Hành Trình Của D

Chương 47: Chương 47





L thở dài:“đi du lịch rồi mà vẫn không yên”.Tôi cười:“muốn làm gì đấy dễ thương một tí không ?”.H thì nhờ Linh ngồi lại với hai cô gái, còn vụ này để ba thằng tôi lo, thật là đen đủi cho nhóm cướp mà.Đám cướp lúc này đã vào đến bên trong ngân hàng, hạ gục nhưng không giết ai từ bảo vệ cho đến người dân, chúng chỉ khống chế và bắt đầu hành vi cướp bóc của mình.

Nhìn qua thì đám cướp này được trang bị khá kỹ càng và có tổ chức cũng như là kế hoạch hoàn hảo, vì chúng làm chủ được ngân hàng chỉ trong chưa đầy năm phút, chỉ tiếc là gặp phải bọn tôi.Thằng H thậm chí nó còn đọc được từng vũ khí bọn kia đang sử dụng cũng như là uy lực, lượng đạn, tốc độ bắn…“AK loại chuẩn, Gali AR, Mag10… nhưng sao lại có loại súng M4 của đặc nhiệm thế nhỉ ?”.“này sao nó biết nhiều thế L ?” tôi vừa gãi đầu vừa hỏi L.L đáp:“tao cũng biết mà, đạn của những khẩu kia có ba mươi viên đạn thôi, riêng M4 thì có thể là hai lăm hoặc ba lăm viên, uy lực…”.Tôi chắp tay:“thôi em xin hai anh, nhanh nhanh còn về khách sạn cái”.Thế là bọn tôi đi thẳng đến cửa ngân hàng đấy, một số cảnh sát ở ngoài thấy bọn tôi đang đi vào nguy hiểm nên đã lên tiếng bằng tiếng anh (vì thấy bọn tôi là người nước ngoài):“very dangerous, what are guys doing ?”.Với khả năng eng rích đỉnh cao của mình, tôi vừa cười vừa đáp:“đôn wa di pho mi, pờ lít cao do tim mát tơ”.Thằng L với H cười phá lên:“ối dồi ôi, cứu, ing rích như này thì hủy con mợ nó diệt rồi chứ cần gì phải động tay động chân nữa”.Rồi bọn tôi đi thẳng vào bên trong ngân hàng, cửa chính không mở được vì hình như có một số vật nặng đang chặn.

Không nói nhiều, thằng L liền hóa tay nó thành kim cương sáng bóng rồi đấm một cái.Uỳnh…Cú đấm của thằng L khiến cánh cửa lẫn những đồ đạc chặn cửa đều bay tứ tưng, ngay lập tức có những mũi súng chĩa vào chúng tôi và những tiếng hét:“abc… xyz…”.“qwe…asd…”.Toàn tiếng Nga nên chúng tôi chả hiểu cái nợ gì, lúc này H dùng sức mạnh âm thanh rồi hét lớn:“surrender or knock out”.Vẫn có những tiếng hét vẫn tiếp tục vang lên, và tất nhiên chúng tôi cũng vẫn không hiểu gì.Bùm…Một tên cướp đã nổ súng, viên đạn bay thẳng vào mặt thằng L nhưng…Keng…Viên bẹp dí rồi văng ngay ra khi chạm vào đầu thằng L, lúc này đám cướp tên nào tên nấy cũng sáng mắt ra, liên tục chĩa súng và xả đạn thẳng về phía bọn tôi.Thằng L thì chả quan tâm vì đạn bắn vào người đều chả hề hấn gì, thằng H thì điều chỉnh không gian khiến đạn bay lại thẳng vào chân tay và những chỗ không nguy hiểm đến tính mạng những tên cướp.


Còn những viên đạn về phía tôi thì, còn chưa đến khoảng cách ba mét thì…Zẹt…Zẹt…Chúng đều bị cắt làm ba, làm bốn, rồi những cây súng cũng bị cắt cũng như vậy, đám cướp lúc này bắt đầu sợ xanh mặt rồi.

Bỗng một tên cố gắng cầm con dao kề vào cổ một con tin ở gần đó và đe dọa chúng tôi.Nhưng ba bọn tôi nhìn nhau rồi cười, thằng H thò tay vào một khoảng không gian và cướp lấy con dao của tên cướp, con tôi lao lên với một tốc độ mà người thường không nhìn thấy đấm tên cướp một phát và thằng L thì tạo ra vô số vùng đất lún giữ chân đám cướp lại.Sau khi khống chế được đám cướp thì chúng tôi ra hiệu cho những con tin chạy ra ngoài, ngay khi những con tin ra hết ngoài và chỉ còn lại đám cướp, lúc này thằng H thu dọn hết đống vũ khí của đám cướp rơi ra và cất chúng vào chiều không gian của mình, trông giống túi thần kỳ của doremon quá đi.Lúc này ba bọn tôi ra ngoài thì lại khá nhiều mũi súng hướng vào mình, nhưng bọn tôi chả quan tâm, chỉ ra hiệu cho cảnh sát mọi thứ đã xong và dời đi không một dấu vết trước sự ngỡ ngàng của nhiều người.Về hội họp lại với mấy cô gái, bọn tôi liền bắt đầu di chuyển về khách sạn để lấy phòng, khả năng nói tiếng Nga như người bản địa của L khiến chúng tôi hơi bất ngờ.“thế sao lúc này trong ngân hàng im vờ lờ thế mày ?”.“chửi nhau được như dân bản địa chưa bạn ơi ?”.Bọn tôi xúm vào bảo L dạy tiếng nga cho, vừa nói chuyện vui vẻ vừa đi ra chỗ ăn uống của khách sạn.

Lúc ngồi ăn thằng H có trình bày:“Ly với Thu chắc là theo L với tao vào làm bên mảng quân sự rồi, mày với Linh có dự tính gì không ?”.L nói thêm:“à đúng rồi, thiếu tướng nhờ Linh làm chủ hội của một hội kiếm thuật đang chuẩn bị phát triển đấy, mày thì tính như nào D ?”.Tôi sờ cằm nghĩ một lúc rồi nói:“Linh thì chắc là ổn đấy, chứ tao thì dậy cái nợ gì, mày nhìn qua vũ khí của tao rồi còn gì nữa, có ai dùng song kiếm mà lắp trên tay bao giờ đâu, còn thanh đại kiếm cả chục tấn thì thôi bỏ qua đi, thương thì chả biết nữa…”.Đúng như những gì tôi vừa nói, dàn vũ khí của tôi khá là đặc thù, khó lòng nào mà dạy cho người khác được, còn những chiêu thức với kiếm ý thì là của cá nhân rồi, làm sao mà dạy nổi cho ai cơ chứ.Coi như trong nhóm sáu đứa thì bốn đứa tương lai ổn rồi, Linh thì tâm sự với tôi và tôi cũng bảo nên dạy nên Linh xem ra cũng ổn rồi, còn mỗi tôi chưa biết tốt nghiệp xong làm gì và học gì tiếp theo, thời thế như này thì thật khó mà đưa ra quyết định mà.Quay lại với vấn đề chính là đi du lịch, lúc này bọn tôi đang tới tất cả địa điểm nổi tiếng của nước NGA.


Điện Kremlin, Quảng Trường Đỏ, Cung Điện Mùa Đông… khá là nhiều nơi, đến mỗi nơi bọn tôi đều chụp ảnh lưu niệm với nhau, chụp nhóm, chụp đôi, chụp lẻ mãi đến tận tối mới về lại khách sạn để nghỉ ngơi và chuẩn bị ăn uống.Những lúc như này chắc là lúc chúng tôi sống đúng với tuổi của mình, cuộc đời đang bình thường thì đùng một cái, bao nhiêu thứ ập đến một cách bất ngờ, cũng may bọn tôi hòa nhập nhanh so với cùng trang lứa.Đang thưởng thức bữa ăn khá là lạ và ngon thì tự nhiên hai ông thần kia nhìn thấy chai vodka, và chuyện gì đến cũng đến, bắt đầu có những câu gạ gẫm.“làm chén bạn ơi”.“bạn lại không nể tôi”.“yên tâm không say được đâu”.Mười phút sau…Hai ông thần kia bắt đầu nói nhảm thề non hẹn biển thì tôi vẫn bình thường.“ôi mãi yêu”.“cuộc đời này thật đẹp sao”.“sao mày vẫn tỉnh bơ thế D ?”.Mấy chất tạm nham hay xấu có hại cho cơ thể khi vào bên trong đều bị sức mạnh lửa thiêu đốt hết rồi, nói thẳng ra tôi có thể uống cả ngày mà cũng chả hề hấn gì.

Lúc này tôi phải bê hai ông tướng này về phòng, người chúng nó mềm như bún, nặng hơn bình thường chắc phải gấp đôi quá, đúng là bê người say mà.Đưa mấy ông thần kia với Ly, Thu về phòng thì tôi với Linh lại mò lên tầng cao nhất của khách sạn để ngắm cảnh, phong cảnh về đêm tại nước Nga này cũng thật là quá đẹp mà.Nhưng đến lúc tôi sang nhìn Linh thì bầu trời bớt đẹp rồi, ôi đôi mắt ấy, đôi môi ấy, gương mặt ấy.


Đúng là khó có thứ gì sánh bằng mà, tôi bỗng cảm thấy mình thật lucky boy.Tít…Tít…Lúc này một tín hiệu bỗng được phát lên, tôi với Linh vừa cảnh giác vừa đi theo tín hiệu đó, tín hiệu đó phát ra ở chỗ thằng H, tôi tiến lại gần và lục lọi.

Thấy một chiếc điện thoại trông khá kì lạ, tôi vừa cầm lên thì một giọng nói vang lên:“có những tín hiệu về cánh cổng rồi, lần này chúng tôi không phân biệt được độ lớn và số lượng, lặp lại hai lần”.Ngay lập tức ánh mắt của tôi thay đổi, từ tay tôi bốc ra một ngọn lửa, tôi từ từ chạm vào người thằng L với H, ngọn lửa không gây bỏng, nó chỉ lan tỏa và thiêu đốt những chất độc hại trong cơ thể và làm cho tinh thần tỉnh táo hơn.“Ư… cái beep gì thế nhờ, tao nhớ mình ngủ như chết rồi mà”.Bộp…Tôi đập hai đứa nó rồi trình bày lại những thứ vừa xong và cũng đưa cho chúng nó nghe lại đoạn tín hiệu vừa rồi, ngay lập tức thằng H vùng dậy, nó bắt đầu nghe lại rồi nói:“Tao đã làm ra một thiết bị có thể đo được thời gian cũng như là địa điểm của những cánh cổng cho phía quân đội rồi, giới hạn là năm chục cái, không đo được như này thì chắc là…”.Mặt mày của bọn tôi bỗng dưng nhăn lại, lúc này ánh sáng lóe lên từ tay của tôi…Hoàng Kỳ Ánh Sáng bỗng nhiên tự nhiên bay vụt lên từ tay tôi, rồi một giọng nói vang ra từ nó:“Tướng quân, trận đại chiến đó đang đến rồi, xin hãy chuẩn bị”.Tôi quay sang nhìn cả bọn rồi nói:“Ờ, tao biết sao không đo được rồi đấy”.Thu lại lá cờ trên tay, tôi bảo mọi người về nước trước, còn mình vụt thành một vệt sáng lên trời, đến lâu đài hoàng kim để chuẩn bị tình hình chiến sự.Lúc này ở lâu đài hoàng kim, hàng ngàn, hàng vạn chiến binh đang sếp thành từng hàng.

Kiếm, khiên, thương… tất cả đều bóng loáng và sắc bén, những vũ khí mang trong mình sức mạnh của ánh sáng đã sẵn sang.Lúc này một chiến binh có một đôi cánh đằng sau tiến lại gần và nói với tôi:“Tất cả đã sẵn sàng, chỉ cần ngài ra lệnh”.Tôi nhìn qua quân đoàn của mình rồi nhìn lên bức tượng to đùng sáng rực đấy lẩm bẩm:“Không biết có kịp không nữa, Vệ Thần Ánh Sáng”.“Đừng gọi tôi là tướng quân, nó sẽ làm tôi áp lực đấy mọi người, gọi tôi như tên bình thường là được”.Làm xong công tác chuẩn bị của mình, tôi quay về ngay lập tức.


Lúc này mọi phương án phòng thủ và phản công đều đã được chuẩn bị một cách kỹ lưỡng, mỗi thành phố đều là một pháo đài với vô số cơ quan phòng thủ và bẫy xung quanh.

Tất cả những thứ này đều là công sức nghiên cứu và sáng tạo của L và H, trông thật kiên cố và vững chãi.“Thế những cánh cổng xuất hiện bên trong thì làm như nào ?”.H tỉ mỉ kể chi tiết về các công trình của nó:“Tao sẽ dùng sức mạnh không gian để điều những cánh cổng ra phía ngoài ngay, với cả bên trong mỗi thành phố đều có một từ trường áp chế những cánh cổng đó để tao đủ thời gian làm mọi thứ mình cần”.Nghe nó nói xong thì bọn tôi cũng thấy yên tâm phần nào, mọi công tác chuẩn bị đều đã xong.

Hiện giờ chỉ còn một nỗi lo duy nhất….