HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 2: Thành phố thây ma
Chốt lẫy bật ra khỏi ổ, cánh cửa chầm chậm mở. Mọi thứ chỉ là một chuỗi chuyển động rất bình thường. Thế nhưng với Andy, nó kéo dài chừng cả một thế kỷ. Anh nhìn hai người đàn ông đứng ngoài hành lang, dò xét họ tới từng chi tiết nhỏ nhất.
-Bình tĩnh, đừng hành động vội. Chúng tôi không có ác ý. - Người đàn ông tóc xoăn, có vẻ lớn tuổi hơn nói.
-Tôi biết. - Andy thở phào nhẹ nhõm.
Hai người tiến vào phòng, cùng lúc quan sát Andy như anh đang nhìn họ nãy giờ. Mọi thứ đều lạ lẫm, có lẽ để bắt đầu, tốt nhất nên giới thiệu tên hai bên.
-Xin chào, tôi là Nguyễn Lưu Trương. Còn đây là bạn tôi, Lý Thành Nhân. - Một bàn tay lịch sự chìa về phía Andy.
-Thành Gia An. - Anh bắt lấy bàn tay rắn rỏi, mạnh mẽ ấy. - Cứ gọi tôi là Andy.
-Cậu phản ứng tốt hơn chúng tôi dự đoán. - Lưu Trương quay sang người bên cạnh. - Ban đầu cậu đã nhảy chồm lên tấn công tôi dữ dội thế nào, nhớ không Nhân?
-Sao anh cứ nhắc mãi về chuyện đó chứ. Phản ứng như vậy là bình thường mà. Cứ cố sống trong thành phố thây ma hai tháng coi, ai cũng sẽ phát điên. - Thành Nhân quay sang phía Andy. - Mà tại sao anh lại không như vậy nhỉ?
Andy bật cười, cảm nhận sự thoải mái trong câu chuyện của hai kẻ mới gặp.
-Căn phòng này quá tiện nghi để giam giữ tù binh. Nếu mọi người có ý đồ xấu, chắc đã ra tay trước khi tôi tỉnh lại, cần gì phải chờ đợi đến lúc này. - Anh cười nhẹ trả lời.
-Nếu cậu đã không lo lắng, sao lại vận sức mạnh lên cao như thế? - Gã tóc xoăn đột nhiên lạnh giọng hỏi. Sau đó Lưu Trương lại bật cười xoà. - Xin lỗi, lúc nãy cậu cũng làm tôi căng thẳng quá. Là một nhà ngoại cảm, tôi có thể đọc được sự chuyển động của các luồng khí. Năng lượng cũng là một dạng khí, vì vậy tôi có thể nhận ra cậu đang có ý thù địch như là tấn công, chiến đấu ...
-Chỉ là một chút phòng bị thôi mà. - Andy cười xoà. - Tôi ổn rồi, cậu có thể bỏ mũi tên đó xuống.
Lưu Trương quay lại sau lưng, nhận ra mũi tên vàng vẫn đang nằm trên dây cung được căng ra cực đại. Họ đang tìm cách nói chuyện thân thiện, Thành Nhân lại lôi vũ khí của mình ra, không trách gì Andy lại muốn tấn công họ. Giống như bạn chỉa súng vào một người và nói “Chúng ta làm bạn đi!”. Bạo lực chẳng giải quyết được gì cả, trừ khi bạn phải đối phó với những thứ hung hãn không chịu nói lý lẽ. Nguyễn Lưu Trương là người theo chủ nghĩa ôn hoà.
-Được rồi đấy Thành Nhân, cậu có thể cất món đồ chơi nhỏ bé đó vào.
Có lệnh của cấp trên, Thành Nhân hạ cung xuống. Mũi tên tan biến trong làn khói nhạt nhoà. Thành Nhân gấp gọn cánh cung theo một cách khó hiểu. Cuối cùng, món vũ khí ánh vàng lấp lánh chỉ còn là một chiếc nhẫn trơn sáng bóng. Thành Nhân đeo nó vào ngón giữa của bàn tay trái, một vị trí vô cùng phù hợp với người cung thủ mắt kính cận.
-À ... có lẽ chưa giới thiệu với cậu, chúng tôi là ‘Người bảo vệ thế giới rìa’.
-Nhân viên công vụ làm việc cho các vị thần. - Andy xen vào.
-Thì ra cậu đã biết. - Lưu Trương nhướng mày đầy thưởng thức. - Chúng tôi quan sát thấy cậu đối phó với lũ thây ma, và cả con thú cưng của cậu nữa. Chà ... một con rồng lửa cơ đấy. Tôi biết ngay cậu chẳng hề bình thường. Cậu có năng lực giống chúng tôi.
-Tôi chẳng phục vụ vị thần nào cả. - Rồi như chợt nhớ tới điều gì đó, Andy sửa giọng nói. - Mà có lẽ là tôi phụng sự một vị nữ thần thật. Chỉ là tôi không đi làm công việc tuần tra, chiến đấu, giữ an ninh ở biên giới các không gian như mọi người. Tôi hoạt động độc lập và không chịu ràng buộc từ bất cứ ai.
Tuyên bố của Andy khiến hai người chủ nhà kinh ngạc nhìn nhau. Một kẻ có phép thuật lại tuyên bố mình độc lập, không chịu ràng buộc từ Cơ Quan sao?
-Tôi không hiểu, sao Cơ Quan lại cho phép cậu làm điều đó? Sếp lớn của cậu là ai.
-Cơ quan nào? - Đến lượt Andy kinh ngạc hỏi lại. - Mà có lẽ tôi chưa nói với anh, tôi đến từ thế giới khác.
-Thế giới khác? - Thành Nhân nghiến răng khi nói ba chữ đó. Thậm chí ánh mắt của cậu ta cũng ánh lên tia căm ghét. - Một tên xâm nhập trái phép.
Hai người đứng phía ngoài lui lại, lần này cả Lưu Trương cũng tỏ ra vẻ e dè cẩn thận. Thành Nhân dùng ngón tay phải khẩy nhẹ vào chiếc nhẫn, nó bung ra như một màn ảo thuật và cây cung vàng lại xuất hiện trên tay cậu ta.
-Này, chúng ta vẫn đang nói chuyện. Hãy bình tĩnh một chút coi. - Andy giơ hai tay lên, ra bộ mình không hề có hành vi đáng ngờ hay đang giấu diếm vũ khí. - Tôi không biết đi xuyên qua các thế giới lại là một việc phạm pháp đấy.
-Phạm pháp? - Thành Nhân rít lên. - Toàn bộ thành phố này đã biến thành tử địa vì những tên vượt biên trái phép đấy. Yêu quái này, thây ma này, những con quỷ, quái vật ăn thịt người ... bấy nhiêu đó chẳng xứng với từ phạm pháp. Nó là tội ác, là thảm hoạ ...
Andy nhận ra người sở hữu cung vàng đang bị kích động. Cậu ta nói rất nhanh và có biểu hiện mất kiểm soát. Nước miếng đang văng ra, bay vèo vèo theo mỗi câu nhấn mạnh của Thành Nhân.
-Lạy các vị thần tối cao. Tám triệu người bị giết hoặc biến thành thây ma. Bên kia toàn là người chết. - Câu ta tiếp tục cáo buộc.
-Thành Nhân, bình tĩnh lại coi. - Lưu Trương thét lên. Anh ta nhào tới, vịn lấy tay Thành Nhân hạ xuống.
-Tôi không liên quan đến chúng, được chưa. - Andy nói lớn để biện bạch.
Lũ quái vật đến từ thế giới khác là một màn quảng cáo quá ấn tượng, đến nỗi người dân ở thế giới này thù địch với toàn bộ những kẻ lạ vừa xâm nhập vào chỗ của mình. Nếu không giải thích rõ ràng, Andy nghĩ rằng mình sẽ bị gán ghép với chúng thành một hội.
-Tôi đang truy bắt chúng, tôi là cảnh sát. - Anh nói thêm.
-Cảnh sát? Chỗ của anh gọi công việc săn quái vật là vậy? - Lưu Trương bị thu hút bởi tiết lộ mới của người khách lạ. - Vậy mà anh không biết Cơ Quan và các quy luật về việc không được phá vỡ giới hạn sao?
-Cách làm việc ở chỗ chúng ta khác nhau. Một bên giám sát chặt chẽ, một bên để nhân viên tự do hành động. Vị thần mà tôi phục vụ có tính tình khá là thoải mái. - Andy nhún vai, rồi nở nụ cười thân thiện. Anh cố gắng lấy lòng tin từ những kẻ bị kích động này. - Mà trong hai anh, ai là sếp, ai là chiến binh?
Lưu Trương và Thành Nhân ngó nhau. Họ hiểu rằng Andy biết rõ về cách hoạt động của những tổ chức bảo vệ thế này. Bọn họ luôn làm việc theo tổ đội. Một sếp chỉ huy có khả năng tâm linh, nghe được lời căn dặn từ các vị thần, sau đó thông truyền cho đồng đội. Những thuộc cấp của vị chỉ huy này được đích thân ông ta tuyển chọn và giao việc. Bọn họ ký hợp đồng ràng buộc vĩnh viễn về sự sống. Những chiến binh luôn hoạt động trong trạng thái linh hồn đã được gia cố bằng nhiều phương pháp phép thuật. Chỉ như vậy họ mới có khả năng chống lại các thực thể siêu nhiên tấn công thế giới mình. Thân thể phàm nhân chẳng khi nào chịu nổi một cú hích nhẹ của sinh vật bóng tối.
-Thành Nhân là chiến binh, còn tôi là chỉ huy. Nhưng cậu ta thuộc về một đội khác. Tôi chỉ mới được đánh thức gần đây, tôi chưa nhận nhân viên nào làm việc nhóm cùng mình. - Lưu Trương trả lời, đồng thời hỏi tiếp. - Andy, cậu nói mình là một người bảo vệ, vậy cậu là chiến binh hay chỉ huy?
-Cả hai.
-Sao lại có khả năng như vậy? - Lần này tới lượt Thành Nhân chen vào. - Ai sẽ ở bên ngoài tiếp năng lượng và kích hoạt cho anh.
-Tự mình tôi thôi anh bạn. - Andy cười xoà. - Bản thân tôi có sức mạnh chiến đấu, tôi nghe những lời dặn dò từ vị thần của mình. Tôi đang lên đường truy đuổi kẻ thù lớn Ôn thần. Chính hắn là kẻ đào thủng thế giới này, để quái vật tung hoành khắp nơi, và gieo rắc dịch thây ma khủng khiếp.
-Hắn là chủ nhân của lũ quái vật? - Lưu Trương căng thẳng nói ra.
-Đúng vậy, hắn là một quỷ thần rất mạnh.
Tin tức này có tác dụng giống một xô nước lạnh dội xuống những Người Bảo Vệ. Bọn họ thường chỉ chiến đấu, tống quái vật bóng đêm trở ngược về thế giới của chúng. Họ chưa từng đối mặt với cả một đội quân đông đảo như thế này, nhưng ai cũng biết thế giới bóng đêm cũng có phân cấp tôn ti trật tự. Lưu Trương và Thành Nhân đã nghe nói đến quỷ thần, những con quái vật có sức mạnh tương đương các đấng thần linh mà họ phụng sự. Trước một sinh vật quá mức hùng mạnh như vậy, liệu họ có khả năng đối đầu nổi không.
-Và hắn đang giam giữ vị thần của tôi. - Andy kết thúc câu chuyện của mình.
Hai người bạn mới của anh đã tái mét hết cả mặt. Một con quái vật bắt cóc được cả nữ thần. Vậy là họ đã tưởng tượng ra được sức mạnh của gã Ôn thần này là thế nào rồi. Một kẻ có khả năng xây dựng vương quốc bóng tối của riêng hắn, đó không phải loại đối tượng phàm nhân có thể gây sự được. Vậy mà trước đó nhóm của họ còn mơ ước quét sạch lũ quái vật khỏi thế giới này. Đây không còn là một tai nạn, lỗ thủng xuất hiện và đám quái vật đi lạc. Đây là một cuộc tấn công, một đội quân và vị vua khủng khiếp của chúng đang muốn xâm lăng thế giới.
-Anh phải nói chuyện với Zelda. - Lưu Trương đột ngột bỏ đi, như thể anh ta đang tháo chạy khỏi một đám cháy.
Thành Nhân rất muốn đuổi theo Lưu Trương để tiếp tục bàn bạc, nhưng kẻ dị giới kia vẫn đứng trước mặt, cậu ta không dám quay lưng lại. Andy nhún vai, hai tay xoè ra hỏi ý kiến. Khi Thành Nhân không phản đối gì, anh buông hai tay thả lỏng xuôi dọc thân.
-Ở đây có bao nhiêu người? - Anh hỏi.
-Cả thành phố.
-Toàn bộ người dân ư?
-Không, chỉ có yêu tinh thôi, đây là vương quốc của họ.
Quả nhiên Andy đã đoán đúng. Khi Ôn thân dẫn đội quân của mình tấn công chỗ này, đám yêu tinh, ma, quỷ lần lượt bỏ đi hết. Chúng chẳng chạy đi đâu xa mà chỉ chuyển sang tần số khác. Đặc biệt, cõi u minh này thuộc về một cấp rất cao nên Andy không thể nhìn vào.
-Hai người đưa tôi về đây hả? - Anh lại tiếp tục khai thác thêm thông tin.
-Lưu Trương, tôi và còn ba người khác nữa. Chúng tôi đang làm nhiệm vụ dọn dẹp, tỉa thưa như thường nhật. - Thành Nhân có thói quen lúc lắc đầu khi kể chuyện. - Quái vật quá đông và còn cái lỗ thủng khổng lồ kia nữa. Nếu không đóng lại nhanh, sẽ có thêm nhiều quái vật tràn qua.
-Cậu có thể tin tôi, được không? Chúng ta có cùng kẻ thù.
Sau khi hỏi thăm dông dài để đánh lạc hướng sự chú ý, Andy đi vào bước lấy niềm tin và bắt đầu thương lượng. Đây là một kỹ năng mà cảnh sát cần áp dụng khi đụng độ các tình huống đối đầu trực diện. Không ai muốn dùng đến súng ống khi có thể giải quyết được bằng lời nói.
-Mọi người canh chừng công trường quái vật lâu chưa? Đã từng thấy một thanh niên có khuôn mặt giống tôi, trẻ hơn, mặc sơ mi sọc đứng, áo gilê và một cánh tay chỉ còn lại xương trắng?
-Có một lần tôi trông thấy người như vậy. Ban đầu tôi cứ tưởng là thây ma, vì y không có diện mạo giống lũ quái vật. - Thành Nhân nghiêng đầu, cố nhớ lại tình huống khi đó. Sau đó cậu ta sực tỉnh người. - Sao gã đó lại giống anh?
-Barry, em trai tôi đấy. Gã Ôn thần đã chiếm thể xác của nó. Tôi đến đây để đòi lại tất cả những thứ hắn đã cướp của mình.
Thành Nhân trông thấy nét cay độc khi Andy nói từng chữ một cách nặng nề. Đó là một cảm xúc giận dữ rất thật, và cậu quyết định tin tưởng người khách lạ này. Bất cứ ai căm ghét quái vật đều xứng đáng đứng cùng hàng ngũ của họ. Hơn nữa, Andy lại cung cấp được khá nhiều thông tin hữu ích trong tình huống hiện nay.
-À, còn con rồng của tôi đâu?
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, Andy chẳng thể liên lạc với Vulcanos. Mối liên kết tâm linh này chỉ gián đoạn khi một trong hai bên chết hoặc mất ý thức. Trước đó Andy đã ngất đi nên không biết tình hình cụ thể như thế nào. Nhưng anh chắc một điều là Vulcanos sẽ chẳng bao giờ giao anh cho người lạ.
-Nó vẫn đang ở cõi thường. - Thành Nhân trả lời trong khi gấp gọn cây cung lại. - Sau khi chứng kiến trận chiến giữa anh vào đám thây ma, chúng tôi đi theo con rồng đến chỗ trú ngụ của nó. Khi đó anh bất tỉnh và rơi vào tình trạng kiệt quệ khá nguy hiểm. Như một cục pin vậy, nếu không sạc trước khi tuột hết năng lượng, anh sẽ chết. Mà con rồng ngốc kia lại không biết dùng phép thuật chữa trị. Nó cứ liếm anh như con chó liếm cục xương. Vậy nên chúng tôi xông vào, mang anh về đây.
-Trời. - Andy sợ hãi rên lên một tiếng.
Không phải vì anh sợ vì tình huống cận kề cái chết, mà anh lo lắng vì hành vi sử dụng vũ lực của bọn họ. Bị cướp người như thế, chắc Vulcanos sẽ nổi điên lên mất. Đó là một con rồng đầy kiêu hãnh, nhưng cũng rất dễ bị tổn thương. Nó còn trẻ tuổi, nóng vội, có ký ức kinh hoàng bởi những ngày bị giam giữ trong bóng tối. Vulcanos căm ghét loài người và dễ mất bình tĩnh, nên thường gây ra những hành động cực đoan.
-Cậu phải đưa tôi về đó ngay lập tức. - Andy bước tới gần Thành Nhân. - Hoặc là Vulcanos đang phá huỷ hết thành phố, hoặc nó đang tìm cách tự sát. Sao không ai tìm cách nói chuyện với nó.
-Nói chuyện? - Thành Nhân trố mắt kinh ngạc. - Đó là một sinh vật siêu nhiên, giống quái vật bóng tối đúng không?
-Hoả long không chỉ đơn giản là sinh vật. Vulcanos là tạo vật phép thuật, nó có trí tuệ và nguồn gốc cao quý con hơn loài người. - Andy thở dài. - Ít nhất là nó cho rằng như vậy.
-Nhưng tôi không thể đưa anh đi về đó được. - Thành Nhân cao giọng giải thích. - Tôi là một người phàm thôi, chẳng có khả năng đặc biệt gì ngoài việc chiến đấu. Các pháp sư của yêu tinh mới là kẻ mở cửa cho chúng tôi đi. Đây là thế giới của họ, bọn tôi chỉ là những người khách ở ké.
-Vậy thì dẫn tôi đến chỗ một pháp sư khai cổng, Vulcanos ở một mình tại cõi thường rất nguy hiểm.
-Được rồi, đến chỗ sếp của tôi xem sao?
-Tưởng cậu nói chỉ có yêu tinh mới mở được cửa. - Andy ngạc nhiên hỏi lại.
-Thì sếp của tôi thuộc loài yêu tinh mà. - Thành Nhân tự hào khoe khoang.
Hoá ra trách nhiệm bảo vệ thế giới không chỉ thuộc về loài người.
Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=64167