Thở dài tắt điện thoại, đã hơn 1 giờ sáng rồi cô nên đi ngủ thôi ngày mai còn đi học nữa. Với tay lên chiếc đèn ngủ tắt “pụt“. Cả gian phòng chìm vào bóng tối,chốc chốc đã có tiếng hít thở đều đều của cô gái nhỏ
- Ngày mai lại là một ngày mới!
( Đúng vậy, ngày mai sẽ là một ngày hoàn toàn mới- T/g vừa viết vừa cười đểu)
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----------Ta là phân cách tuyến xinh đẹp---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------đầy bất ngờ---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Sáng,ánh nắng trong như pha lê, nắng xuyên qua cửa sổ ghé đến nhẹ nhàng phủ ánh sáng lên người cô gái đang nằm trên chiếc giường nọ làm toàn thân cô bừng sáng. Ánh nắng ko lưu tình chiếu ánh sáng mạnh mẽ vào cô gái như muốn gọi cô bé lười biếng này dậy. Làn mi của cô khẽ động, có vẻ cô sắp dậy.
( Nắng kiêu ngạo: Thấy chưa ta gọi được con heo lười biếng á nhầm nữ chính của các ngươi dậy rồi đó mau khen ta đi ^3^
Tg:=..=)
Cô gái trên giường vội bật dậy
”Cô dậy muộn”
Vội lấy tay sang bên cạnh định cầm đt lên xem h nhưng điện thoại nay đâu? Cô
giật mình nhìn sang. Đập vào mắt cô là chú mèo máy Đôraêmon xanh đang nhe răng cười với cô. Tâm cô một trận hoảng hốt, vội đưa mắt nhìn xung quanh, sự hoảng loạn ngày càng sâu. Xung quanh cô là căn phòng màu thiên thanh to gấp đôi cái phòng của cô. Và cô thì đang nằm trên chiếc giường kingsize màu trắng hình Pikachu?? Mắt cô giật giật chuyện gì xảy ra thế này??? Chẳng lẽ... một ý nghĩ xoẹt qua đầu cô
- Mình......xuyên không? Không thể nào!!!!!!!!
Cô vội lắc đầu để xua tan ý nghĩ điên rồ đó, vội chạy đến chiếc gương nhưng không. Cái “sự thật không thể chối bỏ kia” đập vào mắt cô làm cho cô phải thất vọng. Trước mắt cô là 1 tiểu loli khoảng 12-13 tuổi, mái tóc đen dài óng ả xõa ngang vai, đôi mắt to tròn màu nâu ngơ ngác nhìn cô,cái mũi nhỏ xinh,đôi mày lá liễu, đôi môi nhỏ nhắn dễ thương.
Cô bỗng nhoẻn miệng cười,cô bé cũng nhoẻn miệng cười; cô làm mặt xấu,cô bé cũng làm theo; cô bẹo má,cô bé cũng làm theo nốt. Đến khi cảm thấy một bên má hơi đau cô mới bỏ ra, mắt chữ A mồm chữ O:
-Ố Mai Gọt! Thiên ơi con xuyên ko!
( Ông Thiên+ Tg liếc mắt khinh bỉ: làm xong động tác thần kinh í mới nhận ra hả con?????
Linh Nhi: *gào thét* Lúc đó là ta ngạc nhiên, ngạc nhiên đó hiểu không????)
Bỗng chốc đầu cô đau như búa bổ, cô khụy xuống ôm đầu, một số kí ức chạy qua đầu cô, mắt cô trừng lớn như sắp rớt ra vậy.
Một hồi lâu, cô thở dài đánh cái phịch xuống giường. Cô xuyên không- xuyên không vào một nhân vật quần chúng tiểu lolita đáng yêu Mộng Thiên Linh bảo bối của nam chủ kiêu ngạo Mộng Kỳ Nam. Cô bé này chỉ là nhân vật quần chúng ko hơn ko kém nhưng lại là lí do quan trọng đưa anh cô trở thành nam chủ nhưng lại là nam chủ đam mĩ, đam mĩ đó!!!!Anh cô là kiêu ngạo công, nhấn mạnh nha “ Công” đó ko phải thụ đâu
May thiệt cô chỉ xuyên vào nhân vật qua đường chứ xuyên vô nữ phụ là không xong rồi.
Cô không có khả năng có thể đảo chính từ nữ phụ lên nữ chính như các nhân vật trong truyện nữ phụ khác mà cô đã đọc đâu
Nhưng cô vẫn luyến tiếc thế giới cũ, luyến tiếc gia đình, bạn bè của mình ở thế
giới kia, rất luyến tiếc haizzzzzz
Trầm ngâm một hồi, cô bỗng vỗ mạnh vào hai má của mình làm nó ửng hồng.
Chống nạng ngửa mặt lên trời cô quyết tâm:
Cô-Mộng Linh từ nay sẽ thay thế Mộng Thiên Linh hảo hảo chăm sóc anh trai hảo hảo làm 1 người em gái tốt
Ánh mắt trời dịu dàng chiếu vào người cô gái như với quyết tâm của mình như cổ vũ:
-Đúng vậy! Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!