Edit: Rừng Nhỏ Đầy Deadline
Proofread: Mỳ.
Kiều Tinh Ngôn loáng thoáng đoán được một ít nhưng cô không chắc chắn lắm.
Ánh đèn trong nhà hàng tối sầm, chỉ còn những ngọn đèn tin hin gắn trên trần nhà tựa sao hôm giữa trời đang tỏa sáng rực rỡ nơi màn đêm.
Tạ Dịch An không cầm bó hoa kia, mà tiến về phía trước một bước, đứng trước mặt Kiều Tinh Ngôn.
Đôi mắt đen nháy của Kiều Tinh Ngôn nhìn anh, bàn tay buông thõng bên hông túm chặt làn váy.
Giờ đây trong lòng cô chỉ có một câu duy nhất, may thay tối nay mình mặc một chiếc váy khá xinh đẹp. Thế nhưng… Cô chưa trang điểm!
Tạ Dịch An đứng trước mặt cô, hít một thật sâu. Dẫu bị ngăn cách bởi chiếc kính mỏng gọng bạc song anh lại lộ rõ vẻ thấp thỏm.
“Anh… không dọa em sợ đâu nhỉ.” Con ngươi của Tạ Dịch An rủ xuống, nhìn cô gái trước mặt mình. Anh khẽ mở lời, giọng nói có đôi lấp lửng.
Anh chẳng phải là người dễ mất bình tĩnh. Dù từng đứng trên hội nghị quốc tế, đối mặt với hàng trăm con người đến từ các quốc gia khác nhau, anh vẫn có thể dõng dạc trình bày mọi thứ.
Nhưng hôm nay, anh không thể bình tĩnh nổi khi đứng trước mặt cô gái này.
”Anh…” Kiều Tinh Ngôn thỏ thẻ, nhìn anh chăm chú, anh không phải là người duy nhất mất bình tĩnh. Đọc Full Tại Truyenfull.io
Vì cô cũng lo lắng.
Tay bị anh cầm lấy, người đàn ông cụp mắt xuống, trông thật tập trung và nghiêm túc.
Tạ Dịch An dừng một chút rồi mới nói: “Anh đã suy nghĩ về chuyện này rất lâu rồi, cũng đã nghĩ vô vàn cách vì muốn tặng cho em một bất ngờ, một thứ đặc biệt nhất…”
Người đàn ông tủm tỉm, có lẽ là vì cả đời này anh chưa từng nói những lời buồn nôn đến thế trước mặt nhiều người như vậy.
“Nhưng giờ nhìn em, anh bỗng cảm thấy -”
Dường như anh đang dần nín lặng.
Tạ Dịch An không nói tiếp nữa, anh chỉ buông tay Kiều Tinh Ngôn ra, lùi về phía sau nửa bước. Sau đó đứng trước mặt cô, từ từ quỳ một chân xuống đất.
Ngón tay thon dài của người đàn ông cầm cái hộp nhung xanh, chiếc nhẫn kim cương dính trong tấm vải nhung đen còn sáng soi hơn cả sao trời, ánh lên tia sáng rạng rỡ dịu dàng.
“Kiều Tinh Ngôn.” Tạ Dịch An gọi tên cô, giọng nói cực kỳ nghiêm túc.
“Em có đồng ý-” Anh hơi ngập ngừng, “Gả cho anh không?”
Tiền Khả Khả đã hoàn toàn coi khung cảnh này thành một bộ phim thần tượng: “Oa.”
Mọi người xung quanh bắt đầu hò reo: “Gả cho anh ấy- Gả cho anh ấy_”
Kiều Tinh Ngôn không biết mình bị làm sao, rõ ràng là chuyện vui mà đôi mắt bỗng dưng rấm rứt. Mũi cô nghẹn ngào, kéo cổ tay áo của Tạ Dịch An, “Anh… Đứng lên cái đã.”
“Vậy em đồng ý chứ?” Tạ Dịch An nhẹ giọng nói.
“Vâng.” Đôi mắt Kiều Tinh Ngôn đo đỏ, cô khẽ vâng một tiếng.
Về người ở tương lai, cô chưa bao giờ nghĩ tới người khác nên tất nhiên là cô sẽ đồng ý.
Người đàn ông đang quỳ gối trước mặt cuối cùng cũng hé môi cười.
Tạ Dịch An gập mắt, lấy chiếc nhẫn từ cái hộp, nhẹ nhàng cầm tay cô gái rồi đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa trắng trẻo khẳng khiu của cô.
Mọi người ở bốn phía hoan hô, Tiền Khả Khả lau nước mắt, tự kháy khịa bản thân mình, “Hầy, cũng có phải cầu hôn mình đâu mà khóc lóc cái con khỉ.”
Mắt Thư Ngọc cũng đỏ hoen.
Lương Linh liếc hai cô nàng, vươn tay xoa đầu họ, “Ngoan nào, rồi các cậu cũng gặp nửa kia của mình thôi.” Đọc Full Tại Truyenfull.io
Rồi cô ấy trông về phía Kiều Tinh Ngôn và Tạ Dịch An, đôi mắt hơi ươn ướt.
Dưới ngọn sáng ngời ngợi, Kiều Tinh Ngôn được Tạ Dịch An ôm vào lòng.
Đêm nay dành riêng cho họ.
*
Một tuần sau, Kiều Tinh Ngôn chính thức nói lời tạm biệt với cuộc sống đại học, trở thành phóng viên của đài thời sự và tin tức Bắc Kinh, thầy hướng dẫn cho cô vừa hay lại là thầy Lương, người mà đã giúp cô tại buổi tọa đàm của Sky Forum lần trước.
Nhà trường cho sinh viên tốt nghiệp khoá này thời hạn một tháng để hoàn tất việc chuyển ra trường vào giữa tháng bảy. Theo kế hoạch trước đó của Kiều Tinh Ngôn, cô định thuê một căn phòng nhỏ gần Toà soạn Bắc Kinh để tiện đi lại.
Nhưng kế hoạch ấy đã bị Tạ Dịch An bác bỏ.
“Từ đây lái xe đến tòa soạn Bắc Kinh chỉ tốn mười lăm phút, ngồi tàu điện ngầm thì hai mươi lăm phút, chẳng lẽ thời gian chưa đủ ngắn hả em?”
Trong phòng khách, Tạ Dịch An ngồi trên ghế sô pha, vây lấy Kiều Tinh Ngôn ở trước mặt mình.
“Nhưng…” Kiều Tinh Ngôn do dự. “Đây là nhà anh mà…”
Nếu cô chuyển vào đây thì nào khác gì sống chung.
Tạ Dịch An mò mẫn eo cô, véo nhẹ một cái, “Em nghĩ kỹ lại đi, là nhà của ai.”
Anh nhìn cô, đôi mặt rực sáng dù qua tầng kính mỏng.
Tạ Dịch An vuốt v e ngón tay giữa đang đeo nhẫn của cô, “Sớm hay muộn gì em cũng chuyển vào, đúng không?”
Ahh thuyết phục tới nỗi Kiều Tinh Ngôn không thể tìm ra lý do phản bác. Một lúc lâu sau, cuối cùng Kiều Tinh Ngôn cũng bại trận, cô ôm cổ Tạ Dịch An, hôn anh một cái thật nhanh, “Được rồi, em sẽ ở đây.”
Tạ Dịch An nhìn cô, đáy mắt vấn vương nét cười.
“Vậy thôi à?”
Kiều Tinh Ngôn:?
Lúc cô chưa kịp phản ứng, phần gáy đã bị giữ chặt.
“Xem ra em vẫn chưa nhuần nhuyễn.” Tạ Dịch An quả là đồ ăn không nói có.
Kiều Tinh Ngôn khom người, hình như xô nhớ đến gì đó.
Cô biết Tạ Dịch An muốn nói gì- Cô hôn vẫn chưa nhuần nhuyễn. Đọc Full Tại Truyenfull.io
“Em giỏi… giỏi rồi.”
“Giỏi thật không?”
“Vậy anh kiểm tra một lát.”
“…!”
Đôi môi mềm mại bị ngậm lấy, lại là một buổi gia sư tại gia đầy dịu dàng và nhẫn nại.
Môi và răng gắn bó khăng khít, cô nghe thấy Tạ Dịch An đánh giá rằng: “Tạm đạt tiêu chuẩn.”
“Thế… Em muốn học thêm một tí nữa không?” Tạ Dịch An hỏi.
Kiều Tinh Ngôn: “…”