Hành Trình Chinh Phục Papa Lạnh Lùng

Chương 1




Ngốc tử mới đi yêu người không nên yêu - đó là câu nói của Tiểu Ảnh dành cho cô. Nàng và cô thân nhau từ thuở còn học mẫu giáo, cô dạy nàng học hát và nàng chỉ cô tập viết. Tính sơ sơ cũng ngót nghét gần 13 năm chung trường. Hai người rất thân nhau. Nên từ chuyện bé đến chuyện lớn của bản thân cô đều đem ra tâm sự cho Tiểu Ảnh hết. Kể cả chuyện cô yêu ba nuôi của chính mình.

Lại nói đến ba cô. Hắn tên Tống Thần Vĩ hiện tại đang là cục trưởng cục cảnh sát. 13 năm trước, khi hắn còn là một cậu sinh viên trường học viện cảnh sát 21 tuổi tràn đầy nhiệt huyết đã dũng cảm liều mình lao vào cứu cô và đám trẻ thoát khỏi vụ thảm sát trẻ em liên hoàn do hai kẻ biến thái gây ra.

Trong lúc chiến đấu bảo vệ bọn trẻ hắn bị một trong hai tên đó đâm dao vào bụng, chiếc áo phông kẻ sọc loang lổ màu đỏ sẫm trên bụng áo. Hai kẻ biến thái kia biết đã bị cớm sờ gáy nên lập kế hoạch tẩu thoát. Trước khi đi bọn chúng bảo nhau bế cô đi cùng là bé gái trắng trẻo xinh xắn  nhất ở trong đám đó. Gần đây đã có rất nhiều trẻ con bị chúng giết dã man, cô vào tay bọn chúng sẽ chết vô cùng thảm. Ngay giây phút sinh tử Tống Thần Vĩ mang một người đầy máu kiên quyết ôm lấy cô,hắn bị đâm không biết bao nhiêu nhát cho tới khi đồng nghiệp đến.

Tống Thần Vĩ hôn mê suốt ba ngày ba đêm, trong khoảng thời gian đó ai hỏi gì cô cũng không nói chỉ ngồi yên trước giường bệnh ngắm nhìn hắn. Trong tâm trí non nớt của một đứa trẻ ba tuổi hắn chính là người hùng trong những câu truyện cổ tích.

Vết thương bên ngoài thường nhanh hồi phục với những người huấn luyện như hắn. Tống Thần Vĩ tỉnh dậy nhìn thấy một cục bông nhỏ đang gối đầu lên tay mình ngủ ngon lành. Hắn nhận ra cô là bé con ba ngày trước hắn cứu.

Một hồi lâu cô dụi dụi mắt tỉnh dậy. Hắn mấp máy môi:

" Con tên là gì? "

Hai mắt to tròn mang tia vui vẻ ngước nhìn hắn chằm chằm, cái miệng nhỏ nhắn lễ phép đáp lời:

" Khuynh Giao ạ "

Về sau hắn nghe kể lại mới biết bố mẹ Khuynh Giao đã qua đời một năm trước, cô bé chỉ một mực đi theo hắn. Cuối cùng Tống Thần Vĩ quyết định nhận cô về nuôi. Cô gọi hắn là papa.

13 năm Khuynh Giao lớn lên mỗi ngày một xinh đẹp. Có rất nhiều chàng trai tới gần nhưng cô đều đem Tiểu Ảnh ra làm cớ:

" Tớ bận đi ăn với Tiểu Ảnh rồi."

" A xin lỗi hôm nay tớ bận đi nhà sách với Tiểu Ảnh. "

" Tiếc quá. Tớ và Tiểu Ảnh lại có hẹn rồi."

Những lúc như thế nàng nhìn cô như thể chỉ muốn cắn cho một miếng:

" Cái đồ đáng ghét kia! Bà đây không phải bia đỡ đạn của cậu. "

Khuynh Giao cười tươi như hoa sáp lại gần khoác tay nàng, giọng điệu uốn láy vô cùng :

"  Ảnh Ảnh đại nhân rộng lượng với tiểu nhân aa "

Nàng tuyệt tình hất tay cô ra:

" Không- nhân- nhượng. Bao một chầu kem thì còn suy nghĩ "

Cô chụm hai ngón tay làm ra dấu Ok rồi nói tiếp:

" Nhưng trước đó cùng tớ đến chỗ này đã."

Nàng đương nhiên đồng ý. Hai nữ sinh cùng bước vào một tiệm đồ ngủ, Khuynh Giao muốn mua một bộ mỏng một chút, hôm nay cô muốn trở thành của hắn. Trái tim cô suốt 13 năm qua đều hướng về hắn - ba của mình. Hai người vừa đi hàng thứ nhất, Tiểu Ảnh đã thốt lên:

" Thiên gia,  sao lại đau mắt như vậy chứ." _ nàng nói xong nhìn sang cô " Bảo bối cái đầu nhỏ của cậu đang tính cái gì? "

Khuynh Giao cắn môi đỏ bừng mặt, cô không giấu diếm nói thật tất cả với Tiểu Ảnh:

" Tớ, tớ, tớ muốn cùng... với papa"

Nàng há hốc, Tiểu Ảnh hoàn toàn không ngờ cô muốn trao thân cho ông chú đẹp trai đó. Tiểu Ảnh dứt khoát kéo cô ra khỏi shop đồ ngủ. Nàng tìm một quán kem để nói chuyện. Vừa đặt mông xuống nàng đã hỏi:

" Bảo bối của tớ cậu suy nghĩ kĩ chưa?"

" Lỡ ông chú đó à không papa của cậu khước từ thì sẽ rất khó nhìn mặt nhau.."

" bla blo.."

Khuynh Giao uống ngụm nước nhỏ, mặt vẫn đỏ bừng bắt đầu trả lời bạn mình:

" Tớ suy nghĩ kĩ rồi. Nếu papa không yêu tớ thì vì sao lại không lấy vợ chứ? Có lẽ papa cũng yêu tớ, chỉ là ngượng ngập thôi."

Nàng nghe xong im lặng hồi lâu rồi nói:

" Nếu cậu đã muốn tớ cũng không ngăn cản, nhưng không phải cách này tớ sẽ giúp cậu."

Khuynh Giao cảm động rơi nước mắt, Tiểu Ảnh là độc giả kiêm tác giả của rất nhiều H văn, dựa vào nàng cô còn phải lo không cướp sắc của ba nuôi được sao.