Hành Tinh Đảo Ngược

Chương 6






6.

BẠN TRAI CŨ ĐỘT NHIÊN BÁN THẢM THÌ SAO GIỜ.
Buổi chiều 4 giờ, Thi tổng khoan thai đến muộn.

Dựa theo quy luật phổ thông, dáng dấp sếp nam sau khi tiến vào độ tuổi trung niên sẽ dần ổn định, tai to mặt bự bụng tròn, mỗi một vết nhăn trên mặt cũng lấp lánh bóng dầu, dùng cặp mắt vẩn đục khôn khéo dò xét người khác, thái độ càng khinh miệt nói chuyện lại càng khách khí (lươn lẹo).

Bên ngoài có tiếng ồn ào, Hề Hàn ngẩng đầu nhìn lên, đúng như dự đoán có một đống người đang vây Thi tổng đi tới, gã ta vẫn thế, mấy năm gần đây uống rượu càng nhiều, mặt càng vênh lên, vẻ mặt cũng già nua thấy rõ.

Lâm Di Đông cũng đang ở đó, hơi nghiêng người mời gã vào, tư thái của anh rất tốt, càng làm nổi bật mấy cô thư ký ảm đạm phai mờ đằng sau.

Hề Hàn cau mày, trong lòng y không muốn thấy Lâm Di Đông đứng chung một chỗ với mấy kẻ này.

Theo lương tâm mà nói, Thi tổng lên được tới vị trí này cũng không phải không có thực tài, nhưng những kẻ làm kinh doanh cả người từ trên xuống dưới đều đen xì, nói tình cảm với gã, gã lại nói lợi ích.


Rất thành công, cũng rất kinh tởm.

Mặc dù họ không còn được như trước đây, nhưng Hề Hàn không hi vọng Lâm Di Đông trở thành dạng người này.

Có lẽ hai người này đứng chung một chỗ đối lập quá rõ ràng, cũng có lẽ Lâm Di Đông trong lòng y mãi là chàng thanh niên mặc áo phông trắng.

Mà y vẫn chưa thoát khỏi tháng năm hai người ôm hôn nhau.

Dù đã đi làm nhiều năm, có lúc Hề Hàn không khỏi buồn cưới chút ngây thơ vụng về của mình, một người không muốn bị xã hội đồng hóa, trên thân đều mang theo góc cạnh, không thể hòa mình vào mảnh ghép tập thể.

Có người nói đây là tầm nhìn hạn hẹp, cũng có người trân quý kiểu không khoan nhượng này.

Thi tổng thong thả sải chân đi tới, một bên nhìn văn phòng gật đầu, ngoài miệng thì nói mọi người khổ cực rồi.

Thư ký nhanh tay lẹ mắt kéo ghế cho gã, gã liền chống đùi ngồi xuống, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, "Lâu rồi không xuống dưới này nhìn, lát nữa tôi còn có hạng mục nên cũng nói ngắn gọn ha."
Lâm Di Đông rót cho gã cốc nước, Thi tổng một tay tiếp nhận rồi tùy ý để xuống bàn, "Tiểu Lâm là người trẻ xuất sắc, mặc dù được điều qua chưa lâu, nhưng hòa thuận với mọi người cũng không tệ phải không?"
Văn phòng vang lên tiếng đáp lời thưa thớt.

"Mới đầu chưa quen cũng không tránh khỏi, dù sao tác phong làm việc của lãnh đạo cũng khác," Thi tổng cười cười, "Dương tổng dẫn mọi người mấy năm, có tình cảm cũng rất bình thường.

Chỉ là người trẻ mà, vẫn nên suy nghĩ vì lợi ích công ty một chút."
"Tình cờ tôi cũng nghe có mấy người phàn nàn phúc lợi công ty không đủ tốt, nói gì mà không đủ nhân đạo, tôi cảm thấy làm người quan trọng nhất là đổi vị trí suy nghĩ cho nhau, đừng chỉ nghĩ công ty làm gì mình, mà còn phải nghĩ mình đã cống hiến gì cho công ty."
Gã thâm ý liếc nhìn Hề Hàn, "Có vài nhân viên gặp khó khăn nhỉ, vừa đến giờ tan tầm là không thấy bóng dáng, như vậy sao được? Bộ phận của mọi người tôi cũng biết rõ ràng, công việc không phải cứ chút thời gian là xong được nhỉ? Nhiều hạng mục đi đến ngõ cụt như vậy, liệu hiệu suất có thể cải thiện được không? Đương nhiên là không! Công việc chưa xong thì đừng nghĩ đến chuyện nghỉ, tổng kết kỹ kế hoạch của hôm nay, tôi không tin không có gì để làm."
"Tuổi còn trẻ chịu khổ chút cũng không sao, nổ lực của mọi người công ty đều thấy, có thể thủ phúc lợi chúng tôi sẽ tranh thủ cho mọi người.

Trên thế giới bất kỳ chuyện gì cũng đều có hai hướng, khi có cơ hội thăng tiến chúng tôi nhất định sẽ cân nhắc chọn người thích hợp, đừng nên nghĩ tăng ca thêm một tiếng là thua thiệt."
Thi tổng cầm lấy cốc nước trước mặt, ngẩng đầu nhìn Lâm Di Đông đang đứng phía sau, "Thái độ làm việc của Lâm tổng mọi người rất tốt, có cậu ấy ở đây tôi cũng yên tâm.

Lần này tiểu Lâm vất vả rồi."
Lâm Di Đông khẽ nhíu mày, biểu tình nhàn nhạt, giọng được ngược lại không chê được, "Nên như vậy."

Từ đầu chỉ thấy ác cảm buồn nôn, Hề Hàn vì dời lực chú ý vẫn luôn ngó anh thấy được biểu hiện vi diệu này.

Lâm Di Đông cũng rất phản cảm người như này, Hề Hàn cảm thấy có chút buồn cười.

Kẻ cuồng tăng ca vậy mà cũng không thích tác phong làm việc của Thi tổng sao? Là cảm thấy giọng điệu quá quan liêu hay chỉ là giả vờ ghê tởm?
Chịu xong một tiếng đồng hồ nghe nói nhảm, dạ dày Hề Hàn có chút quay cuồng.

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, thấy đã quá giờ, y cũng không buồn giả vờ giả vịt, dọn xong nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Lần trước va phải Thi tổng làm y có chút bóng ma tâm lý, rõ ràng tan tầm như thường lại có chút hơi chột dạ.

Khi chờ thang máy, bên cạnh truyền tới tiếng bước chân.

Y lén liếc nhìn, hóa ra là Lâm Di Đông mang cặp công văn đi tới.

Trong đầu Hề Hàn hiện lên dấu chấm hỏi, thế giới vậy mà có chuyện Lâm Di Đông đúng giờ tan tầm? Không phải mặt trời mọc đằng tây chớ? Người này đến công ty nửa tháng, có tiền lệ rời khỏi văn phòng trước 8 giờ sao?
Có lẽ bởi vì nghi ngờ của y quá rõ ràng, Lâm Di Đông hơi bất đắc dĩ, "Hôm nay không khỏe lắm."
Lúc này Hề Hàn mới chú ý tới sắc mặt nhợt nhạt của anh, dưới ánh đèn hành lang lại càng thêm rõ ràng.

Có lẽ điều này quá khác so với dáng vẻ thường ngày của Lâm Di Đông, Hề Hàn vẫn là không kềm được sự nhẹ dạ của mình, "Anh sao vậy?"
"......!viêm dạ dày mãn tính."
Đây cũng là bệnh phổ biến của sen xã hội, người ăn uống không đều đặn dễ mắc bệnh này.

Anh đã nói vậy rồi, Hề Hàn cũng chẳng thể nào nói nổi một câu không quan tâm, "Ra vậy, anh uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm đi, trong nhà có thuốc sẵn chứ?"
Lâm Di Đông rũ mắt, "Ừ, trong xe có."
Thang máy đến nơi, hai người cũng không nói thêm nữa.

Lâm Di Đông giữ cửa giúp y, Hề Hàn cũng không giả vờ khách khí mà bước trước vào.

Trong thang máy vẫn im lìm, Hề Hàn nhìn quảng cáo trên cửa đến xuất thuần.


Không yên lòng cân nhắc, khung quảng cáo thiết kế quá lớn rồi, làm cho không gian thêm chật chội.

Lâm Di Đông đứng bên cạnh y, hiếm thấy mà không nỗ lực tiếp lực.

Hề Hàn không nhịn được giật chân, túi mang trên vai cũng vì vậy tuột xuống, y vươn tay chụp lấy, lại không cẩn thận đụng phải tay Lâm Di Đông.

Bất ngờ đụng phải làm Hề Hàn sợ hết hồn, chạm phải là một lớp mồ hôi mỏng, người này còn đang phát run.

"Anh xác định anh thế này không sao?" Hề Hàn nhíu mày.

Đôi môi Lâm Di Đông trắng bệt, còn đang ráng chống đỡ, "Không sao."
Hề Hàn chỉ im lặng không nói, y ghét nhất những người vịt chết còn mạnh miệng, "Đừng, vậy thì sao lái xe về? Không thì đến bệnh viện trước đi."
"Bệnh cũ, đau lên sẽ như vậy, uống thuốc cho qua cơn là được." Lâm Di Đông cũng không để ý lắm, giọng điệu tựa như không có gì to tát.

"......," Hề Hàn xem như phục rồi, "Tôi đi cùng anh một đoạn, anh thế này tôi sợ ngất giữa đường mất."
Thang máy nhẹ nhàng mở cửa, đến tầng một.

Hề Hàn ấn nút đóng cửa, mấy giây sau B1 mở ra.

Y giơ tay lên, giương mắt hỏi người bên cạnh, "Đi chưa?"
Cuối cùng Lâm Di Đông cũng không cố sống cố chết chống đỡ, ngoan ngoãn dựa vào tay y, Hề Hàn đỡ anh mới phát hiện thân thể dưới lớp áo cũng phải cường tráng như trong tưởng tượng, so với trước kia cũng đơn bạc hơn.

Tác giả: Chưa kịp nói chuyện nhân sinh, skinship trước đi 2333..