Hành Trình Bất Tử

Chương 23: Quyển 1 - Chương 22





HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh


Thang máy lại một lần nữa đưa bọn họ trở lại khu vực chạm trán với Mr.M đầu tiên. Kế hoạch đã được vạch ra rõ ràng. Đi vào, khởi động hệ thống tự huỷ, trong lúc đồng hồ đếm ngược thì đi ra ngoài. Tất cả chỉ có đơn giản như vậy. Bởi vì lúc chạy hỗn loạn, Alan đã làm rơi mất chiếc máy hiện thị hình chiếu đeo trên tay, nên tất cả những gì cậu ta có hiện nay là một cái màn hình lớn cồng kềnh thể hiện bản đồ.

Trên màn hình hiển thị vị trí, bọn họ đang chạy giữa một đám chằng chịt những lối nhỏ của khu nghiên cứu. Quả thật không trực tiếp đến nơi này, Alan cũng không thể hình dung quy mô của cơ sở ngầm bền dưới thành phố lại khổng lồ đến vậy. Nó giống như một kim tự tháp ngầm dưới mặt đất vậy. Lối lên trên chỉ là một cái sảnh nhỏ với chỗ ra vào duy nhất là cánh cửa áp suất. Còn ở dưới đáy này, khu nuôi nhốt quái vật to như một cái sân vận động khổng lồ vậy.

Alan sợ hãi ngó dáo dác xung quanh. Không biết có con quái vật nào còn sót lại, đang ẩn nấp ở những căn phòng hai bên hành lang không. Nguyên tắc thứ ba khi chơi game kinh dị: không bao giờ được thôi cảnh giác. Những lúc bạn cảm thấy an toàn nhất, thì sẽ ngay lập tức có một con quái nhảy ra thịt bạn ngay. Chỉ còn một cây súng có đạn, và Andy đang cầm nó chạy bên cạnh Alan. Tuy rằng biết vũ khí sẽ phát huy hiệu quả hơn trong tay Andy, nhưng không có súng khiến Alan hoảng sợ. Cậu đã vi phạm nguyên tắc thứ hai của game thủ: luôn có vũ khí trên người.

Đi theo sơ đồ, bọn họ tìm được một cánh cửa sập trong phòng thiết bị. Căn phòng bí mật ngầm bên dưới đáy trung tâm. Rộng,chất đầy thuốc nổ, ngay vị trí bên dưới lõi cứng của toà nhà. Quả nhiên là một nơi tuyệt vời để đặt hệ thống tự huỷ. Quả bom phát nổ sẽ phá huỷ kết cấu chính chống đỡ toàn bộ khung chịu lực của toà nhà. Chẳng những toàn bộ cơ sở ngầm này tan tành, mà nó còn kéo theo sự sụp đổcủa toà nhà mười hai tầng bên trên. Hàng trăm ngàn tấn bê tông, sắt thép của công trình sẽ đảm bảo che phủ hết bất cứ dấu vết nào bên dưới này. Sẽ mất hàng năm rời mới có thể dọn dẹp hết đống đổ nát, và còn nhiều thời gian hơn để có thể điều tra chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ là biện pháp này có hơi kỹ càng quá mức. Nơi đây là thành phố Mái Ấm, là sân nhà riêng của tập đoàn Thành Gia, ai lại có thể can thiệp vào chuyện nội bộ bên trong của họ được. Trừ phi, biện pháp an toàn này dùng để ngăn cản chính bản thân Thành Gia biết được sự việc. Một chút nghi ngờ dấy lên trong lòng Andy.

Để mặc cho Alan làm việc với mấy cái màn hình máy tính. Andy đi kiểm tra xung quanh. Căn phòng này ngoại trừ hệ thống máy móc đặt giữa phòng, thì phần còn lại chứa đầy những bồn chất lỏng gây nổ. Andy vuốt tay trên những bồn lớn có vỏ ngoài bằng bạc sáng loáng. “Không phải sản phẩm của Thành gia. Mép dập quanh bồn hơi thô và chưa được gia công kỹ.”

Andy leo nhanh lên trên bồn chứa. Cái nắp bồn chứa đầy chữ loăng quăng kỳ lạ, đã giải đáp được nhiều thứ. Cơ sở này tuy của Familia, nhưng trang bị của nó không phải thuộc Thành Gia. Từ bao giờ mà những cơ sở của tập đoàn lại sử dụng sản phẩm có xuất xứ từ nước khác chứ. Ngành kỹ thuật của Thành Gia đã gần như chiếm trọn 90%thị trường trong nước rồi. Không có lĩnh vực kinh tế, kỹ thuật công nghiệp nào mà không có công ty của họ.

“Có bàn tay của kẻ khác đã nhúng vào chuyện này.” Andy mở điện thoại để chụp lại mấy dòng ký tự lạ lẫm đó.

Tiếng đèn cảnh báo và còi sơ tán vang lên inh ỏi khắp nơi. Bên dưới, Alan lớn tiếng la lên.


-Thưa sếp, xong rồi. Chúng ta có ba phút để rời khỏi nơi đây.

Andy ngay lập tức nhảy xuống khỏi bồn chất nổ. Anh nhanh chóng cùng Alan ly khai khỏi khu vực. Đi lên bằng thang máy có lẽ bọn họ chỉ mất vài chục giây, đủ thời gian để thoát ra phạm vi nguy hiểm của vụ nổ. Cả hai người im lặng không nói, chỉ chuyên chú làm một công việc duy nhất là tẩu thoát.

Khi thang máy mắt đầu từ từ chuyển động, thì gần như Alan đã thở phào ra nhẹ nhõm. Kế hoạch của bọn bọ đã hoàn thành gần hết rồi, chỉ còn bước đi ra ngoài và cơn ác mộng sẽ chấm dứt.

“Ngoại trừ việc thảm hoạ zombie vẫn đang diễn ra xung quanh!” Alan nghĩ mình càng lúc càng có khiếu hài hước hơn rồi. Đi với Andy ảnh hưởng đến Alan rất nhiều, “Chỉ cần tiếp tục ở bên đại tá, mình cuối cùng cũng có thể ‘về nước’ an toàn.”

Nhưng sự thật lại chứng minh, “Ở quá gần anh hùng thì các rắc rối cũng sẽ liên tiếp tìm tới bạn”.

Thang máy bị rung lắc do va chạm mạnh. Sự việc xảy ra đột ngột không hề có dấu hiệu báo trước nào hết. Dây cáp bị dứt rời ra khiến thang máy rơi nhanh xuống, trước khi hệ thống phanh khẩn cấp được bung ra, kẹp chặt lấy rãnh định vị của buồng thang. Alan và Andy bị sốc mạnh bên trong, cả hai người đau đớn nằm sõngsoài trên sàn thang máy.

Nhưng số mệnh cũng không cho họ nhiều thời gian để mà nằm nghỉ. Lại thêm có một chấn động như thể có vật gì đó đáp trên nóc thang. Andy mau lẹ ngồi bật dậy, anh ra sức cạy mở cửa thang máy để thoát ra ngoài.

Trong khu vực này chỉ có một thứ nguy hiểm duy nhất có thể chui vào lõi thang máy, va chạm mạnh với buồng thang, rồi sau đó cắm đám móng vuốt khổng lồ kia xuống.

Mr.M cố gắng xé mái trần bằng thép của thang máy ra, một lần nữa săn tìm con mồi.

Thang máy đang bị treo lơ lửng giữa tầng B5 và B6. Như mọi khi, Andy lại đẩy Alan ra trước an toàn. Thang máy bị con quái vật lung lay mạnh, trượt xuống ngay khi Alan vừa rút chân ra ngoài. Buồng thang máy lại bị đẩy tuột xuống thêm ba bốn tầng nữa.

Andy đã nhìn thấy mái trần thép bị xé ra như những miếng giấy mỏng manh. Một ký ức kinh hoàng thuở nhỏ ùa tới, khiến anh như bị điện giật tê liệt. Quái vật khủng khiếp, nhớp nháp cùng đôi vuốt to.


Andy lắc đầu xua đi cơn sợ hãi làm anh cứng đờ ra trong chốc lát. Đúng vậy, anh đã từng nhìn thấy nhiều loại quái vật khủng khiếp hơn Mr.M rất nhiều. Bọn chúng thậm chí còn có phép thuật, và không phải là tạo vật của thế giới này. Anh cạy cửa và bắt đầu thoát ra hành lang.

Andy đang ở tầng B9, Alan thì ở gần mặt đất hơn, tầng B5. Ngoài ra, cậu ta còn có một lợi thế là không bị con quái vật đuổi theo sát nút. Andy bắt đầu lao vào cầu thang bộ và hết tốc lực chạy nhanh lên trên. Anh không nhớ mình còn mấy phút trước khi toà nhà sụp đổ. Quái vật và bom nổ, chậm chút nào cũng đều là con đường chết.

Bởi vì thân thể to lớn cồng kềnh, nên Mr.M khá vất vả mới có thể xé tung buồng thang máy để chui ra bên ngoài. Đến khi nó đuổi kịp Andy,lúc đó anh đã chạy được lên đến tầng B6. “Chỉ còn sáu tầng nữa thôi.” Andy nghe như mình đã sắp thấy được ánh sáng ngoài trời.

Anh bắt đầu bắn vào những bình chữa cháy để làm chậm chân con quái vật. Không có Alan hỗ trợ, anh không tin mình có thể gom đủ bình chữa cháy để đóng băng nó như lúc trước. Mr.M chỉ còn cách Andy có đúng một tầng, và thứ duy nhất ngăn cản nó lao lên xé xác anh chính là những bình chữa cháy đóng băng.
Lên tới tầng B2, Andy hết đạn. Anh vứt bỏ khẩu súng vô dụng và từ bỏ việc cầm chân con quái vật. Chỉ chỉ tập trung vào một chuyên môn duy nhất, bỏ chạy.

Lên đến tầng G, Mr. M gần như tóm được Andy trong tích tắc. Một cánh cửa cản trở chỉ càng làm nó giận dữ hơn. Mr.M tông mạnh ra, và kết quả là bị đập mạnh vào bức tường đối diện. Nó lồm cồm bò dậy trong đống đổ nát, còn Andy vẫn bỏ chạy điên cuồng. Anh đã nhìn thấy Alan ở cuối hành lang. Cuối cùng cậu ta cũng đã chạy ra kịp sảnh lớn, nơi có cánh cửa áp suất bằng thép.

Bản năng khiến Andy ngã nhào người sang bên trái trước khi anh ý thức được điều gì. Đó là phản xạ tránh né nhiều năm Andy đã luyện tập được,bản năng mách bảo anh phải nhảy sang bên này. Con quái vật đã vồ hụt Andy một lần nữa. Chỗ nó vừa đáp xuống sàn đá bị xới tung, nát vụn. Tuy nhiên bây giờ Mr.M đang đứng giữa Andy và lối thoát duy nhất ra ngoài.

Alan mở to đôi mắt kinh hoàng nhìn con quái vật nguy hiểm đang đứng gần cửa. Chưa bao giờ cậu thấy nó đứng gần đến vậy, rất may nó đang quay lưng về phía Alan. Bóng dáng đại tá Andy đã bị nó che khuất. Anh ta đang một mình đối mặt với con quái vật hung hãn mà đạn bắn không xi nhê gì. Alan đang cân nhắc có nên đóng sầm cửa lại để bỏ đi không. Anh ta đã hoàn toàn hết hy vọng rồi.

Andy đối mặt với ánh mắt săn mồi dữ dằn của con thú. Một bên mắt của nó bị đạn phá huỷ, thứ chất lỏng sền sệt, đen thui chảy ra thành dòng từ lỗ đạn. Thân thể nó tơi tả, nhớp nháp và cháy khét, nhưng có vẻ như tất cả đều không khiến nó phiền lòng tí nào. Sự chú ý của nó chỉ đặt duy nhất vào một thứ, ‘thức ăn đang ở trước mặt’.

Nó bất động để ước chừng khoảng cách. Ngày hôm nay, nó đã vồ hụt con mồi khá nhiều lần rồi. Andy cũng bất động, căng cứng cả người lên cảnh giác. Chỉ có một khoảnh khắc thôi, một khoảnh khắc mong manh giữa sống và chết.

Một giọt mồ hôi lăn dài trên má anh. Trong tích tắc, cơ bắp của con quái vật co lại và nó chuẩn bị phóng tới. Andy hít một hơi và nhấn mạnh mũi chân mình xuống sàn. Cả người của Mr.M phóng lên, thân thể của nó lơ lửng trong một khúc phim chiếu chậm mà Andy có thể nhìn thấy rõ mồn một. Anh chạy xong bước đà của mình. Andy ngả người ra sau, để mặc cho đầu gối và toàn bộ cánh tay trái tiếp xúc với sàn đá hoa cương bóng loáng. Cả người Andy trượt dài vượt qua con quái vật. Mặt của Andy lướt ngang, gần như là chạm vào bộ lông của con vật, khét nghẹt và tanh tưởi. Khoảng cách rất hẹp khi Mr.M phóng người lên khỏi mặt đất, và Andy cũng chỉ cần có vậy.


Anh ngồi bật dậy là lao về phía cánh cửa hẹp do Alan đang dần khép lại. Con quái vật cũng đã nhận ra nó lại để hụt con mồi một lần nữa rồi. Lách mình qua khe cửa, Andy còn có thể quay đầu nhìn thấy được vẻ mặt điên cuồng dữ dội của nó. Anh thì thầm.

-Vĩnh biệt, đồ quái vật.

Cánh cửa đóng sầm lại, chốt lẫy bật ra, gim chặt cánh cửa thép vào vị trí của nó. Hai người có thể cảm nhận được bức tường rung chuyển khi Mr.M tông mạnh vào phía bên kia.

Andy quay qua, bình thản hỏi Alan.

-Còn mấy phút nữa?
-Mười lăm giây ... Đại tá ... – Alan cảm thấy run sợ vì lúc nãy suýt tý nữa nhốt anh ta ở lại.
-Như vậy là không đủ để chạy ra khỏi vùng an toàn. – Andy nắm tay, kéo Alan đi vào thang máy.

Cả hai người bọn họ đều biết nếu hệ thống tự huỷ phát nổ, thì toà nhà bên trên này cũng sẽ không trụ vững. Lý do gì mà bây giờ không chạy ra ngoài, mà lại đi lên bên trên làm gì? Alan mở to mắt nhìn Andy đầy lo sợ.

-Có nhớ cầu nối giữa các toà nhà ở tầng sáu không? – Andy giải thích. – Khi toà nhà sập xuống, nếu chúng ta ở trên mặt đất sẽ không ra kịp phạm vi an toàn. Nhưng ở trên lầu sáu,vành đai nguy hiểm sẽ bị thu hẹp lại.

Phạm vi nguy hiểm khi một toà nhà sập xuống cũng như một cái hình nón, càng lên cao thì tầm ảnh hưởng càng nhỏ lại. Alan ngay lậptức nhận ra vấn đề. Không ngờ đầu óc của chỉ huy luôn có thể vững vàng, bình tĩnh suy tính trong mọi tình huống khủng hoảng nhất. Phải chăng đây mới là năng lực thật sự của một người lãnh đạo. Cửa thang máy vừa mở ra ở tầng sáu, bọn họ liền chạy nhanh ra cây cầu nối giữa hai toà nhà.

Một tiếng nổ lớn rung chuyển tất cả mọi thứ xung quanh. Kiến trúc ngầm bên dưới chắc chắnđang chìm trong biển lửa. Toà nhà bên trên cũng bắt đầu lắc lư mạnh. Cả hai người đang chạy trên cầu nối hướng về toà nhà bên cạnh. Bên dưới, khói bụi do vụ nổ ngầm dưới đấttống ra, bắt đầu lan rộng như mực loan ra trong nước. Kết cấu bên trên cuối cùng cũng không chịu được, cả toà nhà run lên rồi bắt đầu sụm xuống như miếng bánh quy bị nhúng nước.

Andy đã vượt qua cánh cửa an toàn. Anh quay đầu nhìn lại, Alan vẫn còn cách một khoảng xa phía sau. Toà nhà sập xuống, kéo theo cả cây cầu nối giữa hai toà nhà. Andy bám tay vào cửa,tay kia chìa về phía Alan.

-Alan, nhanh lên! – Andy hét.

Alan vẫn cắm đầu cắm cổ chạy, trong mắt cậu ánh lên nỗi tuyệt vọng. Thân thể còm nhom vì suốt ngày ngồi bám trên máy tính đang hoạt động vượt mức bình thường. Alan thề, nếu thoát khỏi vụ này cậu sẽ chăm chỉ tập thể dục.


Mặt cầu dưới chân Alan nghiêng ngã. Cậu biết rằng, mình sẽ chẳng bao giờ đến đích nổi. Andy vẫn đứng một bên đầu cầu chìa tay ra cho Alan. Vậy mà trước đó cậu lại từng có ý định phản bội anh ta. Alan cảm thấy thật nhục nhã. Nếu có kiếp sau, cậu sẽ chọn không bao giờ phản bội đồng đội. Alan chớp mắt, không biết lúc nào nước mắt đã chảy ra. Cậu cố gắng những nỗ lực cuối cùng trong tuyệt vọng. Chiếc cầu treo bị giật mạnh ra khỏi các khớp nối với toà nhà.

-Nhảy đi Alan. – Andy lại hét lên.

Giống như một con rối hành động hoàn toàn theo lệnh, Alan dậm mạnh chân phóng người lên, hướng về phía cánh tay nãy giờ vẫn chìa ra cho mình. Hai bàn tay chạm lấy nhau, mạnh mẽ siết lại.

Thân thể Andy bị giật mạnh, một bên xương sườn vang lên tiếng bục. “Không phải lại vết thương cũ nữa chứ?” Andy cảm thấy một cơn đau đột ngột đến nín thở. Thân thể anh bị kéo ghị xuống. Andy bò nhoài trên sàn, hơn nửa thân người đã bị kéo ra ngoài. Tay phải của anh vẫn còn nắm chặt Alan lơ lửng bên dưới.

Cánh tay của Andy bị phần bê tông nham nhở chìa ra ngoài cứa vào. Đây cũng là tay bị thương mới phục hồi đó. Andy cắn răng kéo Alan lên, mạch máu trên trán căng lên, như muốn vỡ ra hết. Toàn bộ vết thương cũ mới đều xuất hiện, sức lực dùng để thoát khỏi toà nhà đó đã vắt kiệt Andy. Anh kéo được Alan lên thì cũng đã dùng hết sức. Andy nằm im trên sàn, thở từng hơi nặng nhọc.

Cậu nhóc Alan vừa mới thoát khỏi nanh vuốt của tử thần trong gang tấc, ngồi ngây như phỗng nhìn chỗ khói bụi mù mịt đã từng là một toà nhà. Trên mặt cậu ta, nước mắt cùng khói bụi bị đóng thành một chỗ, trong chật vật vô cùng. Andy bật cười, có lẽ anh lúc này cũng lấm lem không kém.

Andy nghe máy liên lạc Tia Chớp gắn trên tai rung lên, nhận tín hiệu.

-Alô, sếp? Các người nãy giờ đã ở đâu? Tại sao không liên lạc được? – Willi hốt hoảng hét lên trong máy. – Có thấy toà nhà vừa mới sập đó không? Kinh khủng thật, không biết chuyện gì đã xảy ra?

Trong lúc khủng hoảng, có lẽ Willi đã quên mất hết trật tự xưng hô theo cấp bậc. Anh ta chỉ đơn giản la toáng lên theo ý mình. Thế nhưng Andy đã quá mệt mỏi, không thèm chỉnh sửa gì. Anh thều thào.

-Trung sĩ, hãy tới toà nhà màu xanh cứu viện. Chúng tôi đang ở tầng sáu, chỗ cầu treo bị sập. Tốt nhất mang cho tôi một ít thuốc giảm đau cùng với keo dán xương, loại tiêm trực tiếp. Cùng nhiều vũ khí nữa. Hai người chúng tôi bây giờ không còn lấy một viên đạn.
-Ok, thưa sếp. Ngài chẳng biết chúng tôi đã phát hiện ra điều gì đâu? – Giọng Willi vang lên đầy hào hứng.
-Dù cậu có phát hiện ra thứ gì, thì cũng không đáng sợ bằng cái chúng tôi đã gặp đâu. Mau đến đây ngay.
-Vâng thưa sếp, chúng tôi đang trên đường đến đây.

Trong máy liên lạc vang lên tiếng sột soạt, do những người vừa chạy vừa thở gấp vào trong máy.