Hành Trình Của Nhân Vật Phụ

Chương 17: bữa ăn nhớ đời.




Mặc bộ đồ tat cho mượn,cậu cảm thấy vô cùng thoải mái. Bước ra ngoài với mái tóc còn ẩm,cậu nhìn như một idol vậy.

-hừm...nhìn cậu được đấy chứ.-

-cảm ơn. Bộ quần áo cùng thoải mái lắm.-

-không có gì. À mà này,cậu đói chưa?-

-hừm...nhắc mới nhớ. Mấy ngày nay chưa ăn được bữa nào đàng hoàng.-

-đúng chứ? Vậy chúng ta đi ăn nào. Mình muốn thử căng tin ở đây. Nghe nói toàn đồ hoàng tộc.-

-vậy hả? Vậy thì đi nào.-

Đi theo Tat với mái tóc còn ẩm,cậu cứ đi đâu là gái nhìn theo đến đó,chụm đầu vào nhau bàn tán.

"Đệt,mình chỉ đi ăn thôi mà cũng phải chê bai nữa" là những gì cậu nghĩ khi những tiếng rì rầm chuyển thành chê bai,nói xấu qua tai cậu.

-cậu được mắt quá nhỉ?-

-thật là. Cậu không phải nói tớ thế đâu.-

-ahahaha,chỉ nói vậy thôi mà.-

Con đường đến căng tin hoàn toàn tách biệt với trường và ký túc xá. Nó được thiết kế để chứa được hơn 500.000 học sinh cùng một lúc với những đầu bếp hàng đầu khắp quốc gia. Chất lượng món ăn ở đây không có gì phải bàn cãi.

Trên đường đến đó,cậu thấy hai cô bạn của mình cũng muốn thưởng thức hương vị tuyệt với của những món ăn. Cậu với tay gọi họ.

- oi!! Yuki-nee,Shiro-san!-

-ah! Mas...a-kun?-họ định chào lại thì ngẩn người ra vì sự khác biệt của cậu sau khi tẩy sạch những vết bẩn. Dù chỉ là một chút,nó thật sự cộng lại với nhau và khiến cậu trở nên rạng ngời.

- hửm? Sao mặt các cậu đỏ thế? Ốm hả?-

-hửm? À không. Cái này là...eto...à,tại chúng mình mới ngâm bồn tắm lâu nên làn da trở nên hồng hào hơn đó.-

-à,ra vậy. Các cậu đúng là nhìn xinh đẹp hơn rất nhiều. Như những cô vợ đích thực vậy.-

-vậy...vậy sao? Cảm ơn cậu.-hai cô gái ôm cái má đỏ ửng,quay mặt đi chỗ khác,tránh ánh mắt Masaru.

-mà tán gẫu thế đủ rồi. Chúng ta đi ăn đi. Tớ muốn thử những món ăn ở đây lắm rồi.-Tat cắt đứt cuộc trò chuyện do tiếng bụng réo của cậu.

-được rồi. Tớ cũng muốn ăn lắm rồi.-

-ừm.-hai cô gái.

   Họ bước vào bên trong căng tin. Ngay lập tức,một mùi thơm phức phả vào họ,làm họ ngất ngây. Hơn nữa,cái khung cảnh tráng lệ và náo nhiệt của bữa tối khi các thí sinh lần lượt đi vào,làm nổi bật lên hương thơm ở mức độ khác nữa.

-oa!!-Ba người thốt lên.

-hừm,đúng là có đến bao nhiêu lần cũng không thể ngán cái mùi này được.-hít một hơi thật sâu,Yukichika nói với khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc.

-mình không đợi được nữa. Đi nhanh nào!-Shiro nắm lấy tay áo cậu rồi lôi đến bàn đồ ăn.

-này,chờ với.-hai người kia tỉnh lại khỏi ma thuật của mùi thơm thì ngay lập tức đuổi theo họ.

   Đến bên bàn ăn,cậu có thể thật sự trân trọng công sức những đầu bếp đặt vào những món ăn này. Đầu tiên và dễ nhận biết nhất chính là một con pog (con vật giống heo) nướng được treo trên một cái giá và đã bị cắt một nửa.

   Xung quanh nó là những trái cây ăn kèm cùng với vài đĩa salad. Còn có những món lạ hoắc mà cậu chưa từng thấy hay nghe qua. Quá nhiều lựa chọn,cậu quyết định lấy mỗi thứ một ít.

   Với ý đó,cậu lấy mỗi món ăn một ít để thưởng thức. Vô tình,nó đã trở thành một núi đồ ăn to đùng,sẵn sàng đổ bất kỳ lúc nào.

   Về bàn ăn đã được chọn sẵn bởi Yukichika,cậu bị cả trăm ánh mắt dòm ngó. Một số câu họ bàn như "sao cậu ta ăn nhiều vậy","cậu ấy nhìn đẹp trai quá" hay "cậu ta là người được Youko-sensei chấp nhận đúng không?"

Về phần cậu,cậu quâ tập trung vào đồ ăn mà bỏ lơ luôn những lời rì rầm vưef bản thân.

-vậy mọi người cùng ăn nào.-

Nghe Masaru cho phép,họ mỗi người lấy một miếng thịt,cắn nó ra. Hương vị nước sốt cà chua nóng hổi,ngọt ngào cộng với sự mọng nước và chín tới của miếng thịt,làm họ có cảm giác như một trái bom được kích hoạt trong mồm mình.

Tiêu hoá hết miếng thịt,họ lại với tay ra một miếng khác. Chỉ Masaru và Yukichika biết ăn đủ dinh dưỡng. Họ mò vào đĩa salad sau khi đã làm phép khử trùng lên câu đũa họ lấy.

Gắp một miếng rau xà lách,cậu cuộn nó với một miếng thịt,chấm nó ngập trong nước sốt rồi bỏ hết vào mồm.

Hương vị của nó không thể diễn tả bằng lời. Họ chỉ có thể khẽ gật đầu với nhau. Miếng thịt được nêm nếm vừa đủ,cộng thêm nước sốt làm tăng độ ngọt và ngậy của miếng cắn nhưng không quá ngọt do hương vị tươi mát cuảy rau xà lách.

Mới đầu thì tưởng nhiều nhưng với bằng đấu món ăn ngon,có lẽ học còn có thể ăn thêm vài đĩa nữa.

-à...thật là bõ công mấy ngày qua.-Shiro nói khi ôm cái bụng sau khi đã vét sạch hoàn toàn cái đĩa.

-ah...ngon quá. Mà nó quá,tớ không thở nổi nữa.-Tat cũng đang trong tình trạng tương tự.

Masaru ở đầu bên kia chỉ biết mỉm cười khi nhìn hai đứa bạn bàn tán về những món họ thưởng thức. Nhìn hai đứa hợp nhau một cách lạ lùng.

-xem này....chúng ta có gì đây nhỉ?-nụ cười của cậu dễ dàng bị dập tắt sau giọng nói của một người lạ

-hửm? Anh là ai vậy?- Masaru quay ra,hỏi tên vừa cất tiếng nói.

Anh ta là một cậu trai với thân hình cân đối,mái tóc dài được cột ra đằng sau,để lại một mái chéo gần che được bên mắt trái của anh. Mái tóc vàng choé cùng với bộ đồ thường thấy của những người có tên tuổi cho thấy anh ta là một quý tộc.

-à,xin lỗi vì không giới thiệu. Ta là Phúckè, Móđà Phúckè. Là con một của Móđà Phađờ,một tướng lĩnh thân cận với nhà vua.-

-ờm...xin chào anh. Em là Masaru, Masamune Masaru. Rất vui được gặp anh. Vậy cho em hỏi anh đến đây làm gì vậy?-

-ể?-bọn họ ngớ người ra khi nghe cậu nói. Cậu hoang mang như thể muốn nói "tôi làm gì sai sao" vậy. Tên quý tộc cũng không ngoại lệ.

Ở thế giới này,những con người hành xử với người khác dựa rất nhiều vào địa vị xã hội của người ta. Nếu một quý tộc gặp một quý tộc cấp cao hay một magic knight,họ chắc chắn sẽ lễ phép,cẩn thận lời nói và cử chỉ hơn là trước mặt người hầu của mình.

Mặt khác,Masaru sống trong một thời kì bình đẳng,không phân biệt giới tính hay địa vị xã hội. Và đến tận khi vào học viện,cậu chưa bao giờ rời khỏi khi rừng nên không biết cách hành xử. Điều này vô tình làm họ nghĩ Masaru còn mang một dòng máu lớn hơn nhiều với người này. Và cái họ Masamune cũng quá quen thuộc với họ vì nó nhắc họ nhớ đến huyền thoại tộc elf.

-hửm? Sao mọi người đơ hết thế này? Mọi người ổn không?-cậu giơ tay quơ quơ trước mặt họ để kiểm tra.

-tên kia,ngươi...ngươi có biết ta là ai không?-

-hửm? Chẳng phải anh nói anh là Móđà Phúckè sao?-

-...ngươi ít nhất cũng phải phản ưnga với cái tên đó chứ.-

-thì em chào rồi đó,không phải sao?-

-tên khốn!! Mà thôi. Đây không phải việc mà ta đến đây hôm nay. Ta đến đây vì hôn phu của ta. Yuki-chan.-hắn ta quay sang Yukichika,nói một giọng ngọt xớt.

-hả? Anh ta là hôn phu của chị hả?-

-l...làm gì có! Hắn ta tự nhận đấy. Làm gì có chuyện chị lại cưới tên đó.-Yukichika một mực phản đối.

-tự...nhận sao?-Tat nhìn cậu ta với đôi mắt thương hại.

-hahahaha,đừng lo. Nàng sẽ là của ta sớm thôi. Chi bằng nàng đi với ta một lúc nhỉ?-hắn với tay ra,nắm lấy tay của Yukichika.

-đừng có động vào tôi. Và cũng đừng gọi tôi bằng tên. Chúng ta không có liên quan gì đến nhau hết.-dựt tay ra,chị khẳng định rõ mối quan hệ giữa hai người.

-con này!! Tao đã dùng những lời ngon ngọt với mày trong suốt cả một năm trời. Tao chịu đủ rồi!! Nếu mày không chịu thì tao sẽ bắt mày chịu.-hắn nói rồi với tay qua một lần nữa,lần này,cái vòng tay hắn phát sáng. Yukichika mất hết sức lực,không thể gỡ ra.

Mọi người xung quanh chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà xem. Họ biết nếu giúp cô thì tên này sẽ làm mọi thứ để lật đổ gia đình họ. Nhưng không phải tất cả. Masaru nắm lấy tay anh ta với một lớp mana ở tay.

-thế là đủ rồi. Thả chị ấy ra đi.-

-cái...thằng nhãi ranh này. Mày có biết tao là ai không hả?-

-tôi không biết. Nhưng nếu anh có ý định không tốt với bạn của tôi...-

-thì mày sẽ làm gì? Tao sợ mày quá. Nhanh bỏ tay ra trước khi tao điên lên.-

-tôi nói rồi. Đừng động vào bạn tôi. Không thì tôi không tha cho anh đâu.-

-ta bảo bỏ tay ra!!!-hắn bọc tay mình trong mana rồi đấm thẳng mặt cậu,khiến một đống khói bay ra,che hết cả mặt cậu.

-Masaru!!-Yukichika hét lên.

-đó là cái giá phải trả khi mày đùa với tao.-

-tôi bảo rồi. Hãy bỏ bạn tôi ra.-từ đống khói bay đi,Masaru vẫn đứng đó với bàn tay gần má và khói vẫn đang bốc lên từ đó.

-cái...tên elf khốn nạn. Sao ngươi có được sức mạnh đấy hả?-

-tôi nói lại một lần cuối. Hãy để bạn tôi yên đi. Nếu muốn anh có thể đánh tôi.-

-được! Mày chết rồi!-hắn ta nói rồi triệu hồi ra mana form của mình.

Nó là một cái rìu một tay và một tấm khiên. Chiếc rìu được trang trí tỉ mỉ với những đường vàng kim chạy dọc khắp lưỡi rìu.

-mày nhớ cái mồm đó!-hắn vung cây rìu về phía cậu theo chiều dọc.

-dừng tay lại!-một vòng tròn phép hiện ra trước mặt Masaru,cản lại cây rồi khi nó chỉ còn cách vài mm.

Nhìn về phía đó,Youko-sensei đang ở đó với ánh mắt hình viên đạn nhìn thẳng về phía đây.-

-You...Youko-sensei.-mọi người cúi chào cô.

-chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?-cô nhìn về phía Mẩu,hỏi.-

-dạ...không có gì đâu. Chỉ là màn chào hỏi nho nhỏ thôi.-

-hừm...được rồi. Nhưng lần sau mà còn như thế thì đừng trách ta ác.-cô nói rồi quay đi,rút luôn bầu không khí căng thẳng.

-nếu muốn đánh thì mượn một dân tập mà đánh.-cô quay lại rồi bồi thêm một câu đấy.-

-vậy Yukichika,ta với nàng cùng chơi một trận. Nếu ta thắng thì nàng phải làm vợ ta. Nếu ta thua thì ta sẽ không làm phiền nàng nữa.-

-được thôi. Tôi sẽ vạch rõ ranh giới của tôi với anh.-

-được. Vậy ngày mai ở sân tập nha.-hắn nở một nụ cười nham hiểm.