Thành phố A yên bình bỗng nhiên trở thành cứ điểm của bọn buôn người hoành hành. Vì thế thân là cảnh sát trưởng - Tống Thần Vĩ rất bận, mỗi ngày làm việc đến quên ăn quên ngủ. Hắn thường trở về nhà khi trời đã quá khuya.
Cô và nàng vẫn ngồi trên ghế sofa ôm gối nhỏ xem tivi chờ hắn. Nàng không yên tâm cô ở nhà một mình trong lúc bọn bắt cóc buôn người đang ngày một dữ dội hơn. Đối tượng của chúng lại là những thiếu nữ 18, 20 tuổi nên mới đến chơi cùng cô.
Khuynh Giao chỉnh âm lượng tivi nhỏ xuống. Đột nhiên nói:
" Dạo này tớ cảm thấy lạ lắm."
Tiểu Ảnh vừa nhai snack mắt vẫn dán lên tivi vừa nói:
" cậu lạ chuyện gì ? "
Khuynh Giao nhìn sang bên cạnh - nơi cô đang ngồi xem chương trình ca nhạc:
" Dường như giữa chúng ta xảy ra chuyện gì đó. Nhưng mình không thể đoán ra là gì. Tiểu Ảnh , Mình làm cậu giận chăng?
Đúng là từ khi Giang Dương và Khuynh Giao công khai yêu nhau, Tiểu Ảnh thường xuyên né tránh khi hai người họ rủ nàng đi đâu đó. Chỗ ngồi bên cạnh cô, thời gian đi cùng cô, nàng nhường lại cho Giang Dương hết. Bởi tạm thời không thể nào tiếp nhận được sự thật: Người mình thích thầm bấy lâu và cô bạn thân nhất yêu nhau. Cảm giác đó khó chịu biết mấy...
Tiểu Ảnh chỉnh giọng cao ngạo:
" Bà cô ơi, nếu mình giận cậu thì sớm đã mặc kệ cậu rồi. Còn mang một đống đồ ăn sang dỗ dành làm gì chứ?"
Cô ngẫm một chút khẽ gật đầu rồi choàng đến ôm Tiểu Ảnh:
" Cậu là tốt nhất. Nếu sau này Giang Dương không lấy mình, mình sẽ lấy cậu."
Tiểu Ảnh cười cười nhưng không mấy vui:
" Chưa gì đã tính đến chuyện cưới xin rồi? Tính luôn chuyện con cái đi: sinh mấy đứa đây?"
Cô dựa vào người Tiểu Ảnh nên không nhìn ra, hồn nhiên nói:
" Giang Dương muốn bao nhiêu đứa mình sinh bấy nhiêu."
Ting, hắn trở về nhà vừa vặn nghe hết câu nói của cô. Giang Dương? Cậu bạn nhiệt huyết trước đây hay tới thăm bé con nhà hắn ở bệnh viện, hai đứa đã có tình cảm? Những lời vô vừa nói làm trong đầu hắn một loạt chấn động. Bé con của hắn đang muốn thoát ra khỏi hắn - cảm giác độc chiếm bỗng nảy sinh trong lòng: Hắn không thể mất bé con..