26.
NGƯỜI GIẢI VÂY ĐÚNG LÚC
9h35p, cuối cùng mọi người cũng tập hợp đủ.
Nhân sự đứng phát vé ở cổng, mọi người lần lượt vào cửa như học sinh tiểu học du xuân, ngoại trừ không phải xếp hàng ngay ngắn thì khắp nơi đều có không khí hoạt động sôi nổi của các bé bự.
Tuy mọi người đã cởi bỏ quần áo chỉnh tề thay da đổi thịt, nhưng khí chất trầm mặc của sen xã hội vẫn tản ra không ít.
Chờ đợi tẻ nhạt làm tinh thần mọi người đều mệt mỏi, vừa nghĩ tới quá trình tiếp theo khuôn mặt ai cũng trở nên buồn bực.
Lãnh đạo trung tầng ung dung lắc lư phía trước, thỉnh thoảng vung tay chỉ điểm giang sơn.
Khoảng cách đứng giữa Hề Hàn và Lâm Di Đông là một quãng rất xa, chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn bóng lưng anh thoáng qua lớp người.
Công viên ở nơi đất thấp tập trung vào môi trường sinh thái tự nhiên nguyên thủy, xung quanh đều là núi sông, dù ngọn núi kia chỉ là một đống đất, nước cũng bốc lên từng mùi tanh tưởi, hoàn toàn là chất chẳng giống lượng.
Rừng trúc hai bên con đường đá bừng bừng sức sống, những cành cây thẳng tắp kiên cường, đập vào mắt là một làn xanh thẫm mát mẻ, có khả năng xoa dịu đôi mắt mỏi mệt vì nhìn máy tính một thời gian dài.
Đi qua con đường ngoằn ngoèo, ánh sáng chiếu rọi vào mặt.
Vài cánh chim bay vụt qua thành một vòng cung dài, lướt qua mặt nước, gợn lên từng vòng gợn sóng, gọt giũa ra một màu tự do thuần khiết.
Hề Hàn là người địa phương, công viên này đã tới lui không biết bao lần, lúc này cũng không cảm thấy có gì mới mẻ thú vị nên chỉ chuyên chú đếm bước chân.
Trần Vãn thì khác, cô nàng căn bản không chịu yên chút nào, thỉnh thoảng vừa đi vừa nghỉ, cầm máy DSLR chụp hết trên trời dưới đất, đôi khi còn nghiên cứu hình ảnh trong khung ngắm.
Cô là người giỏi tạo niềm vui trong khó khăn, dù khó khăn không ngừng nhưng vẫn có thể tìm ra con đường riêng cho mình.
Hề Hàn nhớ tới bức ảnh cô phơi nắng trong vòng bạn bè, quả thật rất trưởng thành, có chỉ riêng mình ta.
Có lẽ chỉ khi thông qua ô cửa nghệ thuật, người tài năng mới có thể nhìn thấy sắc màu của một tâm hồn nhợt nhạt.
Không giống với bất kỳ mặt nạ xã hội giả tạo nào, chỉ thích hợp ở những nơi cực kỳ táo bạo.
Xét cho cùng, làm chuyện mình đam mê – loại chân thành xuất phát từ nội tâm kia, rất là cảm động.
Lênh đênh chìm nổi trong bụi trần quá lâu, đắm chìm trong quá khứ, con người ta sẽ trở nên không biết hôm nay là ngày gì.
Mỗi ngày đều giống nhau, mỗi giây đều lặp lại quá khứ, dần dần không còn thấy được phương hướng của tương lai.
Nếu không có cuộc hội ngộ với Lâm Di Đông, có lẽ cuộc đời y sẽ không có lại những thăng trầm gợn sóng.
Sự xuất hiện của anh giống như dáng vẻ một cánh chim bay vụt qua mặt hồ, trêu cho gợn sóng lăn tăn, lay động mây trời trong sắc nước.
Đi được nửa đường, mọi người dừng lại và đứng đợi du thuyền trong nhà chờ bên bến.
Vì là vé đoàn, nhân viên nói rằng cần phải điều thuyền lớn hơn qua đây.
Trong lúc chờ đợi, Hề Hàn dựa vào lan can gỗ ngẩn người.
Lan can trải qua bao mưa sa gió táp, lớp sơn ngoài cũng đã phai màu, lộ ra vẻ mục nát bên trong.
Nghe đầy cả tai tổng giám ban ngành nói chuyện, kế hoạch buổi trưa là đi ăn ở quán ven hồ gần cổng Bắc, thưởng thức thủy sản tươi vừa bắt.
Sau khi nghỉ ngơi thì đi dạo Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên, cuối cùng – cũng chính là hoạt động quan trọng nhất trong ngày, là tham quan những cây đào mà lãnh đạo đã trồng trong event [Vất vả cần cù] trước đó.
Có một đồng nghiệp nhanh mồm nhanh miệng thì thào bên cạnh, "Thiên tài nào nghĩ được chuyện này hay vậy? Độc thật, chuyện quan trọng xếp cuối, ai cũng đừng mong chuồn sớm, đến lạy."
Mọi người xung quanh dồn dập quăng cho ánh mắt tán thành.
Một cô nàng thực tập trẻ tuổi phụ trách thông báo đang chạy tới chạy lui chụp ảnh, thừa dịp Hề Hàn không chú ý trộm chụp góc nghiêng gương mặt y, còn ngại chưa đủ phiền thốt lên lời cảm thán.
Mọi người thì đang ngán ngẩm, nghe vậy đều nghiêng người qua nhìn điện thoại cô nàng.
"Wow, thật ăn ảnh!"
"Tấm này ổn phết, mau đưa tui ngó kỹ phát."
"Được ghê, tui thấy có thể up lên douyin làm một album hội trai đẹp hahahaha...!"
"Chậc, con gái mấy người thiệt nông cạn!"
"Đúng vậy, tui chỉ thích tiểu thịt tươi."
Hết tiếng này đến tiếng khác, Hề Hàn ngay lập tức trở thành linh vật được mọi người chú ý.
Khá lắm, trực tiếp bị bị ép xếp vào giải thưởng xã hội luôn.
Hề Hàn cảm thấy tuyệt vọng, chỉ muốn rời đi ngay lập tức.
Đối mặt với một tá lời trêu trọc bonus thêm những ánh mắt ngưỡng mộ, còn cả những lời chế nhạo không mấy thiện cảm của đồng nghiệp nam, y nhịn bực bội không trưng mặt lạnh, nhưng cũng không thể không cho đám kia mặt mũi, không thể làm gì ngoài nghiêm mặt im lặng.
"Đang xem gì đó?" Lúc đang lúng túng vô cùng, Lâm Di Đông vốn đang cúi đầu trả lời tin nhắn cũng chú ý tới cảnh vui đùa bên này, không nhanh không chậm đi tới hỏi.
Anh như mang theo từ trường lãnh lẽo, trong tiềm thức mọi người chia ra một con đường.
Cô nàng kia ngây ngốc đưa điện thoại qua, Lâm Di Đông cũng thuận thế cúi nhìn, cười, "Quả thật chụp rất đẹp."
Dư quang chú ý đến đôi môi đang mím chặt của Hề Hàn, tức giận thật giống một chú cá nóc.
Những biểu hiện giận dỗi phụng phịu nho nhỏ này Lâm Di Đông cũng hiểu quá rồi, đúng lúc lên tiếng đề nghị, "Thuyền sắp tới rồi, mọi người xếp hàng trước đi."
Sếp đã nói mọi người không dám không nghe theo, mọi người tản ra, tụm năm tụm ba đi ra bến tàu.
Xung quanh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, Hề Hành thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói cảm ơn.
"Chúng ta chờ chút hẵng đi, phải 5 phút nữa thuyền mới đến." Lâm Di Đông nháy mắt thì thầm vào tai y.
Một luồng khí nhẹ phớt qua tai khi anh nói chuyện, Hề Hàn cảm thấy da mình nóng lên không kiểm soát được.
Lâm Di Đông đứng ngược nắng, bóng mi rủ xuống bị kéo dài, "Có phải thấy rất chán không?"
"Ừm, có chút." Hề Hàn phồng má, nửa là bất đắc dĩ nửa là mệt, "Em buồn ngủ quá."
"Lại thức đêm?" Lâm Di Đông có chút đau lòng nhìn quầng thâm dưới mắt y, "Hôm nay về thì nghỉ ngơi sớm chút."
Gió xuân thổi qua, lá cây rì rào.
"Được." Hề Hàn ngoan ngoãn nói.
Tác giả: BGM hôm này [Có em] – Trần Bách Cường.
Editor: BGM [Chuyện rằng] – Thịnh Suy..