Hành Trình "Bẻ Cong" Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 7




Đến trường, vào lớp Thiên Di tuyệt nhiên không nói một lời nào cả. Em cứ ngồi thẫn thờ, mắt nhìn vô định. Cứ như thế này thì thật là khó chịu

-Thiên Di. Em đứng lên cho cô biết...

Tiếng cô chủ nhiệm vang lên khi thấy Thiên Di đang không tập trung vào bài giảng.

-Thiên Di em có nghe không ?! Tiếng nói lúc nãy lần nữa vang lên trong giọng nói có chút khó chịu

-Di, cậu làm sao vậy ?! Cô gọi cậu kìa. Tôi lay nhẹ vai em mong kéo được hồn của em về.

-Dạ ?! Cô kêu em ạ ?! Thiên Di hoàn hồn, vội vã đứng lên chuẩn bị tinh thần để nghe cô "giảng kinh"

-Nãy giờ cô giảng bài em có nghe không ? Cô chủ nhiệm khẽ nhíu mày hỏi Thiên Di

-Dạ...em...

-Thôi được rồi, lần sau nhớ chú ý bài giảng, em ngồi xuống đi.


-Dạ.

Sau khi ngồi xuống, em vẫn vậy, mắt vẫn nhìn lên bảng nhưng đầu óc cứ để ở nơi nào đó.

-Di, cậu hôm nay sao thế ?!

-Hả...à ừm tớ không sao.

-Cậu rõ là có chuyện không vui mà, có gì hãy tâm sự với tớ dù sao mình là bạn tốt với nhau mà đúng không ?! Tôi vừa nói vừa nhe răng ra cười an ủi em.

~Thiên Di Pov~

Bạn ?! Bạn hả ?! Tớ còn muốn quan hệ của chúng ta hơn chữ "bạn" nữa kìa.

-Ừm, tớ biết rồi. Cảm ơn cậu nhé

Kết thúc cuộc đối thoại cả hai chăm chú nghe cô giảng bài, nói đúng hơn là chỉ có mình tôi nghe cô nói thôi còn em thì không để trong đầu lấy một chữ nữa.

Reng....Reng....Reng

Giờ ra chơi đến rồi. Mọi người đều ùa ra sân, người thì xuống canteen, học sinh gương mẫu thì ở lại lớp để làm bài tập, còn em chỉ im lặng ngồi đó chẳng buồn nhúch nhích


-Di nè, cậu có muốn xuống canteen không ?! Tôi dọn đống tập sách trên bàn vào ngăn bàn rồi quay sang hỏi em

-Ừm, được chứ.

Tôi và em bước xuống canteen, cũng may là hôm nay canteen vắng người nếu không thì mệt hơn rồi. Tôi và em chọn một cái bàn trống gần đó rồi ngồi xuống

-Cậu muốn ăn gì, tớ đi lấy cho

-Cho tớ một bánh sandwich với một coca được rồi. Em nhoẻn miệng cười.

-Okay đợi tớ chút. Tôi nhanh nhẹn chạy đi mua đồ ăn cho em và cho tôi.

10 phút sau, tôi quay trở lại bàn với đống đồ ăn trên tay.

-Của cậu này. Tôi đẩy phần sandwich và coca qua cho em, còn phần còn lại là của tôi

-Cảm ơn cậu. Em chỉ nói cảm ơn rồi cầm miếng bánh lên ăn

-Cậu có muốn tâm sự với tớ không ?! Nếu có chuyện gì không vui thì cậu hãy nói hết ra, nói hết rồi thì sẽ không buồn nữa, mẹ tớ thường hay nói như vậy.


-Nếu cậu được sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng lại thiếu vắng tình cảm gia đình thì cậu cảm thấy như thế nào ? Em hỏi bằng giọng nhẹ tênh, em giương đôi mắt to tròn nhìn tôi mong chờ câu trả lời từ tôi.

-Ừm, nếu như vậy thì tớ sẽ cảm thấy rất buồn và cô đơn.

-Đến cậu cũng nói thế.

-Nhưng không có ba mẹ nào mà không yêu thương con mình cả. Họ dành hầu hết thời gian cho công việc là bởi vì họ mong muốn con họ sau này sẽ hạnh phúc, không thua hay thiếu thốn bất kì một ai khác hết. Cho nên cậu cũng đừng buồn nha, nếu cậu buồn thì cậu có thể tâm sự cho tớ nghe, tớ sẽ luôn lắng nghe những gì cậu nói.

Tôi đặt ly nước xuống, nhìn em chân thành nói. Mong là có thể giúp em đỡ buồn phần nào.
Thiên Di chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ được chủ nhân của nó thốt ra. Lời nói chân thành của Hạnh San đã chạm đến trái tim bé nhỏ của Thiên Di. Cô phải cố kiềm nén dữ lắm mới không bật khóc bù lu bù loa trước mặt người thương kia. Bởi Hạnh San là người thứ hai quan tâm cô, sẵn sàng nghe cô tâm sự, luôn luôn tạo cho cô cảm giác bình yên. Tình cảm của cô ngày càng được vun đắp.

-San nè, cậu có biết không ? Cậu chính là người thứ hai quan tâm đến cảm xúc của tớ đó. Nhờ có cậu mà tớ biết là trong cuộc sống ồn ào, tấp nập này tớ không cô đơn. Cảm ơn cậu nhiều lắm. Em hơi xúc động nói, một vài giọt nước mắt lăn dài trên má em.

-Ấy ấy, đừng khóc chứ, như vậy không xinh chút nào. Mà sao cậu cứ cảm ơn tớ hoài vậy ?! Mình là bạn bè thì đó là việc nên làm mà. Hihi
Tôi đưa tay lau đi những giọt nước mắt của em.

-Tớ muốn...

-Hửm, cậu muốn gì ?!

-Tớ với cậu...à thôi...coi như tớ chưa nói gì hết. Mình lên lớp thôi.

Nói rồi em đứng lên kéo tay tôi đi, mặc cho tôi phải cực lực chạy theo đôi chân dài của em bởi  vì chân tôi quá ngắn, em đi nhưng tôi phải chạy.

Cuối cùng thì Thiên Di của mọi ngày đã trở lại rồi. Vô tư, hồn nhiên. Chứ không phải Thiên Di lúc sáng nữa.