhận ma thuật.

Giai đoạn này thường để cải thiện độ nhanh nhạy,sự kiểm soát ma thuật của họ. Để kiểm soát ma thuật tốt,họ phải cảm nhận rõ ràng,phân biệt được mana của mình giữa muôn vàn mana khác.

-được rồi. Các em hãy nhả một ma pháp bất kì ra không trung. Cái nào có thể kéo dài ấy. Rồi lại triệu hồi thêm một ma pháp nữa. Hãy cố gắng làm cả hai ma pháp không được tắt.-

Rồi họ làm theo lời của cô. Tất cả đều rất cố gắng. Masaru cũng không ngoại lệ. Cậu còn đặc biệt cố gắng hơn rất nhiều vì bài tập của cậu được chính cô giáo dạy. Cậu phải truyền mana cho 3 loại ma thuật khác nhau. Còn không kể Youko-sensei còn that chính mana của mình ra,hòng làm nhiễu sự tập trung của cậu.

Nhưng Shiro chỉ loanh quanh,tạo một quả cậu băng nhỏ rồi liên tục nghịch nó. Đôi mắt cô như đang nghĩ việc gì đó khác hơn là thực hiện song ma pháp.

Đến lúc này,Masaru thật sự thấy gì đó bất thường ở cô. Và với cái tính của cô,có thể cô sẽ không nói cho dù cậu có hỏi. Thế là cậu quyết định đi tìm Yukichika để nói chuyện.

-vậy...em tìm chị có chuyện gì không?-

-à thì...có gì xảy ra với Shiro ạ? Cả ngày nay em thấy cậu ấy cứ bơ phờ. Ngay cả hôm qua cũng không bình thường. Chị có biết gì về việc này không?-

-à...chị cũng không biết đâu. Có lẽ là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em không cần phải lo gì đâu,Masamune-san...-

-được rồi, thế đủ rồi. Có chuyện gì vậy?-

-hả? Ý em là sao? Mọi chuyện vẫn ổn mà.-

-không...chị sẽ không bao giờ gọi em bằng họ trừ khi chị thấy có lỗi vì chuyện gì đó. Hãy nói đi. Em sẽ luôn ở đây với chị.-

-thật đấy,không có gì đâu.-

-....vậy sao? Vậy...em sẽ đi nha...-

-....-

Cô chỉ ngoảnh mặt nhìn xuống đất khi cậu nói thế. Lông mày khẽ nhăn lại. Thế hiện rõ sự dằn vặt.

-...khoan đã...-

Ngay khi cậu bước đi,cô níu tay cậu lại.

-bọn chị....sắp kết hôn rồi.-

Một nụ cười mỉ nhẹ hiện lên khi cô nhìn thẳng vào mắt cậu. Tuy nhiên, đôi mắt cô lại tràn đầy nước mắt. Có thể thấy cô không muốn cuộc hôn nhân này tý nào.

-...là sao?-

-bọn chị định để lúc đó mời tiết lộ mà...bọn chị sẽ kết hôn...nó sẽ vui lắm đó.-

Khi chị nói thế,tiếng nấc cục nghe rõ ràng. Giọt nước lăn dài trên má cô. Gục mặt xuống,không để cậu thấy hình ảnh của mình lúc này.

-chị....chị không....không muốn kết hôn đâu....chị không....không muốn.....-

Nắm chặt áo của cậu,cô khóc dữ dội khi gục xuông. Masaru không biết làm gì bây giờ. Cậu chỉ biết ôm lấy cô nàng đang khóc nức nở,nhẹ nhàng trấn an cô.

~~~~~

Vào hôm bố mẹ đến phòng hai chị em.

-thế...bố mẹ muốn nói về điều gì?-

-um...nghe này....ta biết các con sẽ không muốn điều này nhưng....các con sẽ...cưới hoàng tử.-

-...ể?....ý bố là sao?....con không hiểu.-

-là các con sẽ cưới người con thứ 4 của vua. Ngài đã ngả lời muốn lấy hai con.-

(Thằng này là cái thằng bị main tẩn cho ở chương 34 ấy)

-cái gì? Tất nhiên là không rồi. Tại sao bọn con lại đồng phải đồng ý chứ?-

-như con đã biết....hắn ta là con người sẽ làm bất cứ điều gì để có được thứ hắn muốn hắn nói nếu không đồng ý,hắn sẽ tàn sát cả gia tộc mình. Vì ta làm ở hoàng tộc nên hắn biết rõ thông tin về chúng ta.-

-nhưng...bọn con đã làm xong thử thách trưởng thành rồi. Bọn con sẽ có thể tự quyết định cuộc đời mình.-

Thử thách trưởng thành là công nhận sự tự lập của elf. Giống với Masaru. Nhưng họ có cách khác. Họ được vào một môi trường giả lập,nơi họ bị thử thách về mọi mặt. Và họ đã xuất sắc vượt qua.

-ta biết vậy. Nên ta không yêu cầu con phải làm thế. Ta chỉ biết cầu xin con thôi. Vì cả gia tộc.-

-nhưng...bọn con không muốn...-

Ông bố nhanh chóng quỳ xuống,lạy hai cô con gái của mình.

-ta xin các con. Hãy nghĩ cho cả gia tộc. Hãy giúp ta.

Và như thế,họ đã bị sắp xếp vào một đám cưới không mong muốn...